Trọng Sinh: Bù Đắp Cho Lão Công Chiếm Hữu

Chương 85: Món quà



Nói chỉ mời gia quyến cùng bạn bè nhưng khách mời vẫn lên đến mấy trăm người. Ngạn Doanh mang thai tuyệt nhiên không được uống rượu, chỉ được uống ít nước ép tốt cho sức khoẻ được Hàn Phong cẩn thận dắt tay đi tiếp các khách mời.

Hàn Phong đặt may không ít áo cưới, lại bắt nhà thiết kế phải làm gấp thật gấp, khoảng thời gian đó mơ hồ có thể nghe được tiếng oán than từ bên nước ngoài xa xôi. Lễ cưới diễn ra hơn nửa ngày Ngạn Doanh thay đến năm bộ váy cưới mà vẫn còn thừa hai bộ. Cô có ý định đem hai bộ này đưa đến Hắc Long để làm cô dâu ở đó, nhưng mà dù gì ở đây vẫn là ngoài sáng, cô chỉ đành đem hai bộ váy bỏ vào trong hộp cất trong tủ quần áo.

Bận rộn tất bật cuối cùng cũng xong, thấy cô mỏi nhừ cong bàn tay nhỏ bé đấm đấm lưng, Hàn Phong bắt ép cô phải vào phòng nghỉ cho bằng được.

Vào phòng cởi bỏ chiếc áo cưới đang mặc trên người, vào phòng tắm xả nước ấm ngâm mình trong đó thư giãn gân cốt, cô buông lỏng hay tay nhìn lên trần nhà, đám cưới hào môn trong truyền thuyết đây sao, đúng là lừa người, ngoại trừ cảm giác hạnh phúc và vui vẻ ra tất cả còn lại đều là lừa người.

Hàn Phong về phòng không thấy cô đâu cả, đồ đạc thay ra đều bị vứt lung tung trên giường, sàn nhà. Hàn Phong cũng biết cô gái nhỏ này đã phát cáu rồi, tính tình cô từ khi mang thai có chút thay đổi nhưng không theo chiều hướng ngang ngược mà là một cách bướng bỉnh đáng yêu.

Cởi áo khoác ngoài ra mắc trên giá treo áo, lại lượm nhặt đồ cô vứt sắp xếp gọn gàng một thể mới mở cửa bước vào phòng tắm. Đập vào mắt anh là hình ảnh gương mặt trắng nõn đôi mắt nhắm chặt, hàng mi rung rung vì tiếng động.

Hàn Phong sợ cô ngâm mình trong bồn tắm lâu quá sẽ sinh bệnh nhanh chóng đi đến đỡ cô dậy. Ngạn Doanh trời sinh làn da trắng nõn mịn màng, lại vì bọt sữa tắm mà càng thêm quyến rũ. Hàn Phong cố gắng nhìn đi nơi khác lấy bình tĩnh cho bản thân mới nhẹ nhàng lay cô dậy.

"Vợ, mau dậy đi em." Tiếng nói trầm thấp dịu dàng của anh không khiến cô tỉnh ngược lại còn làm cho cô có cảm giác quen thuộc an tâm, không thèm để ý mà dựa đầu vào vai anh ngủ ngon lành.

Người đàn ông trên đầu chỉ biết lắc đầu bắt đắc dĩ, gắng gượng mặc kệ người anh em đã muốn ngốc đầu dậy dưới đáy quần, xả nước tắm lại cho cô ôm cô ra khỏi bồn tắm.

Xong xuôi đặt cô lên giường quấn chăn lại cho cô, dường như thấy còn uất ức cho bản thân mà anh nâng đầu cô dậy hung hăng hôn lên môi cô, tay không chân chính đặt lên nơi mềm mại của cô. Ừm có vẻ lớn hơn nhỉ, khó khăn lắm mới giữ được lí trí, nhìn cô vợ ngủ mê man không biết trời cao là gì anh chỉ biết cười cười đánh vào mông cô một cái.

"Hừ hừ" bị người khác quấy phá Ngạn Doanh hừ mấy tiếng sau đó mới tiếp tục ngủ ngon.

Anh nhanh chóng đi dội qua nước lạnh cũng mệt mỏi vén chăn lên giường ngủ. Hai vợ chồng son cứ ôm nhau ngủ ngon lành như thế, giống như giông bão ngoài kia không thể nào làm ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường này cuộc họ cả.

