Ngày đầu tiên mặc dù đã mặc sẵn đồ bơi nhưng bốn người họ vẫn chưa được tắm biển, sau khi nhảy xong khách du lịch cứ quay quanh họ, còn có một chàng trai trẻ xông ra trước mặt Ngạn Doanh:
"Mỹ nữ, cô nhảy thật đẹp, cô có thể cho tôi biết cô tên gì được không, không thì cho tôi chụp với cô một tấm làm kỉ niệm được không?"
Anh ta còn chưa kịp lấy điện thoại ra Hàn Phong đã chen qua đám người hâm mộ đi đến cạnh cô, Ngạn Doanh đang không biết xử sự ra sao liền cảm thấy trên lưng có một vòng tay ấm áp vòng qua. Anh ôm cô trong ngực liếc mắt ra hiệu cho Hứa Thiên. Hứa Thiên lập tức một tay nắm lấy tay Như Lan một tay còn lại chắn ngang đám người đi lên phía trước.
Lợi dụng khí thế và chiều cao hơn người của hai chàng trai, mệt muốn lã mồ hồi cuối cùng bốn người họ cũng thoát ra được.
"Lão đại, em theo anh thật đúng mà, bị đám người này bao quanh còn mệt hơn đánh nhau với mười tên lính mới, đẹp trai như em mà đi làm thần tượng thì chết sớm a"
"Haha" Nghe câu nói đùa của Hứa Thiên hai cô gái không nhịn được bật cười, khóe miệng Hàn Phong cũng nhếch nhẹ.
"Cậu chỉ đánh nhau được với lính mới, lính cũ thì tôi khuyên cậu nên làm thần tượng gì đó đi"
Hứa Thiên: "..." Tính ra anh cũng đứng thứ ba trong Hắc Long mà, thật bất công mà.
************************
Rút kinh nghiệm xương máu của hôm trước, sáng sớm Hàn Phong đã đi đến ban quản lí khu du lịch bao trọn cả bãi biển và con đường đi vào bãi biển. Ngạn Doanh biết được liền vui vẻ nhảy nhảy trên giường, không cẩn thận vấp té ngã nhào lên người Hàn Phong, anh không chút phòng bị nên bị cô đè thẳng lên người. Trớ trêu là tay Ngạn Doanh thả tự do nên chập thẳng vào chỗ đó của anh. Hàn Phong rít lên đau đớn, cô còn sợ hãi lên theo thói quen nắm tay lại rút vào người anh. Mặt Hàn Phong tái mét, nhanh chóng chụp tay cô lại. Ngạn Doanh mở mắt ra thì bắt gặp cảnh tượng vừa xấu hổ vừa buồn cười này.
Lần đầu tiên cô thấy mặt mày anh nhăn nhó đau đớn như vậy, cả hình tượng cũng không cần luôn. Ngạn Doanh xấu hổ cười cười, xoa xoa bàn tay đang che lấy chỗ hiểm của anh.
"Hihi, em không cố ý mà, em xin lỗi." Anh không thèm nhìn mặt cô, lạnh lùng quay mặt sang nơi khác, tay xoa xoa người anh em xém chút hi sinh của mình.1
"Anh ơi"
"Hàn Phong ơi!"
"Chồng ơi"
"Chồng ơi đừng giận nữa mà, tiểu Hàn Phong tha thứ cho chị được không" Vừa giở ra giọng nũng nịu vừa vờ thổi thổi vào người anh em của anh, Hàn Phong không nhịn nổi cũng phụt cười. Anh vò vò tóc cô đến rối luôn, kéo cô vào lòng hôn vào má cô một cái thật kêu.
"Được rồi, tội chết có thể miễn nhưng tội sống khó tha, huống hồ...tiểu Hàn Phong cũng cần được an ủi mà" Không đợi bất kỳ một tiếng phản kháng nào chiếc chăn đã chùm lên cả hai, một lát sau trong phòng chỉ còn lại tiếng thở dốc của anh và tiếng rên rỉ của cô mà thôi.1
***************************
Buổi chiều bốn người họ cùng nhau tắm biển, nhìn hai cô công chúa nhà mình vui vẻ đùa nghịch, hất nước vào nhau, hai chàng trai chỉ biết nhìn nhau cười, rõ ràng là đi chơi theo cặp mà bây giờ họ đã ra rìa rồi.
Đêm nay Ngạn Doanh quyết phải trải nghiệm cảm giác ngủ ở lều trại, Hàn Phong sợ cô lạnh nên ra ngoài mua chăn bông đem về, anh mua hai cái nhưng cuối cùng bị tên Hứa Thiên chiếm đoạt đi một cái cho Như Lan. Đắp chung một cái chăn với cô cũng rất thú vị, hai người đã chung chăn chung gối nên anh từ lâu đã biết cô rất sợ lạnh. Lỡ đá chăn ra nhất định sẽ ngủ không ngon giấc, cựa mình tới lui tìm chỗ ấm mà ngủ. Trong lều chỉ có anh không có gối ôm, cô dúi người vào lòng anh ngủ cũng được lắm.
Đêm tối ở bãi biển yên ắng vô cùng, chỉ có tiếng sóng cứ thỉnh thoảng vang lên, gió thổi mạnh làm rung rung vách lều. Hàn Phong đang nằm trên đùi Ngạn Doanh thư thái dưỡng thần:
"Doanh nhi"
"Dạ?"
"Doanh Doanh"
"Dạ?"
"Ngạn Doanh"
"Rốt cuộc là chuyện gì vậy" . Chuyên trang đọc truyện # TRÙ MTRUYỆN. VN #
"Vợ ơi"
Lâm Ngạn Doanh: "..."
Anh thầm nghĩ "Doanh nhi" cha mẹ vợ anh và Ngạn Bách cũng gọi được, "Doanh Doanh" thì cả Sở Oanh Oanh hôm đó ở nhà hàng cũng gọi như thế. Khỏi phải nói "Ngạn Doanh" có biết bao người gọi cô, chính anh cũng không biết nên gọi cô là gì cho thân thiết nhất, suy đi tính lại chỉ có "vợ" là độc quyền của riêng anh thôi.
"Này, anh nói mớ sao" Thấy anh chỉ gọi cô mà không nói gì cô vừa lay lay mặt anh vừa hỏi.
"Sau này anh có thể chính thức gọi em là "vợ" được không?" Giọng nói dịu dàng tâm tình vừa có chút thỉnh cầu làm lòng cô có chút băn khuân.
"Hả, sao anh lại nhắc đến chuyện này."
"Anh không thích ai cũng gọi em giống anh!"
Lâm Ngạn Doanh: "..."
Anh thật sự là bệnh kiều ngày càng nặng rồi đó, nhưng mà dù gì cũng là chồng cô, thâm tâm cô đã thừa nhận điều này từ lâu rồi.
"Dạ được"
"Thật sao" Anh bật đầu ngồi dậy ngồi đối diện với cô.
"Anh có ngủ hay không." Cô đúng là hết cách mà, Hứa Thiên và Như Lan ở gần đó có muốn chiêm ngưỡng vẻ mặt này của Hàn lão đại không ta.
"Vợ ơi"
"Nè mau ngủ sớm đi, mai phải về lại Phú Thành đó."