Trọng Sinh Chi Bạo Lực Trấn Áp

Chương 56



---•---
Từ sau khi biết tính hướng của Thẩm Việt thì Thẩm Việt bám theo Tống Ngọc Trạch càng chặt, trước kia chỉ ngẫu nhiên tới cọ cơm, hiện tại cơ hồ mỗi ngày phải đến một lần.
Từ lúc Thẩm Việt lên năm ba đại học đã ký kết hợp đồng với một công ty, khi nhận được lương trừ việc mời Tống Ngọc Trạch ăn cơm, toàn bộ số còn lại đều cho Tống Ngọc Trạch.
"Luôn cọ cơm cậu, tôi cũng rất ngại đó." Cậu ta nói như thế.
Tống Ngọc Trạch nhìn tiền cậu ta đưa, trên mặt không có biểu tình gì nhưng thực ra trong lòng lại không vui.
Y lạnh lùng nói: "Nếu tôi nhận tiền, vậy sau này cậu cũng đừng tới ăn cơm nữa." Nói xong y tính đưa tay nhận lấy.
Thẩm Việt lập tức giấu tiền về sau, hơi nghiêng người ra trước, nở một nụ cười thật tươi, đôi mắt mèo híp thành hình trăng non: "Tiểu Trạch, cậu giận sao?"
Tống Ngọc Trạch nói: "Vì sao tôi phải giận?"
Thẩm Việt dùng đầu chôn ở hõm vai Tống Ngọc Trạch cọ vài cái, làm nũng nói: "Tôi biết Tiểu Trạch đã xem tôi thành bạn tốt rồi mà, đúng không. Cho nên mới không cần tiền của tôi."
Tống Ngọc Trạch ghét bỏ đẩy đầu cậu ta ra, cau mày nói: "Cậu là con trai nhưng sao lại thích làm nũng như vậy, xem lại bộ dạng của mình đi, đứng thẳng nói chuyện."
Thẩm Việt đứng dậy, nói: "Người trong đoàn phim mỗi lần nhìn thấy tôi làm nũng đều nói tôi đáng yêu hận không thể đi lên sờ hai cái, tôi cũng không phải thích làm nũng với người khác đâu có được không." Ý tứ là xem cậu như bạn thân mới làm vậy. Lời lẽ chính đáng.
Tống Ngọc Trạch nhẹ nhàng hừ lạnh một tiếng: "Bọn họ sẽ không xem cậu thành nữ sinh đi. Chẳng phải chỉ cần cậu để tóc dài thì sẽ không khác con gái là bao sao."
Thẩm Việt tức giận đi theo sau lưng y, lớn tiếng nói: "Tống Ngọc Trạch, cậu có tư cách gì nói tôi giống con gái!!! Cậu không tự soi gương sao?"
Tống Ngọc Trạch quét ánh mắt lạnh như băng nhìn cậu ta.
Thẩm Việt đâu muốn bị đuổi, nghĩ đến một hồi còn phải ăn cơm của Tống Ngọc Trạch, lập tức không có cốt khí mà gục đầu xuống: "Được rồi, tôi là con gái được chưa."
Tống Ngọc Trạch nhìn cậu ta giả bộ đáng thương, nghĩ thầm không hổ là học điện ảnh, biểu tình đặc biệt phong phú.
Nói thật, ngay từ đầu y thấy Thẩm Việt có chút phiền.
Bởi vì Thẩm Việt luôn tìm phiền toái đến cho y, hơn nữa thân là một đại nam sinh nhưng lời nói đặc biệt nhiều, biểu tình kỳ lạ cũng thật nhiều.
Về sau lại không biết như thế nào đã trở thành thói quen.
Sau khi Lục tốt nghiệp cao trung thì ra nước ngoài du học, đã nói sẽ đến tìm y cũng không có thực hiện.
Nói không mất mát là không có khả năng.
Dù lúc ấy Lục đối với y như vậy nhưng y vẫn theo bản năng tìm cớ cho cậu ta, dễ dàng tha thứ cho cậu ta, chẳng lẽ là vì y thiếu bạn bè quá sao?
Cho dù không muốn thừa nhận nhưng thật sự trong xương cốt y đã quá tịch mịch.
Y không muốn để cho người khác tiến vào thế giới của mình, cũng không muốn người vốn đã ở trong thế giới của mình rời đi.
Ở một phương diện nào đó y cố chấp đến đáng sợ, sự việc y đã nhận định, y sẽ không dễ dàng thay đổi.
