Trọng Sinh Chi Bạo Lực Trấn Áp

Chương 54



---•---
Sau khi báo danh xong, phần lớn mọi người đều đến dọn đồ vào ký túc xá, riêng Tống Ngọc Trạch thì đi dạo quanh trường.
Bởi vì lúc chạng vạng, lớp của y sẽ bắt đầu sinh hoạt nên y tính toán đi vài vòng sân trường giết thời gian.
Không có thẻ sinh viên thì không được vào thư viện, y đành phải tìm một quán cà phê trong khuôn viên trường ngồi tạm.
Bên trong quán rất yên tĩnh, khắp không gian tràn ngập mùi thơm của cà phê, vì vị trí hẻo lánh nên dường như đem một phần sân trường ngăn cách với âm thanh ồn ào náo nhiệt bên ngoài.
Quản lý cửa tiệm là một cô gái trẻ, thoạt nhìn nói là học sinh cũng quá chút nào.
Cô cười tủm tỉm mang cà phê đặt lên bàn cho Tống Ngọc Trạch: "Cậu là tân sinh viên đi."
Tống Ngọc Trạch gật đầu.
Cô cười cười, nói: "Bởi vì cậu lớn lên quá đẹp nhưng khuôn mặt có vẻ rất lạ, cho nên tôi đoán cậu là tân sinh."
Tống Ngọc Trạch không biết nói gì, chỉ đáp lại một câu: "Cảm ơn."
Cô quản lý nói xong câu kia cũng không có ý muốn lúc tiếp tục thân cận mà quay qua phục vụ những người khách khác.
Sau khi ở tiệm cà phê tiêu pha thời gian, Tống Ngọc Trạch đứng dậy đi đến lớp.
Chủ nhiệm lớp huyên thuyên một hồi, kêu mọi người tự giới thiệu làm quen với nhau rồi lập tức rời đi. Giảng viên ở đại học rất bận rộn, tân sinh mới vào đều giao cho một học tỷ hoặc học trưởng cùng khoa quản lý.
Mà người này chắc chắn đều là học trò đắc ý có thành tích rất ưu tú.
Người dẫn lớp bọn họ là một học tỷ xinh đẹp, vừa rộng rãi lại ôn nhu hào phóng, thêm vào đó còn có khiếu hài hước nên rất được tân sinh hoan nghênh. Đặc biệt là nam sinh, có người trực tiếp huýt sáo trêu chọc.
Mà cô cũng không tức giận, chỉ cười cười nói cho bọn họ một số việc cần chú ý, nội quy trường học cùng vài chuyện thú vị khác.
Không thể không nói, học tỷ là một người rất biết chiếu cố đám đàn em, thông minh, hiền lành, chỉ một lúc đã quen thuộc với những người trong lớp.
Tống Ngọc Trạch không thể dung hợp được vào cái vòng luẩn quẩn này, y ngồi một mình ở cuối góc, chờ đến lúc kết thúc để nhận đồng phục quân huấn cùng sách vở rồi trở về nhà.
Bình thường thời gian tập quân huấn của đại học sẽ dài hơn so với cao trung nhưng may mắn thay, hiện tại thể chất của sinh viên cũng không phải dạng khỏe mạnh gì nên một khóa quân huấn chỉ kéo dài hai tuần.
Lại nói tiếp, quân huấn ở đây so với cao trung còn nhẹ nhàng hơn.
Huấn luyện viên nhìn qua so với sinh viên cũng không lớn hơn bao nhiêu, thường hay bị các bạn học trêu ghẹo, sau đó lại dùng biểu tình tôi đây thật không còn biện pháp nào với các em để nhìn bọn họ.
Sau khi quân huấn kết thúc là lúc mọi người chính thức nhập học.
Học y rất vất vả, trừ lúc kiểm tra cuối kỳ, cơ hồ mỗi ngày đều vùi mình ở trong thư viện, đại khái là để tìm tài liệu bổ sung thêm kiến thức.
