Trọng Sinh Chi Bạo Lực Trấn Áp

Chương 72



---•---
Chiều thứ sáu hôm đó có một tiết, Tống Ngọc Trạch trực tiếp xin nghỉ. Dường như vì Tống Trấn, y đã đánh vỡ rất nhiều quy tắc của mình.
Phải biết rằng ở đời trước trừ khi bị bệnh thì y chưa từng vô duyên vô cớ nghỉ học.
Nhưng y lại rất muốn gặp hắn, muốn đến không chịu nổi, muốn đến chẳng thể nào tập trung làm được bất cứ việc gì. Chắc là do hiệu ứng của thời kỳ "Tình yêu cuồng nhiệt" rồi.
Tuy Tống Ngọc Trạch biết như vậy là không ổn, nhưng lại rất thích loại cảm giác này, giống như tất cả máu trong cơ thể đều bị thiêu đốt, khát vọng đến quay cuồng.
Y không mang theo quần áo, nghĩ cũng biết chắc chắn Tống Trấn đã chuẩn bị sẵn hết, chỉ mang theo một ít vật dụng cần thiết rồi lập tức ra sân bay.
Khi đến thành phố Kỳ Dục thì đã 6 giờ chiều.
Tống Ngọc Trạch mặc một chiếc áo khoát đơn giản, T shirt màu trắng ở bên trong, phía dưới là quần jean cùng màu, đeo chiếc balo lớn màu đen. Cả người mảnh khảnh đĩnh bạt, khí chất thanh lãnh sạch sẽ.
Da của y có phần trắng hơn người khác, ngũ quan lại tinh xảo xinh đẹp, dù ăn mặc đơn giản cũng có thể vô ý trở nên nổi bật trong đám đông.
Y không quan tâm đến việc người khác đánh giá mình như thế nào, đôi mắt tìm kiếm ai đó mà nhanh chóng quét một vòng, nhìn đến chỗ kia thì đột nhiên nở nụ cười.
Tiến nhanh lên vài bước, Tống Ngọc Trạch đã đến trước mặt Tống Trấn.
Phải nói là y tìm Tống Trấn so với hắn tìm y dễ hơn nhiều, dòng người đông đúc trong sân bay nhưng bên cạnh Tống Trấn lại là một không gian trống, thêm vào cây cờ hắn đang cầm thì muốn không nhìn thấy cũng khó.
Tống Trấn thấy Tống Ngọc Trạch lại đây, cười duỗi tay xoa đầu y.
Tống Ngọc Trạch ngẩng đầu, ý cười nhẹ nhàng nhìn hắn, ánh mắt hai người tiếp xúc với nhau, người khác nhìn không ra nhưng chỉ có bọn họ mới hiểu được tình ý ở trong đó, mềm mại như muốn hóa thành nước.
Vốn dĩ Tống Ngọc Trạch ngồi máy bay có hơi mệt, nhưng sau khi gặp được Tống Trấn lại cảm thấy tất cả mệt mỏi đều hóa hư không.
Tống Trấn cầm lấy balo trong tay y, tay còn lại ôm bả vai Tống Ngọc Trạch, dẫn y ra ngoài.
Rõ ràng muốn làm động tác càng thân mật nhưng người đến người đi đông đúc như thế nên đành phải tạm thời dằn xuống đáy lòng.
Hai người ngồi vào một chiếc xe thể thao, trên ghế lái đã có tài xế đợi sẵn.
Tài xế thành thật làm đúng bổn phận của mình, chỉ im lặng ngồi chờ, cũng không có dời ánh mắt tò mò qua đây.
Bởi vì thay đổi thời không nên các dòng xe ở thế giới này Tống Ngọc Trạch không hiểu biết nhiều, nhưng nhìn vào thì cũng biết đây là loại rất đắt tiền.
Tống Ngọc Trạch nhìn tài xế.
Tống Trấn giải thích: "Chiều nay xã giao nên uống chút rượu, ta không tiện lái xe."
