Ta tên là Thẩm Cảnh Nghiêu, mười sáu tuổi đăng cơ hoàng đế. Năm đó ba mươi tuổi bị phản quân giết chết, lúc ấy đang là mùa nóng nhất trong năm. Ở trong hoàng thành hơi nóng ngập trời, mà thủ lĩnh phản quân Trần Kiến Quang một kiếm hạ xuống, đầu của ta cùng thân thể tách rời. Sau đó hắn đem đầu ta treo trên cổng thành, phơi nắng ba mươi ngày, dưới thành một trận reo hò.
Rõ ràng là người đã chết, ta cũng không biết vì cái gì mình vẫn còn ý thức. Ta nhìn thần dân của mình ngửa lên nhìn đầu của chính mình bị treo ở trên tường thành, phần lớn họ đều biểu lộ sự vui mừng, thậm chí còn có vung hoa hoan hô, có kẻ còn hô to nói – cuối cùng tên bạo quân cũng chết rồi, không bao giờ sát hại bọn họ được nữa rồi. Cũng có một phần nhỏ văn nhân nhã sĩ nhìn thấy đầu của ta trong ánh mắt lộ ra nét bi thương, sau cùng lại mang theo thất vọng mà rời khỏi. Cũng có chi sĩ cương nghị lấy đầu đập vào tường, thề sống chết cũng không muốn thay đổi triều đại… Chỉ là những điều này cũng không còn liên can gì tới ta, bởi vì ngoại trừ chỉ nhìn họ ra thì ta cũng không làm được cái gì.
Bị treo ở cửa thành một thời gian, ta vẫn luôn suy nghĩ cả đời này rốt cuộc đã trải qua như thế nào, nghĩ tới nghĩ lui, một đời này của ta dường như không làm được chuyện gì tốt. Chỉ duy nhất một chuyện không phụ với lương tâm chính là đối đãi thật lòng với hậu phi Tiết Như Ngọc, chẳng qua là lúc cuối cùng nàng bưng cho ta một ly rượu thả mê dược, tự tay đem ta đến cho Trần Kiến Quang… Hôm nay chính mình rõ ràng chỉ còn lại một cái đầu, thế nhưng mỗi lần nghĩ đến dáng vẻ của nàng ngay phút cuối cùng cười với ta, trong lòng ta vẫn còn đau nhói.
Nói đến Tiết Như Ngọc, nàng lớn lên tinh xảo xinh đẹp, thời điểm ta vẫn còn là thái tử lần đầu gặp nàng đã đem lòng yêu mến. Cho nên khi ta trở thành hoàng đế liền phong nàng làm phi, ta cho nàng mọi thứ tốt nhất, cẩn thận từng li từng tí nâng niu nàng trong lòng bàn tay, thấy nàng mất hứng ta khó chịu theo, nhìn nàng vui vẻ ta liền ngây ngô cười cả nửa buổi; nàng muốn bầu trời ánh sao, ta liền không nói hai lời hái tặng cho nàng… làm tất cả những điều này chỉ vì ta thích nàng.
Loại sủng ái này, trong tam cung lục viện nàng mặc dù chỉ là quý phi mà so với hoàng hậu lại càng giống hoàng hậu hơn. Đương nhiên bản lĩnh xử lý công việc của nàng cũng rất đúng mực, trên giường lại càng không như các phi tử khác, nàng như vậy mà rất ngây ngô, dè dặt, lúc nào cũng làm ta muốn ngừng mà không được. Cho nên nhiều điều hợp lại thành một chỗ, ta đem nàng xem như là tâm can bảo bối, so với giang sơn còn nặng hơn ba phần. Thậm chí lúc ta xây dựng lăng mộ cũng quyết định đem nàng chôn cất cùng một chỗ, dự định đời đời kiếp kiếp làm phu thê.
