Trọng Sinh Cải Mệnh

Chương 67: Khống chế cảm xúc



Anh dám khẳng định người này gây ra tất cả mọi việc cũng chính là dựa vào cốt truyện sẵn có trong đầu anh kết hợp với sự tình cờ nghe được đoạn thoại kia trước khi chết.

Trong cốt truyện, sự việc chỉ được miêu tả đơn giản và ngắn gọn về lúc Lão Hoắc tên đầy đủ là Hoắc Nguyên đang nói trên đường, trên tay cẩm tấm hình có mắt anh trên đó.

Những sự việc xui xẻo đi theo Dư Huy và kể cả cái chết của bản thân cũng liên quan đến người này. Không chỉ liên quan, mà tất cả nam chính đều mỗi người một tay nhúng chàm.

Anh vốn còn chưa xem qua khúc này, chỉ mới lướt qua cho đến hồi kết nhưng giờ đây anh mới nhìn lại khuôn mặt quen quen và giọng nói không mấy xa lạ này.

Vốn không ngờ bản thân chết chỉ vì xui xẻo hoặc là chọc phải một tên khốn nạn nào đó thôi nhưng ai dè đều là một tay lũ khốn nạn được coi là nam chính này một tay khiến anh sống trong khổ sở.

Mà người chủ mưu lại chính là Mộng Thi. Tại sao? Cô ta tại sao phải đưa anh đi vào chỗ chết. Anh đối với cô ta là thật lòng, nhưng bị ả ta lợi dụng biến hình tượng bản thân là cô vợ bất hạnh cùng người chồng vũ phu.

Thúc đầy quá khứ đau khổ và tủi nhục tâng bốc bản thân lên để nhận được sự thương cảm của đám súc vật kia.

Giờ đây anh rất muốn bùng nổ cảm xúc mà giết chết 3 người này ngay tại đây nhưng anh kiềm chế lại.

Giận quá mất khôn. Anh không muốn để Vu Thần thấy được mặt tối của anh, anh không muốn để bản thân trở thành một con người giết người vốn chưa từng làm ra những sự việc kia.

Nhưng tương lai ấn định là như vậy. Nếu như bây giờ anh không làm gì hết mà cứ tuân theo cốt truyện thì cuối cùng vẫn là chết giữa bầy tang thi.



Nếu kiếp này chưa làm tội ác, vậy thì anh sẽ chỉ làm cho bọn họ chút thống khổ mà anh từng nhận. Không tới nỗi chết người nhưng đó là quả báo mà họ đáng nhận lấy.

Nếu theo góc nhìn của một độc giả thì nữ chính chỉ là lợi dụng chút hình tượng của người chồng để các nam chính yêu thương cô hơn. Ổ vậy sao, để tôi xem về sau kẻ nào dám yêu thương cô nữa.

Mộng Thi à, thù này vốn không nên có nhưng vì dã tâm của mình mà không màng hy sinh cả một người từng giúp cô cũng như là cho cô một cuộc sống đâu cần phải vất vả tay chân.

Cô độc ác như rắn rết, tâm địa đầy lưỡi dao giết người nhưng miệng thì như hoa như ngọc hút hồn điêng đảo al-pha. Kiếp này tôi cho cô biết thế nào là cái miệng hại cái thân.

Anh lúc này thu hồi lại ánh mắt đang dòm ngó Hoắc Nguyên lại. Anh hiện tại chỉ muốn phế bỏ đôi tay kia của hắn, giữ lại làm gì đâu, sờ soạn ả điểm kia sao?

"Em không sao chứ?"

Vu Thần lúc này cảm thấy Dư Huy hình như cảm xúc thay đổi sao khi nhìn đám người kia. Chẳng lẽ là người quen của em ấy?

"Em không sao. Chỉ là nhìn anh ta cũng không thua kém gì anh."

"Không sao là tốt. Còn tên đó thì về ngoại hình thì thua anh chắc rồi."

Vu Thần nghe Dư Huy khen người khác thì hơi ghen tị mà muốn tìm một nơi nào đó đem cậu lên giường tét cái mông cho đỏ thành đít khỉ luôn.

"Xin chào. Bọn tôi không có ác ý gì đâu, chỉ là đi ngang qua đây muốn vào đây tìm vật tư thôi."



Lâm Triều lên tiếng vây giải đi không khí kỳ lạ xung quanh. Đám học sinh nghe vậy cũng thả lỏng cơ thể, bọn họ đều biết rằng lúc tận thế đáng sợ này ai cũng có thể lợi dụng bạn để sống sót.

"Vậy sao? Nhưng bọn tôi "lỡ" dọn sạch tang thi nơi này rồi. Vậy nên không có vật tư cho các người đâu."

Dư Huy nhàn nhạt lên tiếng muốn đuổi người. Hiện tại anh không muốn làm gì đám người này cả. Cứ đề cốt truyện tiếp diễn, anh không muốn đánh giết người vô tội.

Bản thân anh cũng biết việc kiếp trước bản thân giết hại người khác gây thù với họ, kiếp này còn chưa làm điều ác thì đã bị người ta đánh giết ngược lại trong khi bản thần còn chưa làm gì.

Việc này là sai. Dù họ kiếp trước có ác có là một tên sát nhân nhưng kiếp này anh sống lại sẽ xuất hiện biến số.

Vậy nên để quan sát từ từ cũng được, còn Mộng Thi kia thì kiếp nào cũng như một, sự độc ác đã ngấm vào trong xương tủy thì có thay hình đổi dạng cũng như vậy.

Những con chó này bị cô ta lừa. Dư Huy niệm trong lòng nhiều lần như vậy để bản thân đề giữ cơn thịnh nộ trong lòng xuống.

"Nhưng nhiều vật tư như vậy các người cũng mang đi không hết. Chúng tôi lấy một ít cũng có sao đâu."

Phùng Dịch phía sau không đồng ý mà lên tiếng. Cậu ta cảm thấy việc chia sẻ vật tư vào mạt thế như này chính là điều tốt nên làm, giúp đỡ người khác mới là việc làm đúng đắn. 2)

Nhưng Dư Huy vốn đã có ác cảm từ kiếp trước nên không dễ cho họ một vẻ mặt và lời nói tốt lắm. Chưa đánh bọn họ kêu cha gọi mẹ đã là lương thiện rồi.