Tống Ngọc Trạch hiểu rõ, không hỏi gì nữa, từ số tiền mà Tống Trấn chuyển cho y, y đã sớm biết việc làm ăn của hắn kiếm được rất nhiều tiền, cũng không muốn hỏi hắn đã kiếm tiền như thế nào.
Vì có tài xế ở đây, hai người không tiện làm ra hành động thân mật, hơn nữa do hơi mệt mỏi mà Tống Ngọc Trạch có chút lười biếng dựa vào lưng ghế.
Tống Trấn nhìn đường cong duyên dáng bên mặt của y, cằm nhọn trắng nõn hơi ngưỡng, môi mỏng nhạt màu, thật muốn hôn y một cái. Nhưng có người ngoài, hắn đành phải kéo một tay của y qua, đặt trong lòng bàn tay mình thưởng thức, mỗi một ngón đều chậm rãi vuốt ve qua, nhẹ nhàng sờ nắn lòng bàn tay y.
Tống Ngọc Trạch cong khóe miệng, đưa mắt nhìn hắn một cái, cũng không rút về, tùy ý Tống Trấn đặt trong tay thưởng thức.
Sau khi Tống Trấn chà đạp tay y vài lần lại đặt ở bên miệng hôn một cái, lúc này Tống Ngọc Trạch mới ngượng ngùng rút lại, trừng mắt nhìn hắn.
Tống Trấn cười cười, hỏi: "Mệt không? Về nhà ngủ trước hay muốn đi ăn trước?"
Dường như bắt đầu từ lúc gặp nhau, tầm mắt hai người vẫn luôn như có như không dính chung một chỗ, nghe hắn hỏi như vậy, Tống Ngọc Trạch lắc đầu nói: "Vẫn tốt, ăn trước đi, tôi có hơi đói, quán XX ở dưới lầu nhà mình còn bán không?"
Tống Trấn nói: "Đêm nay đến nhà mới ở, xung quanh cũng có mấy quán không tệ, dẫn con đến đó ăn."
Tống Ngọc Trạch sao cũng được mà đáp một tiếng: "Ừm."
Rất nhanh xe dừng lại trước một quán mì, vì nhà gần đây nên Tống Trấn kêu tài xế về trước, không cần chờ.
Hai người xuống xe, vào quán.
Tống Trấn kêu ba tô mì, hai người mặt đối mặt ngồi trong quán cùng nhau ăn.
Trước kia, bọn họ cũng thường xuyên ngồi ăn như vậy trong một tiệm cơm nào đó, tuy rằng diện tích không lớn nhưng rất ấm áp. Bây giờ nhớ lại cũng đã qua mấy năm rồi. Tống Ngọc Trạch nhìn Tống Trấn ngồi đối diện mình, trong tim bắt đầu được hạnh phúc lấp đầy.
Nếu sớm một chút phát hiện ra tâm ý của bản thân, hai người cũng không cần lãng phí những năm đó, ngẫm lại thì Tống Ngọc Trạch cảm thấy thật đáng tiếc.
Tống Trấn ăn gì cũng rất nhanh, hai tô mì lớn hắn đã ăn xong, Tống Ngọc Trạch vẫn còn dư hơn nửa tô.
Tống Trấn theo thói quen muốn lấy thuốc ra hút, Tống Ngọc Trạch không tán đồng nhìn hắn, Tống Trấn lập tức trả thuốc về chỗ cũ, cười cười giơ tay dùng sức xoa đầu y.
Chờ Tống Ngọc Trạch ăn xong, hai người cũng từ trong quán đi ra.
Màn đêm buông xuống, bầu trời ở thành phố Kỳ Dục rất khó nhìn thấy ngôi sao, chỉ có một vầng trăng tròn sáng ngời treo giữa màn đêm.
Phía trước là khu biệt thự tấc đất tấc vàng, đi một chút thì xung quanh lập tức trở nên yên tĩnh.
