Trọng Sinh Chi Bạo Lực Trấn Áp

Chương 19



---•---
Trong phòng Tống Ngọc Trạch không có điều hòa, buổi tối đắp chăn đi ngủ cũng là một loại dày vò, chăn lạnh như băng đắp lên càng khiến cho y run rẩy.
Nhiệt độ cơ thể của y vốn đã thấp, mà ổ chăn rất lâu mới có thể ấm lên. Cứ như vậy hai ngày liền, sáng sớm vừa thức dậy y đã hắt xì.
Sắp đến tết nên Tống Trấn cũng không đi làm nữa.
Hắn vừa ra khỏi phòng thì đã thấy Tống Ngọc Trạch ngồi cuộn tròn trước cửa sổ phơi nắng, trong tay là quyển sách, biểu tình hơi uể oải.
Tống Trấn thấy mũi y hồng hồng, vừa đáng thương vừa đáng yêu, đi qua đặt tay lên trán y.
"Bị cảm rồi?"
Bàn tay của Tống Trấn rất ấm áp, Tống Ngọc Trạch cũng không đẩy ra, hữu khí vô lực đáp lại một tiếng.
"Uống thuốc chưa?" Tống Trấn nhíu mày hỏi.
"Uống rồi."
Tống Trấn đi đến phòng bếp rót một ly nước ấm đưa cho y: "Uống nhiều nước ấm vào, có phải buổi tối bị lạnh không?" Hắn nhớ đến trong phòng đứa nhỏ không có điều hòa, phỏng chừng là bị cảm lạnh, vừa đau lòng lại vừa tức bản thân không suy nghĩ chu đáo đến những thứ mà đứa nhỏ cần.
Hắn muốn nói là gắn thêm điều hòa trong phòng của y.
Khi lời đến bên miệng lại biến thành: "Bắt đầu từ tối nay, ngủ cùng với ta đi."
Tống Ngọc Trạch gật đầu, y thật sự ăn không tiêu cái buổi tối rét lạnh thấu xương này.
Thấy y gật đầu, Tống Trấn cười cười rồi vươn tay cầm lấy bàn tay lạnh lẽo của Tống Ngọc Trạch, nghiêm mặt. Hắn nói: "Được rồi, ngồi ở đây không lạnh sao, đi vào phòng ta đọc sách."
Tống Ngọc Trạch lập tức đứng lên, dậm dậm đôi chân đã lạnh đến mức mất đi tri giác.
Tống Trấn thấy hành động này, đau lòng chạm vào y: "Ngốc thật, lạnh cũng không biết nói."
Tống Ngọc Trạch không nói gì, cầm sách vào phòng Tống Trấn.
Phòng Tống Trấn là nơi tốt nhất trong nhà, mặt hướng về dương quang, vừa rộng rãi lại sáng sủa.
Máy sưởi trong phòng đã mở, y vừa bước vào là lập tức cảm nhận được hơi ấm dào dạt, thoải mái cực kỳ.
Tống Ngọc Trạch cởi giày tiến vào ổ chăn của Tống Trấn, lấy chăn bao lại cơ thể của mình, chỉ chừa cái đầu ra bên ngoài.
Tống Trấn theo vào, thấy y thật giống như một con vật nhỏ, hắn cười cười, cưng chiều xoa đầu y: "Cứ ở đây đọc sách đi. Hôm nay lạnh quá thì đừng nấu cơm, kêu cơm hộp là được. Muốn ăn cái gì?"
"Cơm sườn." Tống Ngọc Trạch nghĩ nghĩ rồi nói.
Tống Trấn gật đầu, ngồi ở bên kia giường cầm điện thoại gọi.
"Hai phần cơm sườn, tiểu khu XX số nhà XX, ừ, nhanh lên."
Sau khi cúp điện thoại, hắn lại mở laptop ngồi chơi game.
Tống Ngọc Trạch nhìn hắn rồi nghĩ thầm, thật là ấu trĩ, lớn như thế còn chơi game. Trên màn hình là một nhân vật đang cầm súng bắn phá, thoạt nhìn rất bạo lực máu me.
Bản thân y chưa từng chơi game nên mới không biết, dạng trò chơi này có cả khối người chơi hơn 30 tuổi.
Tống Trấn đeo tai nghe, không để ý đến Tống Ngọc Trạch.
Tống Ngọc Trạch cũng mặc kệ hắn, cầm sách dựa vào đầu giường đọc, một lúc sau cũng đắm chìm trong đó.
Nhưng thật ra lúc Tống Trấn chơi game có hơi thất thần, thỉnh thoảng vẫn luôn trộm nhìn Tống Ngọc Trạch.
Máy sưởi mở vừa lúc, trong chốc lát Tống Ngọc Trạch đã không còn thấy lạnh, hai chân cũng vươn ra khỏi chăn.
Chân y rất đẹp, bàn chân tinh tế, đầu ngón chân oánh bạch nuột nà như là bạch ngọc khắc ra.
Tống Trấn nhìn mà cảm thấy trong lòng ngứa ngáy, giơ tay lấy chăn che chân y lại.
