Trọng Sinh Cải Mệnh

Chương 55: Vụ nố



Âm thanh nhộn nhịp vang lên, những con tang thi kia bị thu hút mà tiến về phía âm thanh phát ra. Dư Huy thấy cá đã cắn câu liền đạp ga lao xe về phía con phố anh và Vu Thần đã đặt bom.

"Tết đến rồi, đi chơi thôi, tết đến rồi, thêm tuổi mới..."

Những lời hát vui tươi cũng không thể lấn át được âm thanh gầm gừ của lũ tang thi đông đúc kia. Con phố được đặt bom vốn hai bên đường tính luôn vỉa hè chỉ hơn 50 mét, tang thi đông đúc chen nhau muốn giành lấy con mồi.

Từ cuối phố đến đầu phố, tang thi dọc theo con đường mà rượt theo Dư Huy. Anh phải công nhận tốc độ của bọn chúng rất nhanh. Chỉ tiếc là không nhanh bằng tốc độ lái xe siêu đẳng của anh.

Chiếc xe phóng như bay lạn lách né những chiếc xe trên đường. Đến khi đến cuối đường. Phát hiện tang thi chỉ còn cách anh khoảng 50 mét thôi. Anh xem như con đồ chơi này đã làm tốt nhiệm vụ của mình ném nó trước xe rồi chạy vào trong chi cục thuế.

Cửa ra vào là cửa kính thủy tinh, anh sử dụng cây lao nhà chặn cửa lại hớt ha hớt hải chạy lên tầng thượng.

Ở trên cao, anh nhìn xuống lũ tang thi đông đúc này, mặt mày lạnh lẽo.

"Ta sẽ cho lũ tang thi không não chúng mày..."

Dư Huy không tính rời đi để kích hoạt bom, một lớp băng từ từ bao bọc cậu, tạo thành một hình tròn lớn, lớp băng dần dần bao qua đầu cậu chừa lại phần mặt rồi từ từ bao kín người cậu.

Trước khi cậu được bọc kỹ lại thì ánh mắt thể hiện sự lạnh lẽo vô cùng.

"Biết thể nào là sức mạnh vô tận của nhân loại..."

Trên tay kíp nồ được bấm xuống, Dư Huy được bọc tròn kính trong quả cầu băng. Bên trong tối om, đủ dưỡng khí để cậu trụ trong một giờ.

Bên ngoài, những vụ nổ bất ngờ nổ ra, những con tang thi xung quanh đó bị nổ banh xác, có vài con ở xa hơn thì



chi mat vai bo phan.

Nhưng chỉ mới một vụ nổ đã khiến một lượng lớn tang thi bị hủy diệt, những vụ nổ lớn bùng cháy lớn âm thanh động trời.

Những người còn sống khi nghe thấy cũng phải kinh sợ. Ở bên phía An Lạp, một khu căn cứ tạm thời do quân đội cử đến để xây nên. Không ít người sống sót tìm tới đây.

Quân đội đang cử quân dọn dẹp tang thi xung quanh đây, dần dần sẽ đến Bắc Hà.

Nhưng mộ chấn động lớn làm những người ở An Lạp bất ngờ kèm theo đó là mờ mịt. Họ không biết chuyện gì xảy ra cả.

"Thưa thiếu tướng, có một vụ nổ lớn xảy ra gần vị trí trọng điểm là bệnh viện trung ương ở Bắc Hà. Chưa xác định rõ mục tiêu gây ra."

"Tiếp tục theo dõi. Đừng hành động ngu ngốc."

"Rõ"

Nam nhân lạnh lùng ở lều tạm thời được dựng lên. Nhan sắc tuấn tú sắc bén như một thanh đao chỉ chờ xuất vỏ.

Một thiếu nữ lúc này lo lắng đi vào, người phụ trách thấy người phụ nữ cũng không ngăn cản mà để cô đi vào.

"Dư Mạnh, chấn động ban nãy là gì vậy?"

Người thiếu nữ giọng mềm mại lên tiếng. Dư Mạnh nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng.

"Không có gì, anh đang cho người tiếp tục theo dõi."

"Ùm, nếu không có gì chúng ta tiếp tục chuyện ban nãy đi."



Thiếu nữ đưa tay mình vuốt ve lồng ngực vững chắc của người đàn ông. Sau đó hai người bắt đầu một cuộc vui đùa, người bên ngoài nghe thấy mà đỏ mặt. Thiếu tướng uy dũng cũng thua trước mỹ nhân.

Trở lại phía Dư Huy, cung đường vốn đông đẩy tang thi giờ chỉ còn lại những cái xác cháy rụi. Những mảnh xác thịt bị cháy đen, bộ phận trên cơ thể bị thổi bay vương vãi khắp nơi.

Khói bụi bốc lên ngùn ngùn thu hút những người sống sót gần đó, nhưng họ nhìn thấy khói đen mịt mù như thế cũng không dám lại gần.

Dị năng giả khắp nơi ở Bắc Hà đều chứng kiến được vụ nổ, tuy chỉ là khói bốc lên nhưng cũng cho thấy khả năng công phá mạnh mẽ của vụ nổ.

Khi vụ nổ diễn ra, những mảnh kính của những tòà nhà gần đó cũng bị vỡ nát, tan tành thành những mảnh nhỏ.

May mắn là Dư Huy không nhảy vào mấy tòà nhà đó. Nếu không cậu vẫn có thể bị dư chấn của vụ nổ thổi bay va đập vào tường và bị thương.

Trên con đường khắp nơi không còn bóng dáng của con tang thi nào cả chỉ có xác thịt bị nổ tung và bốc cháy. Mùi cháy khét của thịt nồng đậm bay lên lan tràn trong không khí.

Quả cầu băng của Dư Huy bị dư chấn mạnh mẽ thổi bay đập vào cửa tầng thường, may mắn chỉ va chạm như vậy, bên trong Dư Huy bị thương nhẹ do va chấn với tường băng.

"Phù, may mắn là không ngu ngốc tới nổi tạo ra đường băng đề chạy trốn."

Dư Huy cảm thán mình còn tỉnh táo mà đưa ra lựa chọn đúng đắn. Vu Thần trốn ở phía xa lo lắng nhìn về phía vụ nổ, hắn không ngờ vụ nổ bom lại lớn đến thế.

Hắn chỉ nghĩ rằng nhiêu đó bom sẽ không tới nỗi nào nhưng không nghĩ tới sức công phá từ sóng âm do cộng hưởng từ vụ nổ lại phá hủy nhiều tòà nhà như thế.

Hắn đang lo lắng thì bên này Dư Huy đang chuẩn bị cho kế hoạch xấu nhất là tang thi cấp 1 kia lại đây. Còn tốt nhất là quá trời tinh hạch, anh chưa từng nhặt được nhiều tinh hạch như này.

Tinh hạch rất cứng, có thể nói là súng đạn không vỡ, bom nổ không nát nên anh có thể yên tâm rằng đống tinh hạch kia còn nguyên.