Chỉ có hai hàng đèn đường tản ra ánh sáng mềm mại, dường như đem nơi này cách ly với náo nhiệt bên ngoài.
Đại khái không có ai, thời điểm Tống Trấn cầm tay Tống Ngọc Trạch, Tống Ngọc Trạch cũng không phản đối, nhẹ nhàng cầm ngược lại tay Tống Trấn.
Hai người đi một hồi, trên mặt Tống Ngọc Trạch hiện ra chút mệt mỏi.
Tống Trấn hỏi: "Mệt sao?"
Tống Ngọc Trạch gật đầu, nói: "Có hơi."
Tống Trấn tới gần, cúi đầu nhẹ giọng nói: "Ta ôm con?"
Mặt Tống Ngọc Trạch có chút đỏ, nhấc chân nhẹ nhàng đá hắn: "Đây là ở bên ngoài."
Tống Trấn không sao cả nói: "Này tính là gì, ở đây cũng không có ai, mà dù bị thấy thì cũng chẳng sao."
Tống Ngọc Trạch nhấp miệng không nói, một lát sau y trả lời: "Vậy ông cõng tôi đi."
Tống Trấn nhướng mày, không nói hai lời lập tức tiến lên phía trước vài bước, ngồi xuống, quay đầu chỉ lưng mình: "Lên đây."
Tống Ngọc Trạch cười cười bước qua, chơi xấu mà dùng sức nhào lên.
Tống Trấn bị y làm cho lảo đảo, tay căng ra mới có thể đứng vững, bất quá hắn cũng không nói gì, chỉ là sau khi cõng Tống Ngọc Trạch lên thì đánh mông y một cái coi như trừng phạt.
Tống Ngọc Trạch ôm cổ hắn, đầu rũ bên vai Tống Trấn, hai tai phiếm hồng.
Bả vai Tống Trấn rất rộng, cơ bắp trên lưng thực rắn chắc, tràn ngập sức mạnh, Tống Ngọc Trạch dựa vào cũng không cảm thấy cộm, ngược lại còn rất thoải mái.
Bởi vì dựa vào gần mà nhiệt độ cơ thể cùng với hơi thở của Tống Trấn như chặt chẽ vây lấy chính mình, tay Tống Ngọc Trạch ôm cổ hắn không khỏi nhẹ nhàng siết chặt, yên tâm, ấm áp...
Khiến y nhớ đến lúc còn nhỏ, cha đã từng cõng mình, giống như một ngọn núi cao vĩnh viễn vì y mà che mưa chắn gió.
Tống Ngọc Trạch đã là một thanh niên trưởng thành trên dưới trăm cân, nhưng Tống Trấn cõng y lại rất nhẹ nhàng, dường như muốn cõng lâu một chút nên tốc độ đi đường của hắn cũng không nhanh.
Ánh đèn đường chiếu vào hai người, tạo thành bóng dáng yên tĩnh kéo dài.
Đến khi Tống Trấn tới cửa nhà, Tống Ngọc Trạch trên lưng đã ngủ rồi, hô hấp nhẹ nhàng dừng ở cổ hắn.
Tống Trấn mở cửa, đổi giày, bước vào sảnh lớn, nhẹ nhàng đặt Tống Ngọc Trạch lên sô pha, toàn bộ quá trình đều không có đánh thức y.
Chờ Tống Ngọc Trạch ngủ dậy, Tống Trấn đã tắm xong đi ra, nửa người trên tinh tráng vẫn trần trụi như cũ, bên hông chỉ quấn một chiếc khăn tắm, thập phần mê người.
Tống Ngọc Trạch xoa mắt, nhìn quanh nhà mới, ý nghĩ đầu tiên đó là không có 1000 vạn thì không mua được, cách bày trí vừa nhìn thì đã biết là qua tay của một nhà thiết kế chuyên môn, phẩm vị không tồi, hơn nữa toàn bộ màu sắc đều tươi sáng đẹp đẽ, như là Tống Trấn dựa theo sở thích của y mà tìm người làm ra.