Y nhận định Tống Trấn ở vị trí là cha của mình, vì vậy khi Tống Trấn làm ra việc mà một người cha không nên làm, y mới hận hắn tận xương. Y đã nhận định Lục ở vị trí bạn bè, dù Lục trong ngoài không đồng nhất, đối với y có ý niệm khác nhưng y vẫn xem cậu ta là bạn.
Rất kỳ quái phải không.
Đâu còn biện pháp nào khác, dù gương mặt y không tồi, thành tích không tồi, nhưng trên thực tế thứ y có thể chân chính bắt lấy thật sự quá ít.
Khi Thẩm Việt tới gần, từ lúc đầu có cảm giác không kiên nhẫn, đến sau lại tùy tiện, cuối cùng là nhận định.
Ba năm, y đã sớm đem Thẩm Việt trở thành bạn bè.
Nếu nấu cơm thì theo bản năng làm hai phần, thậm chí sẽ chú ý món Thẩm Việt thích ăn. Thời điểm Thẩm Việt kéo y ra ngoài dạo phố, cho dù không muốn cũng sẽ gật đầu.
Y không biết rốt cuộc phải làm như thế nào mới gọi là bạn, nhưng chỉ cần là bạn bè yêu cầu, không vi phạm nguyên tắc của bản thân, y đều sẽ vui lòng mà làm.
Lại nói, Thẩm Việt là một người phiền toái quả thật không sai.
Hôm nay, Tống Ngọc Trạch mới vừa nói xong về việc bảo nghiên cùng giảng viên, sau đó bị giảng viên giữ lại ăn chiều. Chờ ra khỏi nhà giảng viên thì trời đã tối, y nhận được điện thoại của Thẩm Việt.
Đầu điện thoại là một thanh âm xa lạ.
"Xin chào, là bạn của Thẩm Việt sao? Cậu ta say rồi, làm phiền đến đây đón cậu ấy được không."
Tống Ngọc Trạch cầm điện thoại nhìn thời gian, đã 9 giờ tối.
Sau khi hỏi rõ ràng, Tống Ngọc Trạch đến quán bar XX.
Trước kia Thẩm Việt cũng có gọi điện thoại cho y, nói là quên mang ví tiền, kêu y mang tiền đến cho cậu ta mượn, hoặc là quên đem theo cái gì đó, kêu y đem qua cho cậu ta.
Tính của Thẩm Việt hay vứt đồ lung tung, Tống Ngọc Trạch đã rất rõ ràng, mỗi lần như vậy y đều sẽ đem đồ đến cho cậu ta.
Nhưng đây là lần đầu tiên Thẩm Việt uống say, kêu y đến đón về. Bởi vì tửu lượng của Thẩm Việt y đã chứng kiến qua, rất khó mà có thể say được.
Chờ đến quán bar XX đã hơn 9 giờ rưỡi.
Ánh đèn bên trong lờ mờ ái muội, điệu nhạc trầm thấp nhẹ nhàng, không có bao nhiêu khách, đại khái phải 10 giờ nơi đây mới trở nên náo nhiệt.
Tống Ngọc Trạch liếc mắt một cái đã thấy Thẩm Việt ngồi đằng kia ồn ào đòi uống rượu, nhưng người pha chế lại cau mày nói gì đó với cậu ta.
Tống Ngọc Trạch phát hiện, vài người khách ở đây đều là nam, từ lúc y đi vào đã bị mấy tầm mắt bám theo.
Bất quá ngày thường bị đủ loại tầm mắt nhìn nhiều, tự nhiên sẽ không cảm thấy có gì bất đồng, chậm rãi đi đến bên cạnh Thẩm Việt.
Người pha chế kia vừa nhìn qua Tống Ngọc Trạch thì cảm thấy trước mắt sáng ngời, tràn đầy kinh diễm, nói với y: "Bạn của Thẩm Việt? Trường nghệ thuật các cậu đều cho ra mỹ nam như vậy sao." Người nọ tựa hồ nói chuyện ngọt xớt, lời vừa ra khỏi miệng lại có chút đường đột như thế này.
Tống Ngọc Trạch nhẹ nhàng nhíu mày, không nói gì, đi qua vỗ Thẩm Việt một cái.
Thẩm Việt quay đầu nhìn y, gương mặt trắng nõn vì say rượu mà nhiễm đỏ ửng, một đôi mắt mèo mê mang, bộ dáng mười phần lười biếng.
Tống Ngọc Trạch nhìn cậu ta nửa tỉnh nửa say, nói: "Đứng vững không? Về với tôi."
Thẩm Việt nhìn thấy Tống Ngọc Trạch thì cười cười, kéo tay Tống Ngọc Trạch nói: "A Trạch, cậu tới rồi, đến đây uống rượu với tôi đi."
