Tập đoàn Hàn thị có lắp cả thang máy ngay tại hầm giữ xe nên không mấy chốc hai người đã đến tầng trên cùng của trụ sở. Tầng này riêng biệt chỉ có phòng chủ tịch, tổng giám đốc, giám đốc bộ phận và thư ký làm việc. Bọn họ nhìn thấy tổng giám đốc Hàn dắt tay một cô gái trẻ trung xinh xắn, gương mặt thanh tú yêu kiều thì nhanh chóng đoán ra đó là Hàn phu nhân.
Không lâu nữa sẽ là đám cưới của bọn họ, nhà họ Lâm hôm nay cha mẹ của Lâm Ngạn Doanh chỉ mới bàn bạc, Hàn Phong giành hết trách nhiệm về mình kể cả từng chi tiết của hôn lễ, ban ngày anh không có thời gian nhưng cả tuần nay anh không hề mang bất cứ công việc nào về nhà, tối đến sẽ chuyên tâm phân phó, suy tính về lễ cưới. Do đó thiệp cưới nhà họ Hàn hôm qua đã phát đi đến bạn bè, đối tác, nhân viên kỳ cựu của tập đoàn.
Tiệc cưới của tổng giám đốc Hàn thần tượng của bọn họ sắp đến mà hôm nay mới được gặp vợ sắp cưới của anh nên đám người làm việc ở tầng này người này gặp lại lôi kéo người khác ra xem nhưng không dám hó hé trước mặt Hàn Phong nên giả vờ vô tình đi ngang, người thì ra hành lang uống cafe, người ôm chồng tài liệu cao ngất đi ngang.
Hàn Phong sớm đã phát giác ra trò mèo của đám quỷ này nhưng Ngạn Doanh lại cảm thấy thật ngưỡng mộ, cả tầng làm việc cao nhất mà mọi người làm việc liên tục ào ào như thế, gặp Hàn Phong chỉ tỏ ra lạnh lùng chào hỏi, có ai biết lồng ngực bọn họ đang đánh lô tô đâu chứ.
Sánh nay Hàn Phong có việc bận nên Ngạn Doanh ngoan ngoãn tháo giày, nằm dài ra sô pha làm ổ. Hàn Phong đi tới bên cô cúi đầu hôn lên trán cô. "Vào phòng nghỉ lát đi bảo bối."
"Không chịu đâu, em muốn nhìn thấy anh." Cô ngày càng dẻo miệng rồi, anh dí dí ngón trỏ lên trán cô cảnh cáo yêu thương rồi quay người nhanh chóng xử lí công việc, Ngạn Doanh lấy điện thoại gửi đi một tin nhắn sau đó cũng nhắm mắt nghỉ ngơi.
******************************* . truyện teen hay
Buổi trưa Hàn Phong chở Ngạn Doanh đến một nhà hàng nằm ở góc phố gần trường Ngạn Doanh theo học. Anh và cô cùng bước vào nhưng tới ngã rẽ lại tách ra đi hai hướng, cô đi thẳng đến bàn số hai mươi tám Sở Oanh Oanh đã nhắn cho cô, Hàn Phong đi lên tầng trên của quán, chọn một chỗ ngồi cạnh lan can có thể nhìn xuống cô.
Chưa tìm ra bọn họ Lâm Ngạn Doanh đã nghe một tiếng gọi hết sức buồn nôn.
"Doanh Doanh anh ở đây." Đây là câu nói cô đã từng rất thích đây sao, mỗi ngày đều mong muốn đi ăn cùng hắn, cùng trải qua niềm vui của đời người. Lúc cô suy sụp nhất cũng từng khao khát năm chữ "Doanh Doanh anh ở đây". Nghĩ tới đây cô lại thấy bản thân đã từng ngu ngốc đến nhường nào, gương mặt tinh tế không cảm xúc bước đến chỗ bọn họ.
"Doanh Doanh sao cậu đến trễ vậy, hôm nay cậu không đi học mình còn tưởng cậu không đi được cơ, như vậy A Duật sẽ buồn lắm". Câu nói này thật quen, à không là quá quen. Mỗi lần cô sai một tí Sở Oanh Oanh lại trách móc cô trước mặt Bách Duật, cô chỉ nghĩ bản thân mình thật sự có lỗi nên không nghĩ nhiều, bây giờ mới thấy tâm tư cô bạn thân này quá sâu.