"Nơi này rất đắt phải không?" Tống Ngọc Trạch nhìn Tống Trấn hỏi, trong lòng y có chút nghi hoặc, không biết Tống Trấn rốt cuộc đã làm ăn kiểu gì mà có thể trong vài năm kiếm được nhiều tiền như thế.
Tống Trấn không trả lời, chỉ xoa đầu y nói: "Đi tắm đi."
Tống Ngọc Trạch đứng dậy, đi một chút thì hỏi: "Phòng tắm ở đâu? Nếu không tôi tham quan một chút để làm quen."
Tống Trấn nhìn Tống Ngọc Trạch, con ngươi hơi sâu, treo khăn lau tóc lên cổ, hạ giọng nói: "Không vội, ở đây có thể xem lúc nào cũng được, tắm rửa trước, ta dẫn con đi."
Hai người một trước một sau vào phòng tắm, Tống Ngọc Trạch nhìn Tống Trấn đứng trước cửa, lập tức biết hắn suy nghĩ điều gì, y vừa buồn cười lại bất đắc dĩ nói: "Tôi đi tắm, ông đứng đây làm gì."
Tống Trấn đúng lý hợp tình bắt đầu cởi khăn tắm trên người: "Cùng nhau tắm."
Tống Ngọc Trạch bước lên đè hắn lại, đẩy hắn ra ngoài, nói: "Ông đã tắm rồi, đừng giỡn nữa, ra ngoài đi." Thời điểm y nói lời này, giọng mang theo ý cười, cũng không có chút nào tức giận.
Tống Trấn nhíu mi, không chịu đi ra, cả người cao lớn chắn ở đó, Tống Ngọc Trạch đẩy hắn một cái, hắn mới tiến về trước một bước.
"Thật sự không được?" Hắn quay đầu nhìn Tống Ngọc Trạch hỏi, trong ánh mắt rõ ràng đều là mất mát.
Tống Ngọc Trạch kiên định lắc đầu.
Lúc này Tống Trấn mới ra khỏi phòng tắm, nhìn Tống Ngọc Trạch đóng cửa lại, trong lòng có chút không vui, dùng sức gõ cửa: "Vậy con tắm nhanh lên."
Trên mặt Tống Ngọc Trạch lập tức nổi lên một tầng đỏ ửng, cởi quần áo, bước vào bồn tắm Tống Trấn đã chuẩn bị sẵn, ngâm toàn bộ cơ thể vào trong nước ấm.
Vì phòng cho thuê không có bồn tắm mà Tống Ngọc Trạch ngâm hơi lâu. Dù Tống Trấn thúc giục rất nhiều lần nhưng y vẫn chưa muốn đi ra.
Kết quả Tống Trấn trực tiếp mở cửa, trong sự khiếp sợ của Tống Ngọc Trạch, vớt y từ trong nước ra, ôm đến phòng ngủ.
Tống Ngọc Trạch: "..."
Tống Trấn đặt y trên giường, toàn bộ cơ thể đè lên hôn Tống Ngọc Trạch, trong mắt đều là một mảnh đen kịt, vì dục vọng tích lũy mà trở nên thâm trầm.
Tống Ngọc Trạch bị hắn hôn mà cả người nóng lên, Tống Trấn lại hôn lên bọt nước nơi xương quai xanh của y.
Tống Ngọc Trạch đưa tay bắt lấy tóc hắn, ngửa đầu, bất đắc dĩ nói: "Chăn ướt hết rồi."
Tống Trấn cười một tiếng, nói: "Không sao, ta sẽ làm cho con càng ướt..."
Tống Ngọc Trạch: "..."
Y dùng mu bàn tay ngăn trở gò má đỏ bừng của mình, đôi mắt phượng xinh đẹp chứa đầy hơi nước, mắt y híp lại, đuôi mắt thon dài như mang theo mị ý.
Quả nhiên khi ở cùng Tống Trấn vĩnh viễn đều sẽ như vậy, không có chừng mực mà...Trầm luân.