Tống Ngọc Trạch nhận ra tâm trạng Thẩm Việt không tốt, cho dù đang cười nhưng cũng cảm giác được cậu ta thật ra rất khó chịu. Hỏa khí của y cũng lập tức hạ xuống một nửa, nhẹ giọng nói: "Đứng lên, trở về rồi nói."
Người pha chế kia tựa hồ rất quen thuộc với Thẩm Việt, cũng nói: "A Việt, hôm nay cậu uống nhiều rồi, mau trở về với bạn đi, đợi lát nữa người đến nhiều lại có chuyện."
Thẩm Việt thật muốn cười lạnh một tiếng, xảy ra chuyện thì xảy ra chuyện, dù sao tôi đây cũng sắp bị bán rồi, cần quan tâm gì nữa. Nhưng khi nhìn thoáng qua Tống Ngọc Trạch trầm mặc đứng bên cạnh, dù cậu ta có mặc kệ chính mình cũng chẳng sao, tuyệt đối không thể hại đến A Trạch.
Thẩm Việt đứng lên, rũ mắt nói với Tống Ngọc Trạch: "Đi thôi, tôi không say."
Trước nay Tống Ngọc Trạch chưa từng thấy qua dáng vẻ này của Thẩm Việt, tâm nhịn không được cũng khó chịu theo: "Nếu cậu muốn uống rượu, cậu có thể tiếp tục uống, tôi nhìn cậu."
Trước mắt Thẩm Việt mơ hồ một chút, tất cả những ủy khuất như vỡ đê tràn ra, khóe mắt cậu ta đỏ bừng, đè ép giọng, nói: "Không uống, A Trạch chúng ta trở về thôi."
Hai người bọn họ còn chưa đi thì đã có mấy tên nam nhân cao lớn xông tới.
"Này, hai vị tiểu mỹ nhân sao lại muốn đi? Anh mời các em uống một ly nha." Một nam nhân trong đó cười nói, ánh mắt không ngừng quét tới quét lui trên người bọn họ, khiến người rất không thoải mái.
Sắc mặt Thẩm Việt hơi đổi, lạnh lùng liếc mắt nhìn bọn họ, giữ chặt Tống Ngọc Trạch đi ra ngoài.
Mấy nam nhân kia muốn kéo lại thì thấy người pha chế rượu từ quầy bar đi ra một phen ngăn cản bọn họ: "Các vị đại ca, hai người kia là em trai của tôi, bọn họ vẫn còn nhỏ, không phải người trong vòng này của chúng ta..."
Còn chưa nói xong đã bị một tên nam nhân đạp một chân, đá qua một bên: "Mẹ nó, đó là người lão tử coi trọng, mày dám xen vào việc của người khác?"
Một nam nhân khác lên tiếng cười nhạo, cánh tay có hình xăm của một bang nào đó, nói: "Mắt mở to một chút, thức thời thì đừng xen vào việc không liên quan đến mình."
Sắc mặt người pha chế lập tức trắng bệch, trơ mắt nhìn mấy người đó đuổi theo. Tay sờ điện thoại hơi phát run, cúi đầu đứng lên, cuối cùng cũng không lấy điện thoại ra.
Thẩm Việt giữ tay Tống Ngọc Trạch, nôn nóng nhìn mấy chiếc taxi lui tới.
Ra bên ngoài gió thổi một hồi, cậu ta đã thanh tỉnh hơn phân nửa, tự nhiên biết đã chọc phải phiền toái, trong lòng gấp muốn mạng.
Nhưng dường như những chiếc taxi này đều đối nghịch cùng bọn họ, trên mỗi một chiếc đều có khách, mấy chiếc sau cũng đều là như vậy.
Tống Ngọc Trạch nhận ra Thẩm Việt khẩn trương, xoay tay cầm ngược lại tay Thẩm Việt: "Không sao."
Thẩm Việt gặp qua mấy dạng chuyện này nhiều hơn so với Tống Ngọc Trạch, sắc mặt tự nhiên không nhẹ nhàng như y, nhưng nếu không phải tại cậu ta thì Tống Ngọc Trạch cũng sẽ không đến chỗ này. Đỏ ửng trên mặt hoàn toàn rút đi, sắc mặt trắng bệch liều mạng bắt taxi.
"Ở nơi đó!"
Tiếng của một nam nhân phía sau vang lên, Thẩm Việt quay đầu lại nhìn thì thấy là ba người nam nhân vừa rồi, còn có thêm hai người...
"Đi." Bắt taxi đã vô vọng, Thẩm Việt kéo tay Tống Ngọc Trạch cất bước chạy.