"Trên đường kẹt xe tí, A Duật sao, cách gọi này thật thân thiết nha."
"Mình... thì chúng ta đều thân thiết với nhau mà." Cô ta không ngờ hôm nay lại bị Lâm Ngạn Doanh bắt lỗi, lúc trước đều như vậy mà, vừa hạ bệ cô ta vừa tranh thủ nịnh nọt được tên Bách Duật này.
"Ồ, ba người chúng ta sao, một nam hai nữ à." Mối quan hệ này cũng thật khó nói nha.
"Lâm..." Sở Oanh Oanh vừa mở miệng đã bị chặn họng, cắn răng nuốt lại lời nói vì Bách Duật đã lên tiếng. Thấy không khí ngày càng đi theo hướng không mong muốn Bách Duật nhanh chóng kéo chủ đề đi hướng khác.
"Doanh nhi à, em đừng tức giận nữa, hôm nay chúng ta đến đây ăn vui vẻ mà, em cứ chọn món đi, hôm nay anh mời nhé."
"Gọi tôi là Lâm tiểu thư" Cô khó chịu trả lời nhưng hắn chỉ cười cho qua.
Ngoài mặt là nhúng nhường nhưng trong mặt là tìm đường lui cho Sở Oanh Oanh. Sống lại một kiếp mới thấy những người này diễn xuất thật tệ hại mà.
"Anh mời đúng không?." Lâm Ngạn Doanh hỏi.
"Đúng đúng" Bách Duật nhanh chóng tươi cười trả lời, không lâu trước đó Lâm Ngạn Doanh còn chủ động rủ anh dùng bữa, lúc nảy chắc là lại ghen bóng gió đây.
Ngạn Doanh nhấc menu lên ngoắc tay với phục vụ, phục vụ nhanh chóng đem quyển sổ ghi món đến bàn bọn họ. Lâm Ngạn Doanh không gọi nhiều món nhưng thứ cô chọn là:
Bách Duật và Sở Oanh Oanh vốn không biết giá những món ăn này vì từ trước nên nay các bữa ăn xa xỉ đều là Lâm Ngạn Doanh rút thẻ ra trả, có đôi lúc ngày nào cũng một bàn đầy những món ăn ngon trong nhà hàng sang trọng. Do đó bọn họ không hề quan tâm đến giá thành, trên menu của nhà hàng cũng không có đề giá bởi đây là những món của giới sành ăn, họ đương nhiên sẽ biết giá của nó, đề giá lên menu chỉ sợ không đủ chỗ đặt nhiều con số không như thế. Bọn họ cứ liên tục nói chuyện trong lúc chờ thức ăn, cô chỉ gật đầu rồi cười cười cho có lệ, thức ăn ra thì chậm rãi thưởng thức.
Chất lượng món ăn không tệ nhưng ăn cùng hai kẻ này lại thật mất khẩu vị, đang buồn chán thì điện thoại cô reo lên tiếng tin nhắn báo tới. Là Hàn Phong nhắn cho cô, nhưng nội dung chỉ có một dấu chấm. Cô nhanh chóng hiểu ra, rút khăn giấy ưu nhã lau miệng. "Tôi có việc phải đi trước, phải cảm ơn vì bữa ăn này rồi."
"Em phải đi gấp vậy sao, anh còn có chuyện muốn nói với em nữa."
"Chuyện gì" Cô đã bắt đầu chuẩn bị rời đi.
"Bách thị của nhà anh đang khởi công một dự án rất đỉnh, cha anh muốn hợp tác với Lâm thị nhà em, lợi nhuận sẽ rất cao đó."1
"..."
Cầu tài trợ xin vốn mà nói y như rằng là một công ty giàu có vậy sao. Cô hừ lạnh trong lòng.
"Chuyện này tôi sẽ nói lại với anh trai và cha tôi, sẽ báo anh sau."
"Được được" Thấy Lâm Ngạn Doanh đồng ý nhanh như vậy hắn tưởng mọi chuyện đã thành nên vui như được mùa đứng lên vờ tiễn cô đi.
"Không cần, tôi tự đi được, hai người cứ ăn đi." "Doanh Doanh, tạm biệt."
:)))
"Vĩnh biệt được không?" Cô vừa mắng thầm vừa nhanh chóng bước đi.
________________________________
Ngày mai mùng 1 Tết nên Tước tạm nghỉ không ra chương nha. Đó là tin buồn, tin vui là................................"Mùng 2 bão chương".