Cũng bởi vì nàng, ta trọng dụng thân thích của nàng, đem nhóm cựu thần phụ hoàng lưu lại đều gạt sang một bên. Nghe nàng bên tai thủ thỉ, cảm thấy những lão thần kia vô cùng chướng mắt, nhất là tể tướng Trác Luân đứng đầu nhóm đó. Nếu như không phải lúc lâm chung phụ hoàng có căn dặn đám người Trác Luân thái độ làm người luôn được lòng dân chúng, ta quả thật sẽ kiếm cớ đem giết cả đám bọn họ…
Trong suốt mười bốn năm ta thống trị, nghe lời Tiết Như Ngọc cộng với lời phụ thân của nàng – Tiết Thanh mà cưỡng chế lao động, sưu cao thuế nặng. Thời gian dần trôi qua, lòng dân bắt đầu bất mãn, dưới nền chính trị hà khắc hiển nhiên sẽ có người khởi binh mưu phản, Trần Kiến Quang chính là một trong số đó.
Tuy rằng đơn độc, nhưng hắn khá thông minh hơn nữa còn có ưu thế. Ở bên ngoài, hắn chỉ đơn giản đánh vào khẩu hiệu lao dịch thuế má, một lần hành động đã làm ta bại trận, chiếm được lòng dân. Mà bên trong, hắn lại cấu kết với Tiết Như Ngọc, luôn luôn che đậy đôi mắt của ta. Cứ như thế, nội ứng ngoại hợp đương nhiên là đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.
Lúc phản quân đánh vào hoàng thành, ta nhớ mình vẫn còn đương mê say rượu thịt. Thừa tướng Trác Luân cùng bộ binh cầu cứu, ta coi như gió thoảng bên tai, thậm chí cảm thấy là không có khả năng.
Phản quân tấn công, thừa tướng Trác Luân dẫn theo đội quân của mình tiến lên chống cự, cuối cùng chết thảm tại Ngọ môn, mà Tiết Như Ngọc cùng phụ thân của nàng – Tiết Thanh tức thì trở thành công thần mới của triều…
Nghĩ tới đây ta có chút muốn cười lại chẳng biết tại sao, có lẽ là nhớ tới lúc đó nhìn thấy phản quân trong lòng không thể tin được mình ngu xuẩn đến mức nào.
Hoàng thành bị diệt vong, ta bị chính người mình yêu nhất hạ mê dược, trơ mắt ra nhìn Trần Kiến Quang giơ đại kỳ xông vào, ta muốn giơ kiếm tự sát cũng không còn khí lực.
Trong hoàng cung, toàn bộ những ai không phục tùng đều lập tức bị giết chết, phi tử hậu cung bị phản quân tranh đua chà đạp, nhi tử bị giết chém chết, mà ta chỉ có thể trơ mắt ra nhìn hết thảy mọi chuyện phát sinh. Nhìn những phi tử chịu nhục, nhi tử chết không nhắm mắt, ánh nhìn của bọn họ hướng về ta đều mang theo hận ý, máu hyết bao phủ cả hoàng cung của ta. Thời khắc đó, ta mới giật mình hiểu ra, đời này của ta rốt cuộc đã làm chuyện gì.
Trần Kiến Quang đều là một kiếm lấy mạng kẻ khác, còn đối với ta thì tất nhiên sẽ không tốt như vậy. Hắn ôm nữ tử ta yêu nhất ngồi trên ngai vàng, trước hết đem ta lăng trì, loại hình phạt này, ta nhớ mình đã từng phê chuẩn qua, chính là dùng đao xẻo từng miếng từng miếng thịt trên người, nhưng họ không thể chết được mà sống đến ba ngày ba đêm, ta cũng giống thế. Ba ngày sau, Trần Kiến Quang lại phế đi tứ chi của ta, đánh ta hơn mười roi, sau cùng tra tấn đủ rồi mới thống khoái một kiếm chém đầu của ta xuống.
Ta nhớ được khi ấy, Tiết Như Ngọc một mực ngồi ở trong lòng hắn. tuy là thần sắc tái nhợt, nhưng ánh mắt lại rất cao hứng, nàng nói ta nên chết sớm đi.
