Nhìn hai người đang quỳ trên mặt đất, ta dừng lại một chút rồi sau đó đi qua bọn họ tiếp tục bước về phía trước. Người xung quanh vội vàng hướng ta hành lễ, ta không có quan tâm bọn họ, chậm rãi đi đến trước mặt mẫu thân bái lễ cười nói: “Mẫu hậu, đây là chuyện gì, ai lại chọc người tức giận.”
Mẫu hậu không nhìn ta, ngược lại mở miệng kêu Tiết Như Ngọc bên cạnh đứng lên.
Trác Văn Tĩnh cùng Thẩm Vân còn quỳ trên mặt đất không nhúc nhích, đây là đãi ngộ khác biệt giữa được sủng ái với không được sủng ái.
Bởi đây là quyết định của mẫu hậu, trong lúc nhất thời ta cũng không tiện lên tiếng, đành phải nhấc vạt áo ngồi bên cạnh mẫu hậu cười lấy lòng nói: “Mẫu hậu, có phải nô tài bên trong cung Phượng Nghi không dùng được nên làm ngài tức giận, vậy thì nhi thần sẽ phân phó xuống dưới đem những nô tài trong nội cung này đều đổi hết.”
Mẫu hậu nghe lời ta nói xong, gương mặt tinh xảo bỗng nhiên mang theo một tia không vui, sau đó liền biến mất. Bà liếc nhìn ta, tựa hồ không lý giải nổi vì cái gì mà ta không giống ngày xưa thuận theo ý của bà, làm khó dễ Trác Văn Tĩnh đang quỳ trên mặt đất.
Trong lòng ta thầm thở dài, biết rõ mẫu hậu không thích như vậy phần lớn đều do phụ hoàng ta trước đây chỉ độc sủng nam phi Liễu Thư Vân. Mà Liễu Thư Vân lại còn sinh con trai, đó chính là tam ca của ta – Thẩm Cảnh Du, đều thời khắc uy hiếp lấy địa vị của bà…
Mà trong lòng phụ hoàng đại khái yêu thích Liễu Thư Vân quá sâu, đối với hậu cung ba nghìn mỹ nhân cũng đều không quan tâm. Thậm chí sau khi chết cũng chôn chung mộ, đồng táng bên trong đế lăng, việc này để lại tâm bệnh cho mẫu hậu đến tận bây giờ.
Tuổi thanh xuân đẹp nhất của bà đều trôi qua tại hoàng cung lạnh lẽo chán chường. Cũng may giai đoạn cửu long tranh đế là ta thắng leo lên ngai vàng, quãng đời còn lại của bà nếu không đã trôi qua tại lãnh cung giống với các phi tử của phụ hoàng vậy. Thế nhưng mặc dù nói như vậy, trong lòng mẫu hậu làm sao có thể không có oán hận… Chẳng qua dù có oán có hận đi nữa thì người đó cũng là phụ hoàng, bà không có cách nào tùy ý chất luận được.
Không dám chất luận phụ hoàng cho nên oán khí trong lòng chung quy vẫn phải phát tiết ra ngoài. Mà những năm này bởi vì Trác Văn Tĩnh là nam tử mà phụ hoàng tự mình hạ chiếu để ta thú về, bà liền vô cùng chán ghét. Cũng sợ ta đi theo con đường của phụ hoàng, cho nên thời gian dài ân cần dạy bảo cho ta cách xa Trác Văn Tĩnh một chút, lại càng đối với Trác Văn Tĩnh lúc nào cũng gây khó dễ…
Chuyện hôm nay e là do sự tình đêm qua rồi. Tìm Trác Văn Tĩnh gây phiền toái cũng không khó, trưởng bối tìm vãn bối thì người khác dám nói cái gì. Huống chi bà là Thái hậu, trong thiên hạ này hiện tại lại là nữ nhân tôn quý nhất. Đây cũng là nguyên nhân mà ta vội vàng đến đây… Chỉ sợ bà có chút quá phận mà giận lây sang Trác Văn Tĩnh.
Trước kia ta dĩ nhiên mặc kệ, thậm chí còn hùa theo, giờ phút này ta lại chỉ làm như không hiểu được ý của bà, mỉm cười nhìn bà.