Tống Ngọc Trạch lại không cảm thấy vất vả, bận rộn như vậy chỉ càng làm phong phú thêm sinh hoạt của y, khiến y không có tâm tư nhàn nhã nghĩ đến việc khác.
Mỗi ngày đều qua lại giữa mấy chỗ như phòng học, thư viện, phòng thí nghiệm, phòng trọ, ngoài ra thì rất khó nhìn thấy y xuất hiện ở nơi khác.
Vì vậy mà ngay cả một người bạn cũng không làm quen được, vĩnh viễn độc lai độc vãng.
Bất quá, ảnh chụp của y lại lên vị trí đầu của Tieba trường nhưng phần lớn đều là chụp lén.
Bình luận phía dưới đã hơn một vạn, đều là tới xem thiếu niên đẹp trai.
Mà Tống Ngọc Trạch dưới tình huống không biết gì, ở trong trường lại nổi lên một phen. Thậm chí có một số người còn trộm nghiên cứu thời khoá biểu của y, tổ chức thành đoàn thể tới xem y.
Vì vậy mỗi lần tới tiết mà có Tống Ngọc Trạch, phòng học luôn ngồi đầy người, nhưng có bao nhiêu là tới nghe giảng, có bao nhiêu là tới xem mỹ nam cũng không thật sự rõ ràng.
Sinh hoạt bận rộn luôn trôi qua rất nhanh, một học kỳ cứ như vậy mà kết thúc.
Các bạn học đều hưng phấn bắt đầu chuẩn bị về nhà, những học sinh từ nơi khác đến cũng đã sớm xếp thành một hàng dài trong trường chờ mua vé xe.
Còn Tống Ngọc Trạch thì cả ngày ngây ngốc trong phòng.
Sinh hoạt của y thật sự đơn điệu đến đáng sợ nhưng cố tình chính y lại không phát hiện.
Học kỳ thứ hai, có một ngày vì giúp giảng viên làm việc nên về nhà khá trễ.
Chỗ y ở là lầu 3. Nơi đây tổng cộng có 6 tầng lầu, không có thang máy nên y đành phải tự mình đi bộ lên.
Đèn hành lang từ lầu 2 lên lầu 3 đã sớm hư, chủ nhà cũng không kêu người tới sửa, Tống Ngọc Trạch lấy điện thoại ra mở đèn pin, chậm rãi sờ soạng lên lầu.
Thời điểm y đến cửa thì nhìn thấy cái gì đó lớn lớn ngồi trước nhà đối diện, một đống màu đen dọa y giật mình.
Cầm điện thoại cẩn thận chiếu vào thì phát hiện đó là một người.
Tim Tống Ngọc Trạch lúc này mới buông xuống, bình ổn nhịp đập.
Đối phương vốn dĩ ngồi xổm dưới đất, đầu vùi vào trong khuỷu tay, khi cảm nhận có ánh sáng chiếu vào thì lập tức ngẩng đầu lên.
Cậu ta sợ Tống Ngọc Trạch hoài nghi mình nên chỉ cánh cửa phía sau, nói: "Tôi ở chỗ này nhưng lại để quên chìa khóa bên trong." Đó là âm thanh của một cậu trai trẻ tuổi.
Tống Ngọc Trạch không nói gì, đẩy cửa vào nhà.
Y mở đèn, cởi áo khoác treo trên giá rồi mới vén tay áo vào nhà bếp làm mì.
Mì trứng rau xanh, trời đã tối nên cũng không có tâm tình nấu nhiều món, hơn nữa y lại rất đói bụng, vì vậy món mì xào là lựa chọn tốt nhất.
Rất nhanh, mì xào thơm ngào ngạt đã được làm xong, dưới ánh đèn màu mật tản ra ánh sáng đẹp đẽ, ánh vàng rực rỡ của trứng tráng, sợi mì nhạt màu, rau luộc xanh tươi, tất cả đặt chung một chỗ thật khiến người ta muốn lập tức động đũa.
Y bưng một chén đi đến phòng khách, ăn hai đũa rồi ngẩng đầu nhìn đồng hồ.
Đã 10 giờ tối.
Y lại ăn một đũa, mày nhíu lại, sau đó đứng lên đi mở cửa.