Đúng vậy, ta cũng hiểu được mình nên chết sớm đi.
Những ngày này bị treo ở trên tường thành, ta cũng đã dần dần hiểu ra Tiết Như Ngọc vì sao lại đối xử với ta như vậy. Dân gian truyền rằng, Tiết Như Ngọc cùng Trần Kiến Quang từ nhỏ đã là thanh mai trúc mã, bất quá lúc đó gia cảnh Trần Kiến Quang không tốt, Tiết gia hiển nhiên thấy hắn chướng mắt. Sau này Tiết Như Ngọc bị ta thu nạp vào cung trở thành phi tử được sủng ái nhất, Tiết gia liền hắn đuổi đi, quá nhục nhã tất nhiên sẽ sinh ra phẫn hận. Mấy năm nay đại khái là thù mới hận cũ chồng chất nên thời thời khắc khắc hắn đều muốn lấy mạng của ta.
Bởi vậy ta cùng Trần Kiến Quang còn có thể coi là tình địch.
Sau khi đem sự tình suy nghĩ một lần thông suốt, hối hận thì đã muộn, những ngày này ta luôn luôn tâm niệm năm chữ này trong đầu.
Nhìn dân chúng trong Hoàng thành ăn mặc rách rưới, không có nơi ăn chốn ở, cuối cùng ta tự hỏi chính mình đã tạo nên nghiệt gì. Mười bốn năm ta làm hoàng đế, trong mười bốn năm đó ta chưa từng làm chuyện tốt, đều chỉ mang lại sự thống khổ cho họ.
Ta đem lời phụ hoàng trước lúc lâm chung quên đi không còn một mảnh, ta thân cận tiểu nhân rời xa quân tử.
Cái gọi là nhân duyên, cái gọi là nhân quả, những điều này đều là do một tay ta tạo thành, nước mất nhà tan cũng không có gì quá đáng…
Nhưng tuy là nói như vậy, tự mình vẫn cảm thấy phẫn hận, đời này không còn mặt mũi nào đi gặp liệt tổ liệt tông. Có thể là ý nghĩ này quá mức chấp nhất, cho nên hồn phách của ta không quy về Địa phủ, mà đang lang thang phiêu bạc ở nơi này làm một thân cô hồn dã quỹ.
Lúc này sắc trời âm u, không khí oi bức nặng nề, xa xa mây đen cuồn cuộn, ngẫu nhiên xuất hiện vài tia chớp, ta nghĩ rằng trời sắp mưa rồi.
Ta nhớ được bây giờ là ngày thứ hai mươi ta bị phơi nắng, thủ vệ cổng thành có chút buông lỏng, gió đêm oi bức, có vài kẻ không chịu được nói thầm: “Mẹ nó, người khác đi uống hoa tửu, để lại chúng ta ở nơi này trông coi cái đầu lâu hư thối”.
“Đừng oán trách, bị người khác nghe được ngươi gánh không nổi đâu… Ặc…” Người nọ lời còn chưa dứt, ta đã nhìn thấy cổ của hắn có ánh sáng màu đỏ lóe lên, ở giữa cổ có một vết thương nhỏ, máu chầm chậm chảy ra, sau đó hắn ngã xuống, làm bọn họ một trận kinh hoảng.
“Có thích khách…” Mấy tên thủ vệ còn chưa kịp hô lên cái gì, đã liên tiếp bị ám khí gây thương tích, có một kẻ trước khi chết lấy trong tay áo pháo hiệu ném về phía bầu trời, trong thành một mảnh xôn xao, liên tục có người quát lên: “Có thích khách, bắt lấy hắn”.
Lúc này ta nhìn thấy một hắc y nhân vỏ nghệ cao cường chạy tới, đem đầu của ta ôm vào trong ngực, sau đó nhảy xuống tường thành bắt đầu bỏ chạy.
Sau lưng cửa thành bị mở ra, rất nhiều hộ vệ thành truy đuổi chúng ta.