Mẫu hậu liếc nhìn ta, sau đó không đếm xỉa tới vươn tay vuốt ve tách trà bạch ngọc trên bàn âm thanh nhàn nhạt nói: “Hoàng đế tâm hiếu ai gia biết rõ, chuyện này toàn bộ người trong thiên hạ cũng biết, trong hậu cung này có ai dám không nể mặt mũi lão thái bà ta đây.”
Nghe xong lời lạnh nhạt của bà, ta hơi sững sờ, lúc muốn nói gì đó, ánh mắt khẽ chuyển đã bắt gặp trên bàn tay trắng nõn có chút đỏ bừng, như là bị phỏng rồi, nhìn xuống liền thấy vạt áo ẩm ướt của bà cùng trên mặt đất có vết nước đọng. Nghĩ nghĩ lại nhìn đến Trác Văn Tĩnh cùng Thẩm Vân đang quỳ trên mặt đất, ta lờ mờ đoán được nguyên nhân vì sao. Đại khái là Thẩm Vân tiến lên không biết cùng mẫu hậu nói cái gì, lại sẩy tay lật úp chén trà nhỏ làm phỏng tay của bà, mẫu hậu do đó thừa cơ giận chó đánh mèo lên Trác Văn Tĩnh…
Nói thật nhìn thấy mẫu hậu bị thương trong lòng ta tự nhiên vô cùng tức giận, bản thân là thân thể phát da thụ chi phụ mẫu, không có thể tùy ý tổn thương. Thế nhưng mẫu hậu của mình trong cung điện này là tôn quý nhất thiên hạ, vậy mà lại dễ dàng để bị phỏng tay như vậy, người hầu hạ trong nội cung này không có mắt nhìn hay sao? Nếu mà truyền đi, người khác còn tưởng rằng ta là đứa con bất hiếu, ngay cả sự tình trong cung còn không quản được thì không biết sẽ bị người khác nhạo báng thành bộ dáng gì nữa.
Ý nghĩ này làm cho ta không tự giác muốn giận chó đánh mèo. Tầm mắt lướt qua mọi người, nhìn thấy Tiết Như Ngọc bộ dạng dịu dàng ngoan ngoãn bên cạnh mẫu hậu, bắt gặp khóe miệng cười nhạt gian xảo của nàng, thù mới hận cũ lập tức xông lên đầu, đủ loại bất mãn phức tạp hướng về nàng lạnh giọng mà chất vấn: “Ái phi, nàng là người chăm sóc bên cạnh mẫu hậu, cách bà gần nhất, tay của mẫu hậu như thế nào lại bị thương? Để cho một đám người các ngươi trông nom là như thế này sao, con mắt đều bị mù hết rồi hả? Còn có ngự y đâu? Mẫu hậu không mở miệng, chẳng lẽ các ngươi cũng không biết thỉnh ngự y tới khám một cái hay sao? Đều là người chết hết rồi hả?”
Tiết Như Ngọc nghe xong lời chất vấn của ta đột nhiên ngẩng đầu, nguyên lai là không thể tin được mà sững sờ, sau đó quỳ trên mặt đất cuống quýt nói: “Thần thiếp tội đáng chết vạn lần…”
“Đủ rồi.” Ta mở miệng đánh gãy lời nàng: “Tội đáng chết vạn lần, tội đáng chết vạn lần mà lại để cho mẫu hậu bị thương, ai cho ngươi chết vạn lần, chết một lần cũng đủ rồi.” Biết rõ là đang giận chó đánh mèo, thế nhưng khi nói để cho nàng chết, thanh âm của ta trở nên thập phần lãnh khốc. Nhìn thấy thân thể Tiết Như Ngọc run rẩy, ta phảng phất có chút khó chịu, đương lúc còn muốn mở miệng trách mắng, mẫu hậu ở bên cạnh chậm rãi mở miệng nói: “Hoàng thượng, ngươi ngày hôm nay bị sao vậy, nếu là Ngọc nhi sai thì ai gia há để cho nàng ở bên người hầu hạ, dĩ nhiên là phải phạt quỳ ở bên dưới.” Dứt lời lạnh lùng cười cười nhìn về phía Trác Văn Tĩnh cùng Thẩm Vân đang quỳ trên mặt đất.
Mẫu hậu nói như vậy, ta hiển nhiên lại không thể tiếp tục nói cái gì khó nghe với Tiết Như Ngọc nữa rồi. Huống chi hiện tại cũng không phải là thời điểm vạch mặt nàng, vì vậy ta hòa hoãn hạ âm thanh nhìn Tiết Như Ngọc chậm rãi nói: “Ái phi đứng lên đi, trẫm là bởi vì chứng kiến mẫu hậu bị thương nên trong lòng sốt ruột, trách oan ái phi rồi.”