=========

Trái ngược với sự yên ấm của lễ cưới Hàn - Lâm gia, bên phía Bách Duật vừa được tặng một "lễ vật" cực lớn.

Hắn đang ngủ thoải mái trong khách sạn đột nhiên có người bấm chuông cửa phòng, tưởng là nhân viên nên Bách Duật bắc đắc dĩ ngồi dậy mở cửa.

Cửa vừa mở ra, một bóng người cũng không có, Bách Duật cảm nhận được có gì đó không đúng nhìn kỹ khắp nơi, bước thêm bước nữa liền vấp phải thứ gì đó dưới chân. Là một bao tải lớn, thứ gì đây, ai lại để bao tải ở đây còn ấn chuông cửa.

Bách Duật từ từ ngồi xuống giơ tay mở bao tải ra, cảm thấy tay có hơi ướt ướt hắn giơ tay lên nhìn kỹ, là một màu đỏ tươi còn khó mùi tanh của máu đặc trưng không thể nhầm lẫn. Người đàn ông cố gắng hoàn hồn khỏi nỗi sợ mở nhanh bao tải ra. Bên trong...

"Cha.."

__________

Bách Duật nhanh chóng gọi cấp cứu, Bách Hoành Sơn trong bao tải máu me đầm đìa, sắc mặt trắng bệch dường như chỉ còn chút hơi tàn vì mất máu.

Ngân hàng máu của bệnh viện hôm nay tiếp nhận hơn mười ca cần hồi máu, lượng máu nhóm B còn rất ít, Bách Hoành Sơn lại mất máu quá nhiều, bác sĩ yêu cầu Bách Duật nhanh chóng đi làm thủ tục lấy máu.

Hắn ngồi bên ngoài phòng xét nghiệm máu mà đầu ong ong, dự cảm có điều gì đó sắp xảy đến, tại sao Bách Hoành Sơn lại ra nông nỗi này chứ. "Cạch"

"Bác sĩ, sao rồi, tiến hành lấy máu được chưa."

Rõ ràng là chuyện lớn, cha hắn không mau tỉnh lại sợ là người tiếp theo như thế chính là hắn.

"Người nhà cậu còn ai khác không, máu của cậu không được nếu y tá không xét nghiệm cẩn thận e là sơ sót lớn rồi."

"Tại sao lại không được."

Chẳng lẽ không phải cha con ruột sao, mẹ hắn làm tiểm tam bên ngoài hoài thai hắn chắc là... Cũng có thể đi.

"Cậu bị nhiễm HIV rồi"

" Cái gì?"

Hắn còn tưởng tên bác sĩ này nói nhăn nói cuội, gặp bệnh nhân nhiều quá nên quáng gà.

"Cậu bị nhiễm HIV rồi, đây là kết quả xét nghiệm."

Bác sĩ nhẫn nại giải thích cho hắn, xem ra không biết bệnh tình của bản thân rồi. Trên giấy chính là tên Bách Duật, hai mươi 22 tuổi và ba chữ rành rành in đậm "Đã nhiễm HIV".

"Các người có lầm hay không hả, không làm được thì cút." Bác sĩ y tá nhanh chóng kéo nhau đi hết, Bách Duật ngã quỵ xuống sàn gạch. Điện thoại trong túi reo lên liên hồi.

"Alo"

"A Duật, anh đang ở đâu." Bên trong điện thoại vang lên tiếng nói của Thu Thu.

"Anh đang bận việc, lát anh về."

"Anh không cần về nữa."

Bách Duật không hiểu Thu Thu đang nói cái gì cả. "em nói cái gì vậy.?"

"Anh thích món quà em tặng cho anh không hả."

"Rốt cuộc là cái gì." Hắn như phát điên lên gào thét vang dội trong hành lang bệnh viện.

"HIV"

Ba chữ nhẹ nhàng của Thu Thu kèm theo tiếng tít tít tắt máy, hắn ta thất thần một hồi lâu, giống như máu dồn hết lên não đứng dậy điên cuồng đập phá đồ vật xung quanh, các y tá sợ hết hoảng kinh bỏ chạy, chiếc điện thoại đáng thương cũng bị hắn đập cho nát nhừ.