"Muốn vào không?" Y nhàn nhạt hỏi cái người vẫn luôn ngồi xổm ngoài kia.
Ánh đèn chiếu xuống, lúc này hai người mới thấy rõ bộ dạng của đối phương.
Mèo.
Đây là ấn tượng đầu tiên của Tống Ngọc Trạch đối với Thẩm Việt, đối phương có một gương mặt rất tinh xảo cùng một đôi mắt giống như mắt mèo.
Thẩm Việt ngồi trên sô pha, mượn đồ sạc của Tống Ngọc Trạch để sạc điện thoại.
Tống Ngọc Trạch tiếp tục ngồi ăn.
Thẩm Việt nghe mùi hương, bụng ùng ục kêu lên, cậu ta đỏ mặt ấn bụng, bộ dáng có chút xấu hổ.
Tống Ngọc Trạch dừng một chút, đứng dậy đến phòng bếp bưng một chén mì đi ra, nói với Thẩm Việt: "Lại đây ăn chung đi."
Thẩm Việt ngượng ngùng nói một tiếng: "Cảm ơn." Sau đó đi đến đối diện Tống Ngọc Trạch ngồi xuống cùng nhau ăn.
Cậu ta ăn một đũa, mắt lập tức cong lên, bộ dáng thập phần thỏa mãn, nhìn qua rất giống một con mèo. Thật sự là quá đói, chỉ ba đũa lớn đã xử hết chén mì.
Tống Ngọc Trạch nhìn cậu ta một cái: "Không đủ thì nói, trong bếp vẫn còn."
"Không cần, tôi no rồi." Thẩm Việt vội vàng nói rồi lại lộ ra một nụ cười vui vẻ: "Cậu làm mì ăn rất ngon."
Tống Ngọc Trạch chậm rãi từng đũa ăn xong, lúc y tính dọn chén đi rửa thì bị Thẩm Việt giành trước: "Để tôi rửa cho, cậu cho tôi ở nhờ còn cho tôi ăn, tôi cũng phải làm chút gì đó chứ."
Tống Ngọc Trạch không nói gì, chỉ vào căn bếp: "Bên kia."
"Được." Thẩm Việt bưng chén bát đi rửa, sau khi ra tới thì thấy Tống Ngọc Trạch đưa qua vài kiện quần áo: "Đều mới hết, cậu mặc đi, chỉ có một phòng nên cậu ngủ sô pha vậy."
Thẩm Việt nhận lấy, nói: "Cảm ơn. Sô pha cũng rất tốt...Đúng rồi, tôi tên Thẩm Việt, sinh viên học viện nghệ thuật X hệ điện ảnh cấp XX, tôi ở phòng đối diện."
Cậu ta thường xuyên để quên chìa khóa trong phòng, hôm nay chủ nhà lại vừa lúc có việc, vốn dĩ còn tưởng rằng mình phải ngủ ở hành lang suốt một đêm.
Dù sao cậu ta cũng không có bạn bè gì, tiền mang theo trên người cũng chẳng đủ để ở khách sạn.
Tống Ngọc Trạch gật đầu sau đó đi vào phòng tắm, không hề có ý tứ muốn giới thiệu bản thân.
Y cho Thẩm Việt ở nhờ một đêm, không đại biểu cho việc y muốn kết giao với cậu ta.
Thẩm Việt ngồi trở lại trên sô pha, lười biếng nằm xuống, lấy điện thoại nhìn thoáng qua.
Trên màn hình có một tin nhắn.
Mẹ: "Tết đừng về nhà. Cha mày không muốn thấy mày."
Thẩm Việt môt tay mở khóa, xóa tin nhắn đi rồi đặt cánh tay lên mặt che lại tầm mắt nằm trên sô pha.
Một lát sau, Tống Ngọc Trạch tắm rửa đi ra cũng không liếc mắt nhìn Thẩm Việt một cái, y đóng cửa đi vào phòng của mình.
Thẩm Việt đứng dậy, cầm quần áo tiến vào phòng tắm.
