Vì quá mệt mỏi sau giờ học lập tức đi cùng anh nên cô ngủ một mạch đến tận tám giờ tối. Khi mở mắt ra liền nhìn thấy một gương mặt nhỏ nhắn, đôi mắt híp lại nhìn chằm chằm vào cô. Ngạn Doanh lập tức bật người ngồi dậy, cô bé ấy cũng bật người đứng lên, hai người nhìn chằm chằm nhau chừng nửa phút Ngạn Doanh mới nhớ ra, cô bé này là Thiên Ý, là em gái của Hứa Thiên lão tam Hắc Long. Kiếp trước cô bé này vì thấy thái độ khinh thường của cô đăm ra ghen ghét, lại thấy cô được Hàn Phong cưng chiều, phải nói lòng dạ con gái là khó lường nhất, Thiên Ý luôn tìm cách hại cô, lúc cô bị nhốt sẽ lặng lẽ thả chuột, gián thậm chí là rắn để hù họa cô.
Những điều này cô đều chịu đựng mà không thèm nói với Hàn Phong. Dù sao cô cũng biết lòng dạ Thiên Ý vốn không xấu, vả lại cô là em gái của anh em Hàn Phong, nếu cô và cô ta gây gỗ thì chắc anh sẽ đau đầu lắm. Thêm một kẻ địch chi bằng thêm một người bạn, Ngạn Doanh liền hít một hơi sâu mỉm cười với Thiên Ý.
"Em sao lại ở đây, em tên gì thế, dễ thương quá." Hàn Phong phải họp với các anh em trong bang nhưng không nỡ để cô lại một mình liền sai Thiên Ý đến đây trông nom cô. Cảm nhận ban đầu của Thiên Ý là chị dâu rất xinh đẹp, cười lên cũng mê người nữa, vả lại chị ấy còn khen cô dễ thương nên đáp.
"Lão đại bảo em đến đây trông chị, anh ấy bận đi họp, em tên là Thiên Ý."1
"Thiên Ý sao, nào lại đây." Thiên Ý bước tới gần Ngạn Doanh, cô liền giơ tay véo lấy má Thiên Ý.
"Dễ thương quá, em bao nhiêu tuổi rồi." Không thể không công nhận, Thiên Ý cũng là một cô bé dễ thương, mặt còn bầu bĩnh nữa, còn chuyện ở kiếp trước thì ai bảo cô khó ưa trước chứ.
"Mười 17 a" Thiên Ý có chút ngại nên liền đỏ mặt, lại thấy chị dâu nhìn mình cười cười nên càng xấu hổ hơn.
"Chị tên là Ngạn Doanh, cứ gọi chị là Doanh Doanh hay Doanh tỷ đều được, nơi đây chỉ có chúng ta là phụ nữ thôi"
"Nhưng mà cô lau kính cũng là phụ nữ mà." Lâm Ngạn Doanh liền phụt cười, xem ra mỗi người trên đời đều có một con quỷ dữ trong người. Chỉ cần bạn dùng những hành động hay lời nói, cử chỉ chạm đến giới hạn, quỷ dữ liền bộc phát thoát ra ngoài, khiến con người trở nên độc ác. Đối xử với nhau chân thành quỷ dữ sẽ ngủ yên mà thôi. Ngạn Doanh lại véo má Thiên Ý thật mạnh, cô bé hai má liền đỏ bừng cộng thêm xấu hổ nên gương mặt hết sức hài hước.
Sinh ra trong một gia đình giàu có Lâm Ngạn Doanh vốn đã học cho mình rất nhiều kỹ năng, lấy lòng một cô bé cũng không khó gì. Hai người trò chuyện những truyện con gái hay nói với nhau rất vui vẻ. Thiên Ý dù gì cũng chỉ là một đứa con gái, Hắc Long lại toàn là đàn ông nên khi có một chị dâu xinh đẹp dịu dàng nói chuyện cùng rất vui nên bám lấy Ngạn Doanh không tha quên cả chuyện gọi Ngạn Doanh ra ngoài ăn tối mà Hàn Phong giao phó.
Chợt nhớ ra gương mặt Thiên Ý liền hiện lên vẻ rối rắm:
"Chị Doanh Doanh..."
"Hả, có chuyện gì sao." Thiên Ý lập tức nói ra:
"Lão đại bảo em khi nào chị thức dậy liền gọi chị ra ngoài ăn thức ăn Lập Hoành mang vào, nhưng mà... em quên mất rồi"
" Không sao, bây giờ chị ăn ngay." Cô cười vuốt ve đầu Thiên Ý, mang giày đứng dậy đi ra ngoài. Chiếc bàn lớn cạnh sopha đặt toàn là thức ăn, là rất nhiều loại bánh đã đóng hộp của Mary Cake, còn có cả gà rán đặt trong lồng giữ nhiệt. Ngạn Doanh ngồi xuống sô pha mở một hộp bánh trứng muối ra ăn, vị
rất ngon, rất béo, nhớ đến Thiên Ý cũng ở đây liền kéo Thiên Ý ngồi xuống, đút vào miệng Thiên Ý một miếng bánh, Thiên Ý theo phản xạ nhai nuốt vào cảm thấy rất ngon.
"Nhiều thế này chị ăn không hết, ăn một mình cũng rất buồn, nào, ăn cùng chị." Cô liên tục đút bánh cho Thiên Ý, việc này làm cô rất vui, ăn cũng ngon miệng hơn. Cô lấy nhiều loại bánh giới thiệu cho Thiên Ý, nói xong liền quăng vào lòng cô bé. Hai tâm hồn vui vẻ vừa ăn vừa trò chuyện, quậy nơi làm việc của Hàn Phong như nhà trẻ. Cô nào biết Hàn Phong chỉ kêu Thiên Ý đứng ngoài cửa canh cô ngủ, Thiên Ý tự ý lẻn vào lại thân thiết cùng cô đùa qua giỡn lại, con đút cho nhau ăn nữa.1