“Cũng là thần thiếp hầu hạ không được chu toàn, lại để cho Hoàng thượng lo lắng, thần thiếp đa tạ Hoàng thượng khoan dung.” Tiết Như Ngọc rũ mắt xuống nhỏ giọng nói, thanh âm như vô hình mang theo một tia ủy khuất không nói nên lời.
Mẫu hậu nghe xong dĩ nhiên đau lòng, vội vàng lôi kéo tay của nàng nói: “Bé ngoan mau đứng lên đi, quỳ trên mặt đất coi chừng bị lạnh, đến lúc đó người đau lòng vẫn là Hoàng thượng.”
Ta cũng ở một bên mấp máy miệng cười nói: “Đứng lên đi, đừng làm cho mẫu hậu lại đau lòng.”
Tiết Như Ngọc lúc này mới chậm rãi đứng dậy, nép qua một bên làm trụ cột, khóe miệng cũng không còn treo nụ cười vui vẻ ban nãy, xem như có chỗ thu liễm lại rồi.
Lúc này mẫu hậu liếc nhìn ta, thần sắc bình tĩnh, ta vội hỏi: “Mẫu hậu, có hay không nên truyền thái y đến nhìn qua?”
“Ta là một lão thái bà, truyền thái y làm gì, cũng không phải bệnh gì nặng muốn đi gặp tiên hoàng. Hoàng thượng trong lúc trăm công nghìn việc lại có thể tranh thủ thời giờ đến đây nhìn, chính là làm cho ai gia cảm động rồi.” Mẫu hậu thu hồi ánh mắt không nhanh không chậm nói.
Ta biết rõ bà nói như vậy chính là vì ta muốn đem chuyện lớn này hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không cho nên thái độ bất mãn.
Bất động thanh sắc nhìn thoáng qua Trác Văn Tĩnh, ta nhìn mẫu hậu cười nói: “Mẫu hậu, lời này của người làm tổn thọ nhi thần rồi.” Lần này chỉ sợ lại muốn ủy khuất Trác Văn Tĩnh.
Quay đầu nhìn về phía người đang quỳ trên mặt đất ta nhàn nhạt hỏi: “Văn Tĩnh, đây là xảy ra chuyện gì? Tay mẫu hậu như thế nào lại bị thương?”
“Là thần sai, thần đáng muôn chết, thỉnh Thái hậu, Hoàng thượng thứ tội.” Trác Văn Tĩnh cúi đầu quỳ trên mặt đất bái lễ nói khẽ.
Thẩm Vân tay nắm thật chặt ống tay áo, thân thể có chút run rẩy ngẩng đầu liếc nhìn chúng ta, làm theo Trác Văn Tĩnh bái lạy, một câu cũng không dám nói.
Ta một bên nhìn thấy động tác Thẩm Vân, trong lòng không biết phải nói thế nào. Đứa nhỏ này dù gì cũng không phải là dân chúng bình thường, làm thế nào lại nhát gan như vậy, cả một câu cũng không nói.
Lúc ta lớn như vậy đã dám đem Tam ca mà phụ hoàng yêu thương nhất đánh đến chảy máu mũi. Mặc dù sau đó bị phụ hoàng mắng, nhưng mà ánh mắt ta cũng quyết không dung thứ một hạt cát nào, nhất là hạt cát ỷ lại phụ hoàng ức hiếp ta. Về sau sự thật chứng minh là ta làm đúng, phụ hoàng rốt cuộc đem ngôi vị hoàng đế truyền lại cho ta, chỉ phong một cái tước Vương gia cho Tam ca ở nơi biên giới xa xôi.
Giờ phút này chứng kiến Thẩm Vân nhu nhược như vậy, trong lòng ta dĩ nhiên không thích lắm.
Nhếch miệng nhìn về phía mẫu hậu nói: “Mẫu hậu, trước hết truyền thái y đến nhìn qua tay đi, đây là đại sự. Những thứ khác, sau này nhi thần sẽ tiếp tục truy cứu.”
Mẫu hậu liếc nhìn ta, trong mắt phượng mang theo cảm xúc không nói nên lời, thần sắc giống như cười mà không phải cười nói: “Hoàng thượng trong lòng đang suy nghĩ cái gì ai gia đều hiểu rõ, ngươi yên tâm, ai gia sẽ không động vào người trong lòng của ngươi.”