Xem ra người thu lưu cậu ta rất lãnh đạm, không giống loại hình thích cùng người khác giao tiếp, bất quá nguyện ý cho cậu ta ở nhờ thì hẳn là một người tốt.
Ngày hôm sau, Thẩm Việt ôm chăn ngủ say, tư thế ngủ của cậu ta rất khoa trương, một chân rũ xuống đất, áo bị vén lên lộ ra cái bụng trắng trắng, bởi vì diện mạo tốt nên nhìn qua cũng có vài phần đáng yêu.
Tống Ngọc Trạch thấy cậu ta như vậy, không biết tại sao lại có chút buồn cười.
"Này, dậy đi." Tống Ngọc Trạch gọi cậu ta một tiếng.
"...Không muốn..." Thẩm Việt mơ mơ hồ hồ nhả ra hai chữ rồi lại ôm chăn lăn một vòng, đáng tiếc đây không phải là giường của cậu ta, lăn một cái liền lăn luôn xuống đất, đầu trực tiếp đập vào sàn nhà, phát ra tiếng vang lớn.
Tống Ngọc Trạch: "..."
Thẩm Việt ngồi dậy, xoa đầu nhìn Tống Ngọc Trạch, đôi mắt mèo xinh đẹp phiếm hơi nước, bộ dáng đáng thương cực kỳ: "Mau xem cho tôi với, có phải sưng rồi không?"
Tống Ngọc Trạch thấy cậu ta bị ngã không nhẹ thì lập tức đi qua, đưa tay sờ sờ chỗ cậu ta che lại, rồi mới nói: "Không sao, một hồi là hết sưng."
Thẩm Việt vừa xoa vừa lẩm bẩm nói: "Sao tôi lại cảm thấy đầu hơi đau vậy."
Tống Ngọc Trạch đứng dậy: "Không có gì đâu, muốn ăn sáng không? Tôi có nấu cháo thịt nạc nấm hương."
"Được." Vừa nghe đến ăn, Thẩm Việt lập tức thấy đói bụng.
Đồ ăn tối hôm qua đã sớm tiêu hóa, cậu ta vội vàng bò dậy, nhanh chóng rửa mặt rồi chạy đến bên cạnh Tống Ngọc Trạch ăn sáng, vừa ăn vừa nói: "Ngay cả nấu cháu cũng rất ngon, thật hâm mộ cậu, tôi thì không biết nấu cơm, mỗi ngày đều ăn mì gói cùng thức ăn nhanh."
Tống Ngọc Trạch không đáp lời, một lát sau y nói: "Chút nữa tiết ba và tiết tư tôi có khóa, phải ra ngoài."
Thẩm Việt hiểu rõ gật đầu: "Ừm, tôi và cậu cùng đi."
Hai người sửa sang dọn dẹp lại trong phòng rồi cùng đi đến trường, học viện nghệ thuật cách học viện y không xa, bằng không hai người cũng chẳng vừa lúc thuê nhà ở đối diện.
Buổi tối Tống Ngọc Trạch trở về, Thẩm Việt đã thông qua giúp đỡ của chủ nhà, rốt cuộc cũng vào được cửa.
Đúng lúc Tống Ngọc Trạch đang ăn cơm, Thẩm Việt lại đến phòng y gõ cửa.
"Tặng cậu, cảm ơn tối hôm cho tôi ở nhờ." Trong tay Thẩm Việt cầm một tấm vé đưa qua cho Tống Ngọc Trạch.
Tống Ngọc Trạch nhận lấy nhìn một chút.
Thẩm Việt nói: "Trường học của tôi biểu diễn kịch nói, vào thứ bảy tại rạp hát XX, tôi cũng có tham gia, tuy rằng chỉ diễn một nhân vật nhỏ."
Tống Ngọc Trạch gật đầu: "Có rảnh tôi sẽ đi."
Gương mặt xinh đẹp của Thẩm Việt lộ ra một nụ cười thật tươi, sau đó cậu ta đưa mắt nhìn bàn ăn một cái, nuốt nước miếng, nói: "Tôi có thể cọ cơm nữa không?"