Thân thể của người ôm ta tựa hồ không được tốt, dọc đường đều thấp giọng ho khan. Hắn không có mang mạng che mặt, khuôn mặt rất gầy gò, ta nhìn hắn có chút quen mắt, lại không nhớ được rốt cuộc đã gặp ở nơi đâu. Cho nên trên đoạn đường này, ta không ngừng quan sát hắn.
Ngẫu nhiên có tia chớp xẹt qua, ta chợt nhìn thấy vết sẹo nhỏ kéo dài từ phần trán bên trái đến chỗ chân mày, lúc này mới giật mình nhớ hắn là ai. Hắn là Trác Văn Tĩnh, tự là Ngọc Thanh, đại công tử của Trác gia, phụ hoàng trước khi lâm chung vì muốn củng cố ngôi vị hoàng đế của ta liền lập hắn làm nam hậu.
Nghĩ tới đây ta có chút sững sờ, trong lòng phức tạp, hắn lớn hơn ta hai tuổi, bởi vì đánh trận nên trên trán còn lưu lại một vết sẹo khó coi, nhưng thái độ làm người luôn rất khiêm tốn.
Chẳng qua là vì ta thân vua một nước, phải thân bất do kỷ mà lập hậu khiến ta rất bất mãn, hơn nữa lúc còn trẻ thường nghe mẫu hậu dạy bảo, trong tư tưởng đối với nam tử cực kỳ bài xích, hiển nhiên không ưa thích hắn. Bởi vậy từ khi hắn vào cung ta đối xử với hắn không tốt, về sau lấy cớ chuyện hài tử đem hắm đày vào lãnh cung mấy năm.
Nói thật ta đã sớm đem người này quên đi không còn một mảnh rồi, giờ phút này đột nhiên nhìn thấy hắn tới cứu ta, trong lòng ta vô cùng kinh ngạc, ta đã cho rằng cả đời này phải chịu cảnh hài cốt chia lìa, chưa từng nghĩ người này sẽ mạo hiểm tính mạng đến cứu ta.
Thân thể Trác Văn Tĩnh không khỏe, bất quá vẫn cố gắng ôm ta vào trong ngực. Hắn tận lực chạy đến đường nhỏ ít người lui tới, nhưng mà đằng sau truy binh đuổi theo không ngừng, cuối cùng chạy tới bên vách núi không có đường lui, hắn mới dừng lại thở dốc. Ta cách hắn rất gần, giờ phút này nhìn hắn cực kỳ gầy yếu, tựa hồ một trận gió cũng có thể thổi bay, ngẫu nhiên hắn nhíu chặt lông mày theo đó có thể mơ hồ nhìn ra nét tuấn tú ngày nào.
Bất quá phản quân sau một thời gian đã đuổi theo đến, hơn vài trăm tên cầm bó đuốc, biến đêm tối trở thành ban ngày.
“Ngươi là người phương nào, lại dám cướp trọng phạm, bỏ trọng phạm xuống, ta tha cho ngươi một mạng”. Tên ở đằng trước tiến lên một bước xem xét Trác Văn Tĩnh, người nọ mặt mày ngay thẳng, một thân chính khí.
Trác Văn Tĩnh nhìn cũng không nhìn hắn, chỉ là đờ đẫn nhìn sang đầu lâu của ta. Hơn hai mươi ngày không có sửa sang lại, dung nhan của ta dĩ nhiên vừa xấu lại vừa bẩn, giờ phút này ngay cả mấy tên ăn mày ở ven đường ta cũng không bằng.
Trác Văn Tĩnh duỗi ra cánh tay gầy gò tái nhợt, đem tóc của ta sửa sang lại gọn gàng, thần sắc hàm chứa nét bi thương không nói nên lời. Hắn không bận tâm đến đám người phía sau, chỉ cẩn thận sửa sang lại dung nhan của ta, vừa chỉnh trang vừa thấp giọng nói: “Khi còn sống ngươi rất thích sạch sẽ, sau khi chết cũng không nên chật vật như thế này”.
