Thấy mắt cô xẹt qua tia tàn nhẫn, anh không nhịn được hỏi cô. Anh sợ cô đang khó chịu với mình, trong lòng sinh nghi cô hòa hoãn với mình là vì muốn dùng kế hoãn binh. Nghĩ vậy lòng anh không khỏi chua xót. Không, cô là của anh. Bàn tay anh nắm chặt bấu vào da thịt khiến anh dần tỉnh táo lại, anh không được làm cô sợ.1
"A, em đột nhiên nhớ tới một nam sinh cứ theo đuổi em, phiền lắm đó, cứ làm em khó chịu suốt"
Thì ra là vậy, cô không phải đang câm hận anh. Khoan đã, cái gì, theo đuổi, anh nhất định sẽ xé xác hắn ra.
"Người theo đuổi Doanh nhi tên gì thế"
"Tên Bách Duật ạ" Cô biết anh chắc chắn sẽ tìm tên đó tính sổ, Bách gia vốn dĩ chỉ có một công ty quèn kiếm sống, gần đây lại thua lỗ làm ăn, nếu kiếp trước cô không nhờ cha giúp đỡ họ thì làm gì có kết cục Bách gia nuốt chững Lâm gia. Nhưng cô lại thích cảm giác cùng anh chơi tên khốn đó đến chết mới thôi.
"Huhu, anh Hàn Phong, chẳng phải anh là chồng sắp cưới của Doanh nhi sao, Doanh nhi sao có thể để đàn ông khác theo đuổi được chứ" Cô nhào tới anh, nói khóc là khóc ôm chặt cánh tay anh, vùi mặt vào cánh tay anh tỏ vẻ uất ức.
Hàn Phong có chút thất thần rồi, anh có cảm giác thụ sủng nhược kinh quá. Nhưng rõ ràng Doanh nhi của anh lúc này còn bình thường nhưng bây giờ lại đau lòng như vậy. Cô khó chịu vì người khác đang chiếm vị trí của anh sao, cô còn gọi anh là "Chồng sắp cưới", nếu bỏ hai chữ sau thì tốt quá.1
Bách Duật! Dám theo đuổi vợ ông đây, còn khiến vợ ông cảm thấy có lỗi nữa. Mà Doanh nhi gọi tiếng "chồng" nũng nịu quá, đáng yêu quá, cô không chỉ không bài xích anh mà còn rất giữ mình không qua lại với đàn ông khác nữa. Nhìn cô đau lòng như thế tim anh cũng thắt lại, một tay vuốt ve vỗ vỗ lưng cô, một tay nhẹ nhàng đỡ mặt cô lên.1
Thấy nước mắt trên mặt cô lã chã, anh luýnh quýnh không biết làm sao, ngón tay cái nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô.
"Doanh nhi ngoan, không khóc, anh không trách em mà"
Anh yêu thương ấn trên trán cô một nụ hôn. Hoàn hồn anh đứng hình vì mình đã hôn cô, cô không đẩy anh ra mà tát anh chứ. Kết quả cô không phải đẩy anh mà là nhào thẳng vào lòng anh, ngồi trên đùi anh khóc to hơn.
"Huhu, anh nhất định phải xử lí tên đó, hắn ta rất phong lưu, theo đuổi em như thế thì những cô gái thích hắn sẽ làm phiền em huhu"
Cái gì, theo như kinh nghiệm trãi qua đời sinh viên của anh thì tụi con gái sinh sự thì phức tạp nhất. Đáng chết, dám động tới bảo bối của anh.
"Được, được, Doanh nhi nín đi nào, a ăn nho, Doanh nhi ăn nho nhé" Anh không muốn cô đau lòng tiếp nên chuyển đề tài khác, tay anh bứt một quả nho và từ tốn bóc vỏ, bóc xong lai tách ra làm hai, đẩy hột ra ngoài. Xong xuôi lại đưa đến miệng cô.
"A"
Ngạn Doanh ngoan ngoãn mở miệng ăn nho anh bóc vỏ cho, khóe miệng không nhịn được nhếch lên. Thật ra lúc này cô vẫn chưa nên quan hệ gì với tên khốn kia, hắn vẫn còn đang theo đuổi cô, cô còn bị Sở Oanh Oanh chơi khâm, ả ta đi nói tin này cho đám con gái thích tên khốn đó biết, bọn họ tìm đến cô, đánh cô mấy bạt tay. Ha, kiếp này cô sẽ quật bọn họ đến chết, vừa trả được thù, vừa được ông xã dỗ, hôn, bóc vỏ nho và đút ăn. Haha, hôn rồi ôm rồi đó nha, không biết bao lâu nữa... Cô đang nghĩ gì thế này.
___________________
Thèm thịt rồi chớ gì.
Hong pé ơi! Em hông follow anh mà đòi xin in tư của anh.1