Một cú đấm này của hắn chẳng qua chỉ như gãi ngứa thân thể cường tráng dẻo dai nhưng không quá thô kệch, là vóc người chuẩn nét đẹp đàn ông phương Đông của anh. Với những kẻ thế này chẳng xứng động vào người anh, một ác ma bước ra từ địa ngục được thanh trần lột tẩy, tính mạng này, thân thể này chỉ dành cho ánh sáng duy nhất của đời anh.
Hàn Phong nghiêng người tránh cú đấm lao tới, chân phải nhanh chóng đạp xuống gối hắn ta quặp xuống khiến gặp quỳ rạp xuống sàn. Tên đàn ông vì đánh nhau mà đỏ mặt không chịu khuất phục miệng chửi tục khó nghe giơ tay chụp lấy chân Hàn Phong muốn kéo ngã anh.
"Mẹ kiếp, chết đi." Mắt hắn đã đỏ ngầu, hai tay ra sức kéo chân anh quật xuống, Hàn Phong đứng thành thế trụ vững, hắn ta kéo thế nào cũng không ngã xuống được, chỉ biết ra sức kéo, lăn lê bò lết dưới sàn cũng tiếp tục kéo.
"Haha, xong chưa, đổi lượt nhé!" Hàn Phong không chịu nổi cũng bật cười trước những kẻ thế này, nắm đấm chuẩn xác đấm vào bị trí cánh mũi tên đàn ông xa lạ.
"Aaaaaaaaa, khốn kiếp" Xung quanh vì sợ hãi mà yên lặng như tờ, chỉ nghe được tiếng xương vỡ vụn, mũi hắn ta đã lệch hẳn sang một bên, máu từ trong xối ra liên tục không ngừng.
Ngạn Doanh còn ở đây không nên quá nặng tay, bảo an từ bên ngoài hơn mười người chạy vào, vừa định tiến lên bắt giữ Hàn Phong liền nhận được ánh mắt chết chóc và bức khí trên người anh. Một vài người phía trước đã nhận ra anh liền đứng chặn lại mấy bảo an theo đà chạy đằng sau, cố gắng lấy lại tinh thần đối mặt với nhà đầu tư duy nhất cũng là lớn nhất của bệnh Nhân Ái.
Từ khi vào làm bất kể là nhân viên lớn nhỏ, cả tạp vụ hay bảo vệ đều phải biết mặt của các thành viên Hàn gia. Bệnh viện Nhân Ái mười mấy năm trước chỉ là một bệnh viện nhỏ, do một bộ đội xuất ngũ thành lập nhưng sau đó được tập đoàn Hàn Thị đổ vốn đầu tư nhập khẩu hàng lọat máy móc tiên tiến nhất. Kêu gọi tất cả các bác sĩ giỏi trong nước về đầu quân cho bệnh viện.
Hàn gia năm đó muốn xây dựng một bệnh viện vừa kinh doanh vừa chuẩn bị trước cho gia đình có thể sử dụng bất cứ lúc nào. Nhưng Hàn gia bao đời cắm trụ kinh tế rễ cộc thương nghiệp vốn không thể xuất sắc trong lĩnh vực mới này, vừa hay Hoắc Đình là bạn của Hàn Thiếu Trầm vừa mở một bệnh viện, nhà họ Hoắc ba đời làm trong y khoa, toàn là những bác sĩ hàng đầu trong nước nhưng Nhân Ái lại thiếu hụt vốn ban đầu.
Hàn Phong dẫn Ngạn Doanh đến đây cũng vì lí do này, chỉ khi ở đây anh mới an tâm nhất, không ngờ lại gặp chuyện như hôm nay, xém chút Ngạn Doanh đã bị thương rồi.
"Hàn...Hàn thiếu" Hàn thiếu từ lâu đã là tổng giám đốc Hàn thị nhưng năm đó người đầu tư là Hàn Thiếu Trầm cha anh nên lớn nhỏ trong bệnh viện đều theo cấp trên gọi anh là Hàn Thiếu.
"Hàn Phong"
Tiếng gọi của một ông lão từ thang máy đi ra, trên người mặc một bộ blouse trắng đặc trưng cho bác sĩ, trên người ông đeo một cặp kính dày nhìn qua đã lớn tuổi nhưng chân tay vẫn còn rất nhanh nhẹn, xuất thân là quân nhân Hoắc Đình dáng dấp không giống như các lão bác sĩ già bụng bự eo to là một ông già đẹp lão.
"Bác Hoắc"
Hàn Phong lấy lại bình tĩnh gật đầu chào ông.
"Sao lại thế này, chuyện gì xảy ra." Một đàn bà một đàn ông nằm dưới sàn gạch la hét ôm mặt, Hàn Phong đứng hầm hầm tức giận, còn có... một cô bé dễ thương đứng bên cạnh hả hê cười cười.
"Ôi trời, đây không phải là Sở Ni sao."
Viên Sở Ni là con gái của phó giám đốc bệnh viện Viên Hùng, tính tình khó ưa, chảnh chọe nhưng Viên Hùng cả đời chỉ có một đứa con gái nên rất mực nuông chiều.