Lúc này có người muốn đánh lén sau lưng hắn, lại bị người cầm đầu ngăn cản, người nọ dõi theo Trác Văn Tĩnh nói: “Vị huynh đài này, Thẫm Cảnh Nghiêu là một hoàng đế bất nhân, giết hại trung thần, ngươi không cần bảo hộ cho hắn”.
Trác Văn Tĩnh nhìn ta lộ ra nụ cười nhạt, nụ cười kia khiến cho vết sẹo dài trên trán hắn trở nên thập phần quỷ dị. Thế nhưng giờ phút này lại làm cho ta cảm thấy đặc biệt ôn hòa, ta nghĩ lời mẫu hậu dạy dỗ có lẽ sai rồi.
Trác Văn Tĩnh nhìn ta thấp giọng nói: “Ngươi đã từng cứu ta, có lẽ ngươi đã quên nhưng ta vẫn luôn nhớ rõ. Chỉ là thống khổ đời này của ta cũng là ngươi mang đến, hiện tại ta muốn trả ơn cứu mạng của ngươi, từ nay về sau hai ta không ai nợ ai. Ta chỉ có một mong muốn, nếu có kiếp sau ta và ngươi sẽ trở thành người xa lạ, tốt nhất vĩnh viễn đừng gặp lại”.
Nói xong câu đó, hắn ôm ta nhảy xuống vách núi.
Gió gào thét bên tai ta, Trác Văn Tĩnh vẫn một mực ôm lấy đầu lâu của ta vào trong ngực. Khoảnh khắc rơi xuống đáy vực, hắn còn ôm ta thật chặt, giống như sợ làm đau ta. Cuối cùng đầu hắn va vào vụn đá, máu từ đầu chậm rãi chảy ra, hai tay vô lực buông lỏng, đầu của ta lăn tròn đến trước mặt hắn. Hắn mỉm cười nhìn ta, mi mắt vẽ ra một vệt nước, sau đó chậm rãi nhắm nghiền hai mắt, bộ dáng rất bình thản.
Máu của hắn chậm rãi dính lên mặt ta, trong lòng ta ẩn ẩn nhói đau, đâu đâu cũng thấy màu đỏ tươi.
Ta nghĩ ta sai thật rồi, một đời sai lầm, làm sai chuyện, yêu sai người, cuối cùng đem giang sơn chắp tay đưa cho kẻ khác… Nếu như nhân sinh có lặp lại, ta tuyệt đối sẽ không mềm yếu, tuyệt đối sẽ không cô phụ sự kỳ vọng của phụ hoàng, ta cũng sẽ không để người này chết uất ức như thế… Ta sẽ làm một vị hoàng đế tốt, một người phu quân tốt.
Lúc này từng trận thiên lôi giáng xuống, ta vốn muốn nhìn người bên cạnh thêm một lúc, lại bịmột đường thiên lôi đánh thẳng trên đầu, đau đến tận xương tủy. Tiếp đó hai ba tiếng sấm vang ầm ầm trên đầu, sau chín tiếng, ta nghe như có âm thanh nhẹ nhàng thở dài bên tai ta.
Sau đó ta cảm thấy đầu nhẹ bẫng, toàn thân ấm áp, ta suy đoán lần này ta thực sự chết rồi…
Khi việc đó trôi qua, trong đầu trống rỗng, ta mở mắt ra, nhìn rõ mình đang nằm ở trong mui xe màu vàng quen thuộc, có thể thấy tâm tình của ta khiếp sợ cùng kinh ngạc như thế nào.
Trong lúc kinh hoàng ta giật mình ngồi dậy, mê mang nhìn hết thảy mọi thứ, không phân biệt là thật hay là giả.
“Hoàng Thượng, cuối cùng Người đã tỉnh lại, dọa thần thiếp sợ muốn chết”. Lúc này, bên tai ta truyền đến âm thanh nức nở, thanh âm của người nọ trong trẻo êm tai như tiếng suối vỗ vào bờ đá, nhưng lại là âm thanh cuộc đời này ta không muốn nghe đến nhất.