Tống Ngọc Trạch không phát hiện, vẫn còn đang đọc sách.
Tống Trấn cảm thấy có chút tiếc nuối, thật muốn xốc chăn lên nhìn thêm cái nữa. Sau khi nảy ra ý niệm này hắn cảm thấy mình hơi biến thái, ngón chân của một tiểu nam hài có gì đẹp mà nhìn.
Lúc này, chuông cửa vang lên.
Tống Trấn lấy chân chọt Tống Ngọc Trạch: "Ra mở cửa, cơm hộp tới rồi."
Tống Ngọc Trạch: "Đừng ăn ở trong phòng, đang mở máy sưởi ăn xong sẽ bị bám mùi, ông cũng ra ngoài đi."
Tống Trấn cười cười: "Được." Rồi mới đi ra ngoài ăn cơm với đứa nhỏ.
Ăn cơm xong hai người lại trở về phòng, ai chơi game thì chơi, ai đọc sách thì tiếp tục đọc. Yên yên tĩnh tĩnh như vậy cũng đến buổi tối.
Buổi tối hai người không kêu cơm bên ngoài, Tống Ngọc Trạch mặc áo khoác tự mình vào bếp.
Một món canh xương, thịt kho trứng, cải trắng xào.
Phòng bếp không rộng, Tống Trấn theo y vào, vóc dáng cao to chiếm phần lớn diện tích.
Tống Ngọc Trạch khó có được không kêu hắn ra ngoài, bởi vì y cảm thấy có Tống Trấn ở đây dường như lại ấm thêm một chút.
Lúc rửa rau, Tống Trấn nói: "Để ta rửa."
Tống Ngọc Trạch: "Ông biết sao?"
"Không phải chỉ là rửa rau thôi sao? Cái này sao lại không biết." Tống Trấn một bên nói, một bên tốc độ để cải trắng dưới vòi nước, dùng tay quậy.
Tống Ngọc Trạch: "Tránh ra."
Y đi qua, để Tống Trấn đứng sang một bên, tỉ mỉ rửa sạch từ cọng đến lá, sau đó mới đặt lên thớt.
Tống Trấn đứng bên cạnh khoanh tay nhìn Tống Ngọc Trạch. Hai người cách rất gần, Tống Ngọc Trạch cảm nhận được nguồn nhiệt trên người của Tống Trấn đang cuồn cuộn không ngừng truyền lại đây, lần đầu tiên cảm thấy dễ chịu khi đứng gần hắn.
Xào cải trắng xong, Tống Trấn cầm đũa gắp một miếng bỏ vào miệng nếm thử: "Hơi lạt."
Tống Ngọc Trạch nhìn hắn, tỏ vẻ mình đã quên bỏ muối. Tống Trấn trực tiếp gắp một đũa đưa tới bên miệng y.
Tống Ngọc Trạch nhẹ nhàng nhíu mày, hơi ngưỡng đầu về sau, Tống Trấn trực tiếp cường ngạnh nhét vào miệng y.
Y bất đắc dĩ nuốt xuống: "...Tôi cảm thấy ăn cũng được mà."
Tống Trấn cười nói: "Phải không?"
Cứ thế, mỗi món Tống Trấn ăn một miếng, hơn nữa còn ép Tống Ngọc Trạch ăn với hắn, như vậy mới tính là xong bữa cơm tối.
Tống Ngọc Trạch quả thực như bị nghẹn ở cổ họng, y cư nhiên lại dùng chung một đôi đũa với người khác!
Buổi tối lúc ngủ, Tống Ngọc Trạch đã sớm tắm rửa sạch sẽ bước lên giường.
Y mặc một chiếc áo ngủ rộng thùng thình, thân mình gầy yếu, nằm trong ổ chăn cũng giống như không có người.
Lúc Tống Trấn lên giường, chăn rõ ràng độn thành một khối, giường cũng lõm xuống.
Tống Trấn khó có thể hình dung tâm tình lúc này của hắn, ngủ trên một chiếc giường cùng với đứa nhỏ, điều này làm cho hắn cảm thấy vui sướng, dùng từ vui sướng cũng không chính xác. Mà là rung động, từ đáy lòng tim bỗng nhiên đập nhanh. Thậm chí tay chân còn hơi đơ ra không biết đặt ở đâu.
Hắn áp chế loại cảm xúc này, khuôn mặt bình tĩnh nằm bên cạnh Tống Ngọc Trạch.
Tống Ngọc Trạch cũng cảm thấy kì lạ, dường như đã lâu rồi y chưa ngủ chung với người khác, bất quá trong chăn rất ấm áp, y không nỡ rời đi.
Trong phòng chỉ có âm thanh của máy sưởi, yên tĩnh đến kì dị.
Tống Ngọc Trạch cảm thấy hơi xấu hổ, còn Tống Trấn thì lại không biết đang suy nghĩ cái gì.
Quá ấm áp, Tống Ngọc Trạch mấy ngày chưa được ngủ ngon cũng không rối rắm bao lâu đã chìm vào mộng.
Tống Trấn nghe thấy tiếng hít thở nhẹ nhàng của y.
