Trọng Sinh: Bù Đắp Cho Lão Công Chiếm Hữu

Chương 12: Mãn nguyện



Trong căn phòng yên ắng không một tiếng động, cô nằm trên người anh, tay đặt trên ngực anh vuốt ve. Anh cũng thuận theo trái tim và sự vô tình của cô mà điên loạn, đôi bàn tay vuốt dọc theo sống lưng cô, trượt theo đường cong trên cơ thể thiếu nữ.

Mới đầu khi môi cô chạm môi anh, hai người thất thần hồi lâu, khi ánh mặt họ giao nhau, không còn rụt rè, không còn lý trí, họ chỉ thuận theo con tim mà hành sự.

Anh nhẹ nhàng cắn mút môi cô, thật ngọt, dường như cảm thấy chưa đủ, anh dùng lưỡi tách nhẹ môi cô ra, chiếc lưỡi luồng lách vào khoan miệng cô, tê dại.

Quá ngọt ngào, anh chết mất.1

Chiếc lưỡi cuồng dã chạm nhẹ vào lưỡi cô, đánh lên xuống mấy vòng, cuốn lấy lưỡi cô trêu đùa, sau lại quét vòng quanh hàm răng cô, chiếm đoạt khoang miệng cô gái.

Nước bọt theo sự phong túng của hai người mà tiết ra quá nhanh, rơi vào áo của anh, không ai để ý mà vẫn tiếp tục hôn, không khí ngày càng đậm mùi vị tình dục.

Cô yêu anh, trái tim cô đã đau thắt khi nhìn anh hai kiếp đều bảo vệ cô mà cô lại từng đối xử tệ với anh.

Cô muốn bù đắp cho anh, cũng như an ủi cho trái tim đúng hướng của mình.

Anh lại rất vui, cô đã chấp nhận anh, hoàn toàn chấp nhận. Nỗi mong muốn chiếm cô làm của riêng lại lấn át anh, nhưng không hề dữ dội như lúc trước, anh không muốn làm cho cô sợ, càng muốn tôn trọng cô.

Anh cố sức kìm nén lý trí của mình, giơ tay vuốt ve eo lưng cô luyến tiếc dỗ dành, buông môi cô ra. Cô và anh nhìn nhau, thấy trong mắt đối phương có mình thật sự là một cảm giác rất kỳ diệu.

Nhìn đôi môi kiều nộn xưng đỏ của cô anh không nhịn được dùng ngón tay chà nhẹ, lại đưa lưỡi liếm môi cô, kéo cô ôm vào lòng.

"Đầu tháng sau chúng ta kết hôn được không, anh không thể chờ đợi được".

Anh thật sự không thể chờ đợi nữa rồi.

"Dạ, nhưng em muốn chúng ta thật thật hạnh phúc không buồn phiền, anh có thể giúp em trừng trị cẩu nam nữ kia không"1

Nỗi đau kiếp trước cô không thể nào quên, tham vọng của bọn họ cũng không thể dễ dàng dập tắt, nó vẫn là cái gai trong lòng cô. Anh in một nụ hôn lên trán cô an ủi:

"Được"

Cô mãn nguyện dựa vào lòng ngực anh, hai người không nói chuyện nhưng lại vô cùng hạnh phúc, buông bỏ muộn phiền, nhẹ nhõm đến mức ngủ thiếp đi trong lòng nhau.

......................................

Nắng chiều nhè nhẹ chiếu lên những tán lá nho xanh ngắt, ánh nắng không còn gay gắt nữa mà thay vào đó là một chút dịu dàng.

Trên lầu hai, hướng rẽ bên phải là phòng của Ngạn Doanh, căn phòng trống trơn là nơi cô an ổn suy nghĩ về kế hoạch báo thù của mình.

Hướng đi thẳng là phòng dành cho khách, lúc này có đôi nam nữ đang nằm trên giường ngủ say, rất say, họ vô cùng an yên mà ngủ. Không bao lâu trước đây cô còn ghét bỏ anh, anh còn tưởng rằng sẽ không thể lại gần cô. Thì giờ đây trái tim như hòa làm một, ân oán tình thù kiếp trước lẫn kiếp này cứ như vậy ngủ yên, mặc kệ nó sẽ nổi sóng bất cứ lúc nào.

Hướng rẽ bên trái là căn phòng của Ngạn Bách, là con người vô tư nhất. Anh chỉ có một trái tim lương thiện nhưng miệng lại như ác ma. Miệng cười cười, a, anh đang mơ thấy mình trồng được Thạch Liên khổng lồ a. (Tui bị bất lực với ông này gòy, à không, tui bất lực =)))1

Dưới lầu, căn phòng của gia chủ biệt thự, ông Lâm vuốt ve vợ trong lòng. Đi qua nửa đời người, biết bao sóng gió cuối cùng cũng vượt qua. Ông và vợ đã đi qua như thế mong sao thế hệ sau này cũng sẽ bình yên trước xã hội tàn nhẫn này.

Thì ra, cuộc đời mỗi người cứ như một vòng tuần hoàn không lối thoát. Bao nhiêu tham vọng để rồi ta chỉ cần hai chữ bình yên.

_____________________________________________