Tống Ngọc Trạch cũng không phải đồ ngốc, nhìn mấy nam nhân đuổi theo phía sau, hơn nữa còn có biểu tình nghiêm túc của Thẩm Việt thì đã biết là xảy ra chuyện gì rồi.
Hai người vội vàng chạy, dùng hết sức lực của bản thân.
Đại khái chỉ chạy hơn mười phút, Tống Ngọc Trạch có cảm giác mình đã chạy hơn một giờ, thật sự quá mệt mỏi, dưới lòng bàn chân như rót chì, trái tim muốn nhảy ra ngoài, hô hấp cũng dần khó khăn.
Thẩm Việt cũng không khá hơn là bao, hai người một không ra khỏi cửa, một thì ngày thường lười biếng thành tính, cho bọn chạy như vậy thật muốn trực tiếp tắt thở.
Nhưng phía sau vẫn có người đuổi theo chẳng bỏ, không hề có ý muốn buông tha.
Thẩm Việt càng chạy càng tuyệt vọng, cậu ta thở hồng hộc nói với Tống Ngọc Trạch: "A Trạch, cậu chạy tiếp đi, tôi trở về cản bọn họ."
Tống Ngọc Trạch trắng mặt, tức giận nói: "Nói lời ngu ngốc gì đó, có sức nói chuyện thì tiếp tục chạy."
Thẩm Việt lại lắc đầu, cứ tiếp tục chạy như vậy, không bao lâu sẽ bị bắt được. Cậu ta khẽ cắn môi, chạy trở về, một bên chạy một bên kêu: "A Trạch, cậu báo cảnh sát đi."
Tống Ngọc Trạch cũng dừng lại, thở dốc chạy về kéo Thẩm Việt.
Hai người cứ như thế, ai cũng không chạy được, vừa vặn bị đám nam nhân kia trực tiếp đuổi tới.
Thẩm Việt thiếu chút nữa hôn mê, nghiến răng nghiến lợi quát Tống Ngọc Trạch: "Cậu bị điên sao."
Tống Ngọc Trạch không nói lời nào, lạnh mặt đứng bên cạnh Thẩm Việt, mắt Thẩm Việt lập tức đỏ lên, lại nhẹ giọng mắng một câu điên thật rồi.
"Chạy nữa đi, tụi bây không phải chạy rất được sao?"
Đại khái là thấy bọn họ không còn đường thoát, nam nhân cầm đầu hứng thú trêu đùa hai người.
Thẩm Việt kéo tay Tống Ngọc Trạch chậm rãi lui về sau, cậu ta đứng trước Tống Ngọc Trạch, ngăn trở những ánh mắt xấu xa đó, đôi mắt ngày thường hoặc là lười nhác hoặc là mang theo ý cười hiện giờ đang hung hăng trừng đối phương, lộ ra vài phần dữ tợn: "Các người muốn chơi phải không? Một mình tôi chơi cùng các người, thả cậu ấy đi."
Nam nhân cười cười, nói: "Tiểu gia hỏa, bọn anh nơi này có năm người, các em chỉ có hai, thả đi một người vậy là em phải hầu hạ năm người chúng anh, chỉ sợ lúc đó em ăn không tiêu thôi." Sau khi nói xong trên mặt vài người đều lộ ra vẻ hạ lưu, lớn tiếng cười.
Tống Ngọc Trạch rất tức giận, một phen bóp chặt tay Thẩm Việt: "Cậu muốn chết sao?"
Thẩm Việt nhẹ giọng dùng âm thanh chỉ hai người nghe: "Dù sao cũng đều tại tôi mà ra, hơn nữa tôi vốn dĩ thích nam nhân mà, cậu thì khác, một chút nữa cậu canh có cơ hội thì chạy trước đi."
Tống Ngọc Trạch lạnh lùng nói: "Cậu không đi tôi cũng không đi."
Thẩm Việt nghe y như thế nói cũng hận không thể bóp chết Tống Ngọc Trạch.
Nhưng khi bọn họ đang tranh chấp, nam nhân cầm đầu bên này lại cười nói: "Đừng cãi nữa, trong hai người một ai cũng đừng nghĩ trốn được. Chậc, bạn của em lớn lên thật xinh đẹp, làm xong rồi thì quay phim lại hẳn là sẽ rất được hoan nghênh."
Thẩm Việt vừa nghe thì cả người đều cứng đờ, cái gì cũng không suy nghĩ được. Cầm đại một cục đá lớn ven đường đập qua, rống lớn nói: "Tao liều mạng với bọn mày."