“Mẫu hậu.” Ta khô khốc nở nụ cười hạ giọng nói: “Người đây là đang giễu cợt nhi thần rồi.”
Mẫu hậu khẽ cười một tiếng, đưa mắt chậm rãi hướng về phía Trác Văn Tĩnh nói: “Hoàng hậu, hôm nay Hoàng thượng một mực vì ngươi giải vây, Hoàng thượng đau lòng ngươi, ngươi đứng lên đi. Ngươi mới chính là chi chủ của cái hậu cung này, phụ thân ngươi – Trác Luân là đương kim Thừa tướng, đệ đệ Trác Nhiên của ngươi mặc dù không có vào triều, bất quá ai gia đã có nghe đến, chính là văn võ toàn tài. Trác gia các ngươi là trụ cột của quốc gia này, ai gia không nhìn tăng cũng nể mặt Phật, cũng không thể nói thêm cái gì, ngươi đứng lên đi.”
“Thần sợ hãi.” Trác Văn Tĩnh cúi đầu hô. Trong lòng ta âm thầm thở dài, lời này của mẫu hậu rõ ràng là ngầm châm chọc, xem ra đối với ta đã cực kỳ bất mãn rồi.
Giờ phút này, ta cũng không thể vì Trác Văn Tĩnh mở miệng. Bây giờ mà nhiều lời lại không thể nghi ngờ là đưa Trác Văn Tĩnh vào chỗ chết, chính là đổ thêm dầu vào lửa.
“Hoàng hậu, nếu đã như vậy, ai gia hôm nay ở trước mặt Hoàng đế có mấy câu muốn nói rõ với ngươi.” Lúc này mẫu hậu lại mở miệng nhàn nhạt nói: “Nhà đế vương không giống với nhà những dân chúng bình thường, từng lời nói hành động đều nằm dưới mí mắt người khác. Ngươi là Hoàng hậu, chính là mẫu nghi thiên hạ. Ai gia cũng biết Hoàng hậu không phải giống như những tiểu thư khuê các khác, hiểu rõ lễ nghi. Chỉ là ngươi vào cung đã lâu như vậy, những khí khái chốn sa trường cũng nên buông xuống, thân là người hoàng gia, không phải nhà mẹ đẻ của ngươi, lời này ngươi nên tự hiểu. Hôm nay Thẩm Vân còn nhỏ, trong nội cung vô cùng nhiều quy củ nó có thể không hiểu không biết hết được. Chỉ là đứa bé này hôm nay đã đặt ở bên cạnh ngươi rồi, vậy ngươi nên hảo hảo dạy bảo nó. Dù nói thế nào nó cũng là cốt nhục của hoàng đế, là Đại hoàng tử của thiên hạ này, ngày hôm nay ở chỗ ai gia thất lễ, nếu ngày khác xuất cung đã có phủ đệ của riêng mình, đụng phải ngoại nhân vẫn hành xử lỗ mãng như vậy, ở trước mặt họ không nói nhưng sau lưng lại lén lút nói ngươi không dạy dỗ hài tử, đến lúc đó mất chính là mặt mũi hoàng gia. Đương nhiên nếu ngươi cảm thấy không dạy tốt đứa bé này, ai gia giúp ngươi tìm người đến dạy bảo cũng không sao.” Nếu là như vậy, chỉ sợ người trong thiên hạ chế nhạo Trác Văn Tĩnh vô năng, ta ở một bên rũ mắt xuống thầm nghĩ.
“Thần biết rõ sai rồi, cẩn tuân ý chỉ mẫu hậu, sau khi thần hồi cung sẽ hảo hảo dạy bảo đứa trẻ này. Chuyện hôm nay, kính xin mẫu hậu thứ tội.” Trác Văn Tĩnh quỳ trên mặt đất nói, trong thanh âm không có phập phồng, nghe không ra hỉ nộ.
Mẫu hậu cũng không nói chuyện, chỉ là bưng tách trà bạch ngọc nhẹ nhàng nhấp miệng. Ta thở dài giả vờ lãnh đạm mà nói: “Biết sai là tốt rồi, đưa Thẩm Vân lui xuống đi. Ngày sau loại chuyện nhỏ nhặt này cũng đừng để Thái hậu nhọc lòng, ngươi chính là Hoàng hậu của trẫm.”
