Trọng Sinh Cải Mệnh

Chương 65: Gặp người lạ



Những ngọn lửa lung linh tấn công tang thi khiến chúng bốc cháy, da thịt như bị thiêu đốt từ ngọn lửa của địa ngục mà không thể dập tắt được.

Băng và lửa quả là sự đối nghịch hoàn hảo, tuy không kết hợp dị năng được nhưng vẫn ứng phó tương trợ nhau rất tốt. Đám nhóc đứng sau hai người chứng kiến một màn này thì há hốc cả mồm.

"Cái này... Là dị năng đó sao?"

"Có thế? Mấy bộ truyện mạt thể tang thi cũng có dị năng như này, nhưng số lượng người thức tỉnh chúng không nhiều."

Một nam thiếu niên đeo kính trong đó quan sát thì nói ra suy đoán của mình. Cứ như những người viết tiểu thuyết mạt thế đã đoán trước được tương lai của nhân loại vậy.

"Dật Phong, cậu nói xem tôi có thể có dị năng mạnh mẽ như vậy không?"

Một thiếu niên khác bên cạnh hớn hở hỏi thiếu niên đeo kính bên cạnh.

"Có thể là không. Cậu ra cho tang thi cắn thử xem biết đâu có tỉ lệ may mắn không biến thành tang thi mà kích phát dị năng chăng?"

"Cái tỉ lệ may mắn của cậu chắc 1% mất."

"Không, có khi gần bằng 0 ấy."

Thiếu niên đeo kín tên Dật Phong nhìn tên bạn ngốc nghếch bên cạnh. Suốt ngày chỉ biết mơ tưởng gì không, giờ tận thế cũng còn có tâm trạng để ảo tưởng nữa chứ.

"Các cậu nói nhỏ thôi. Chúng ta đang bám đùi vàng nên tỏ ra vẻ có ích xíu đi, vô dụng mà còn báo người ta thì coi chừng bị cái anh tóc trắng bên cạnh anh kia đốt cháy lông đấy."

"Biết rồi."

Mấy đứa nhóc cũng bắt đầu cầm vũ khí hỗ trợ bọn họ đánh tang thi xung quanh chạy lọt qua. Bọn nhóc đã trang bị kỹ bao bọc xung quanh cơ thể bằng vải dày hoặc giấy vụn để tránh bị thương.

Nhóc omega Lạc Nhiên cầm một cái cây lao nhà bị bẻ phần đầu ra đập tang thi. Dư Huy phải nhìn cậu nhóc này bằng một ánh mắt khen thưởng, thể chất omega bị giảm sút rất nhiều nhưng nhìn cậu nhóc này xem.

Lạc Nhiên cũng nhận ra bản thân bỗng nhiên yếu hơn rất nhiều nhưng không tới nỗi không đánh được tang thi.



Bọn nhóc đều là những lớp trẻ nên tiếp xúc với nhiều phim khoa học viễn tưởng.

Dù sợ nhưng vẫn biết bản thân nên làm gì. Chứ nhiều người còn sợ đến mức đần cả người mà núp trong nhà chờ cứu trợ thì chỉ có chết mòn xương rồi có người tới.

Cứ thế dọn dẹp sạch sẽ tang thi đông đúc. Đến khi con tang thi cuối cùng bị đánh nát đầu thì Dư Huy đóng băng cầu thang lối lên xuống để phòng ngừa có tang thi nào lạc đàn đi xuống.

Dãy cọc băng đã chất đầy xác sống, mỗi cọc xiên hơn 5 con tang thi, chúng vẫn còn kêu gào cựa quậy muốn

thoát ra chạy tới cắn bọn họ một cái.

Cái bản mắt xấu xí bị phân hủy gần hết ghê tởm mà muốn cắn người miết thôi. Dư Huy cũng xử lý hết đám này

rất gọn lẹ bằng dị năng của mình.

"Có người đến!"

Vu Thần giọng nói đầy cảnh giác nhắc nhở bọn họ. Dư Huy cũng cảm nhận được có người đến, chỉ là đang bận

chém giết tang thi nên không quan tâm người đến lắm.

Lúc này từ phía cửa đi vào đại sảnh có tiếng ồn phát ra từ giày da đạp trên sàn gạch. Dư Huy nhíu mày nhìn về

chỗ phát ra âm thanh.

"Đm, lão Hoắc à, nơi này nhiều tang thi như vậy chúng ta vào đây có ổn không vậy?"

"Mày lo quá, mày không tin tưởng năng lực của lão Hoắc sao?"

"Không phải không tin nhưng tao sợ!!"

Lúc này 3 người đàn ông mặc trang phục tác chiến đi vào. Trang phục thon gọn phát hoạ nên cơ thể có thể coi

như là xuất sắc của bọn. Dư Huy gặp toàn anh tài tuấn kiệt nhiều riết cũng không mới lạ nữa, có khi thua Vu Thần



nhà cậu.

"Tao nghe mùi gì đó!? Như mùi thịt thối cháy vậy, giống như khi dị năng lửa của Lâm Triều đốt lũ tang thi vậy."

"Ùm, nghe mùi khét khét hôi thúi gay mũi."

"Có người!!"

Lão Hoắc là một người đàn ông cao khoảng 2 mét, làn da có phần ngăm ngăm nhưng lại tôn lên vẻ đẹp nam tính

của anh. Đôi mắt diều hâu nhìn vào những người bên trong.

Hai người bên cạnh, một tên tóc vàng khuôn mặt trẻ con cơ thể cũng chỉ tầm 1 mét 8 nhưng cũng đã cao hơn Dư

Huy nửa cái đầu là Phùng Dịch và cái người bên cạnh cũng cao lớn không kém người gọi là lão Hoắc kia tên là

Lâm Triều.

"Trời, có người sống."

Từ ngoài đi vào trong nên Phùng Dịch hơi không nhìn rõ phía sau Dư Huy, chỉ khi đi vào rồi mới thấy toàn cảnh

phía sau anh.

"Wtf, cái quái gì vậy!!??"

Lão Hoắc ánh mắt cảnh giác lướt ngang qua Dư Huy, Vu Thần và đám học sinh. Khi thấy những đứa nhóc học

sinh kia thì cũng hạ đi sự cảnh giác một chút.

Ánh sáng từ trần trung tâm thương mại trong suốt chiếu xuống, để lộ ra kiệt tác sau lưng Dư Huy. Những ngọn băng sắc nhọn thấm đắm dịch nhầy đen vàng, xác tang thi bị ghim trên đó càng tạo nên khung cảnh vừa quỷ dị vừa thu hút sự tò mò của con người muốn nhìn kỹ kiệt tác quái lạ này.