Thể trạng Tống Trấn cường tráng như một lò sưởi hình người, Tống Ngọc Trạch ngủ say cũng tự động dựa vào hắn. Không bao lâu, cả người đã dính sát vào Tống Trấn.
Nếu là trước kia Tống Trấn chắc chắn sẽ vui vẻ vì con chịu đến gần mình.
Nhưng bây giờ hắn lại dở khóc dở cười, cách đây không lâu hắn còn nghĩ đến con mình mà thủ dâm, càng đáng sợ hơn, lúc hắn làm ai cũng đều tưởng đó là Tống Ngọc Trạch.
Giống như hiện tại, Tống Ngọc Trạch dựa sát vào hắn, cơ thể mềm mại tiếp xúc khiến cho chỗ nào đó của hắn lại cứng nữa rồi.
Hắn không rõ tại sao lại có loại tình cảm dị dạng này đối với con trai ruột của mình, nhưng hắn lại không thể bỏ qua nó. Bản năng khát vọng lập tức tràn ra từ trong đầu, cho đến khi phát hiện thì đã không thể nào áp chế được nữa.
Muốn chạm vào y, không lúc nào là không nghĩ đến y, muốn ôm y vào lòng...Muốn làm chuyện càng quá đáng.
Tống Trấn càng nghĩ càng cảm thấy dưới thân trướng đau, hắn bất đắc dĩ gác tay lên trán, tùy ý để thân thể Tống Ngọc Trạch kề sát vào mình, nhìn chằm chằm ánh đèn trên đỉnh đầu, ánh mắt lúc sáng lúc tối.
Suy nghĩ một lát Tống Trấn lại nghiêng mình, hai tay nhẹ nhàng ôm Tống Ngọc Trạch, ôm y vào lòng.
Trên người đứa nhỏ có một mùi hương thanh lãnh dễ ngửi, đầu Tống Trấn kề sát vào đầu tóc mềm mại của Tống Ngọc Trạch, cẩn thận ôm chặt y, làm cho đối phương càng thêm gần gũi với cơ thể của mình.
Cả người Tống Ngọc Trạch đều áp sát vào Tống Trấn, hai chân cũng chạm phải cẳng chân của hắn.
Bởi vì đầu bị Tống Trấn áp chặt vào cổ hắn nên Tống Ngọc Trạch cảm thấy có hơi khó thở, y cau mày, xoay người nằm ngửa.
Tống Trấn cũng không ôm y lại, dùng khuỷu tay chống đỡ thân thể, nghiêng đầu cẩn thận đánh giá gương mặt ngủ say của Tống Ngọc Trạch.
Y ngủ rất ngon, đường nét từ mũi đến miệng đều thả lỏng, có vẻ nhu hòa tuyệt đẹp. Hô hấp theo cánh mũi nhẹ nhàng yên tĩnh khiến cho người ta không nỡ quấy rầy.
Tống Trấn dùng ngón tay ở trong không trung chậm rãi miêu tả đường nét đôi mắt, mũi, miệng của y. Chỉ còn cách nửa centimet, dường như có ảo giác sẽ thật sự chạm vào.
Hắn nghĩ, Tống Ngọc Trạch lớn lên không giống hắn chút nào, một chỗ cũng không, y quá mức thanh tú.
Khuôn mặt của hắn lãnh ngạnh, mỗi một đường nét như được dùng dao khắc ra. Khuôn mặt của Tống Ngọc Trạch thì lại mang vẻ nhu hòa, hơn nữa ngũ quan tinh tế như được họa sư giỏi nhất họa ra, không có chỗ nào là không tinh xảo.
Nói không chừng Tống Ngọc Trạch không phải con hắn thì sao? Nếu y không phải con của hắn thì tốt rồi.
Nghĩ như vậy, hắn lại ngẩn ra.
Rõ ràng lúc trước còn hy vọng đứa nhỏ có thể kêu mình một tiếng baba.
Ánh mắt của hắn tối dần, nằm xuống thở dài một hơi, kéo chăn lên rồi nhắm lại mắt.
Ngày hôm sau Tống Ngọc Trạch thức dậy thì thấy cả người mình dựa sát vào người Tống Trấn.
Y chớp mắt, phát hiện Tống Trấn còn chưa thức thì lập tức nhanh chóng xoay người lui qua một bên, đưa lưng về phía hắn.
Trong lòng y rầu rĩ cực kỳ, nghĩ thầm, nhất định là do người Tống Trấn quá ấm áp nên mình mới dựa gần vào.
Cũng may Tống Trấn vẫn chưa thức dậy, bằng không thì quá xấu hổ rồi.
Y vừa tách ra, giữa hai người đã nhiều thêm một khoảng trống.
Tống Ngọc Trạch suy nghĩ, bọc chăn nhích lại gần Tống Trấn.
Tống Trấn đột nhiên mở miệng nói: "Được nghỉ thì ngủ thêm chút đi."
Cả người Tống Ngọc Trạch cứng đờ, lập tức nhắm mắt lại.
Tống Trấn cong khóe miệng, hai người lại tiếp tục ngủ.