"Bác Hoắc, con nhỏ kia dám ức hiếp cháu, anh ta... anh ta còn đánh cháu." Viên Sở Ni nghe Hoắc Đình gọi liền ngồi dậy, tỏ ra bộ mặt đáng thương rưng rưng nước mắt nhìn Hoắc Đình kể tội.
"Đánh cháu sao, Hàn Phong chuyện này..." Hàn Phong không trả lời Hoắc Đình, chỉ thâm trầm nhìn ông ta một lúc lâu lại quay sang Viên Sở Ni.
"Cô ta là ai?"
"À, con bé là con của phó tổng giám đốc Viên Hùng, là đồng nghiệp của ta, mấy đứa có chuyện gì vậy? Cô bé này là ai thế?."
"Bác Hoắc, bác phải lấy lại công bằng cho cháu, cô ta mắng cháu, đánh cháu, anh ta là người quen của bác cháu không truy cứu nữa, nhưng cô ta thì không được, cha cháu tận tụy với Nhân Ái bao nhiêu năm, chẵng lẽ để cháu phải chịu uất ức như hôm nay sao."
Cô ta vừa nói hai hàng nước mắt vừa chảy lại quay mặt sang chỗ khác giả vờ ráng nhịn khóc.
Hoắc Đình cũng luống cuống, không biết làm gì não không kịp suy nghĩ đã quay qua Ngạn Doanh.
"Cô gái à, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, sao cô lại đánh con bé ra nông nỗi vậy." Hàn Phong đã cố gắng nhịn, nể Hoắc Đình là cựu quân nhân, lại là bạn của cha anh nên rất kiệm lời để quyền ông xử trí. Không ngờ ông ta lại không xử trí ổn thõa, chỉ nghe lời sáo rỗng của Viên Sở Ni, không hỏi anh một tiếng quay sang cô có ý trách móc. Không đợi Ngạn Doanh trả lời liền bước lớn đến chắn trước mặt cô.
"Tổng giám đốc Hoắc, cháu nghĩ bác nên xem kỹ camera giám sát trước khi sơ đoán vấn đề, Viên Sở Ni là con gái đồng nghiệp bác nhưng Ngạn Doanh là vợ con là con dâu Hàn gia, dù thế nào xuất thân cũng là tiểu thư Lâm gia chưa gả vào nhà con đã chịu uất ức từ chỗ đầu tư của Hàn thị như thế, tình nghĩa của bác với cha cháu cháu sẽ không can thiệp, nhưng chuyện liên quan đến vợ cháu... nhất định không tha."
Hàn Phong nắm tay Ngạn Doanh hiên ngang bước ra khỏi bệnh viện, người hai bên đường bị khí thế của anh làm sợ tự động dạt sang hai bên. Hoắc Đình đầu óc mơ hồ từ từ tiếp nhận được tin tức này cả người như bị trút hết sức lực. Ông chẳng qua bị Viên Sở Ni làm cho rối... ông. Con dâu Hàn gia? Tiểu thư Lâm gia? Vợ Hàn Phong? Chẳng lẽ... ông ta tức tốc chạy theo nhưng Hàn Phong vốn đã đạp mạnh chân ga xe thể thai phóng nhanh khỏi nơi đáng chết này.
_______________
Có mấy bạn hỏi là tập đoàn Shine giống trong bộ Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình á. Ở đây Tước trả lời luôn nha.
- Giống thiệt á, tại có chồng tui Lệ Nam Hành ở đóa mà >>. Nhưng mà từ "Shine" không phải Tước không nghĩ ra được một cái tên sang cho truyện mình nên lấy đại đâu. Tước dùng tên này tại vì Tước xem nó là một từ vựng ngôn ngữ, nó có ý nghĩa phù hợp với cốt truyện. Shine là nơi trao đổi hàng quan trọng trong các căn cứ của Hắc Long, cũng là bước đệm để Hứa Thiên đến với Như Lan.
Từ "Shine" trong tiếng Anh có nghĩa là "chiếu sáng" là ánh sáng trong con đường tối mà Hắc Long dựng lên để bước ra Bạch đạo mà giao du với họ. Cũng là con đường duy nhất, ánh sáng duy nhất Hứa Thiên đeo bám để có chỗ đứng trong Bạch đạo.
Còn nữa, từ "Shine!" trong tiếng Nhật là... "Đi chết đi",.... là một trong những câu chửi thề nặng trong tiếng Nhật. Vậy nên hãy đến Shine của Hắc Long mà phá đi, rồi "Shine" hay "Shine!" tùy thí chủ.
Còn nhân vật Nam Hành á, mặc dù giống tên tiếng Việt nhưng ý định của Tước khi đặt tên nhân vật là có ý nghĩa Nam - trong Nam Bắc, Hành- trong Hành Trình, bởi vì Nam Hành là gián điệp, tình báo, cải trang số một Hắc Long, xông pha Nam Bắc. Còn tên chồng tui tui hông biết có nghĩa gì nữa.