“Vi thần tuân chỉ.” Trác Văn Tĩnh nói, sau đó đứng dậy. Đại khái là quỳ lâu rồi, trong nháy mắt đứng dậy hai chân mềm nhũn xuống, thiếu chút nữa té ngã. May mắn lúc sau hắn bất động thanh sắc đứng vững vàng, bằng không chỉ sợ mẫu hậu lại sẽ nói cái gì khó nghe. Chẳng qua ta chỉ đứng một bên nhìn bộ dạng chịu ủy khuất của hắn, trong lòng thập phần áy náy.
Đợi Trác Văn Tĩnh đi rồi, mẫu hậu mệt mỏi nằm trên ghế quý phi. Tiết Như Ngọc giúp bà xoa bóp, mẫu hậu vỗ vỗ bàn tay trắng nõn của nàng nói: “Trong hậu cung này ngươi là người thân thiết nhất, sau này tâm cũng nên đặt trên người Hoàng đế nhiều hơn. Bên người Hoàng thượng không thiếu người, nhưng lại thiếu một tri kỷ.”
“Mẫu hậu, thần thiếp đã rõ.” Tiết Như Ngọc dịu dàng ngoan ngoãn đáp.
Mẫu hậu nhẹ gật đầu cười nói: “Xoa bóp cho ai gia mấy canh giờ ngươi cũng mệt mỏi rồi, đi về nghỉ ngơi đi. Ai gia cùng Hoàng thượng trò chuyện, một hồi sẽ để cho Hoàng thượng đến nội cung của ngươi bồi tội, hôm nay là hắn ủy khuất ngươi rồi, ai gia đều nhìn ở trong mắt này.”
Tiết Như Ngọc đưa mắt quan sát ta, thần sắc có chút phức tạp, vẫn không hề nhúc nhích.
Mẫu hậu thấy được cười nói: “Ngươi yên tâm, tuy ai gia già rồi, nhưng tâm vẫn như gương sáng đấy, đôi mắt vẫn còn tốt lắm. Tâm của nhi tử ta đều đặt trên người của ngươi, chung quy mà nói chỉ qua một đêm ở nơi khác cũng không đến mức đem ngươi bỏ xuống được.”
Tiết Như Ngọc vội gật đầu, gương mặt trắng nõn lộ vẻ ửng hồng, dung nhan thẹn thùng thập phần xinh đẹp. Sau đó nàng khom người nói: “Mẫu hậu, thần thiếp không phải ý tứ này. Thần thiếp biết rõ Hoàng thượng yêu thương thần thiếp nên thỉnh thoảng chịu vài điểm ủy khuất cũng là bình thường. Thần thiếp không quấy rầy mẫu hậu cùng Hoàng thượng nữa, thần xin cáo lui.”
Bởi vì ta không thể làm biểu hiện gì quá mức nên lúc này mới chậm rãi nhẹ gật đầu.
Đợi nàng đi rồi, mẫu hậu phất tay để tất cả người trong điện lui ra. Sau đó ngồi dậy nhíu đôi mày thanh tú nhìn ta, thần sắc nghiêm nghị nói: “Hoàng thượng, ai gia nghe nói ngươi đêm qua thế mà ở lại chỗ Hoàng hậu, còn đem chuyện đó để cho Kính sự phòng ghi lại.” Liên quan đến chuyện con nối dõi, mẫu hậu dĩ nhiên là phải quan tâm. Bất quá chuyện gì cũng bị người khác giám sát nên trong lòng ta có chút không vui.
Tuy là nghĩ như vậy nhưng ta vẫn gật đầu, đem lý do thoái thác đã sớm chuẩn bị tốt lấy ra cười nói: “Mẫu hậu, lần này từ Tây Sơn trở về nhi thần đã nghĩ thông suốt một chuyện. Trác Văn Tĩnh dù sao cũng là Hoàng hậu của trẫm, hắn vào cũng đã năm năm mà nhi thần lại chỉ ở trong nội cung của hắn vào có mỗi đêm đại hôn. Không nói đến Trác gia là người trung liệt, những năm này Trác gia một câu nói bậy cũng đều chưa nói qua, Sau này hậu thế nhắc về nhi thần, họ nếu biết được việc này chỉ sợ sẽ cảm thấy bất bình với cách nhi thần đối xử với hắn như vậy. Còn nữa, đêm hôm qua chúng ta cũng không làm chuyện gì khác, cho dù có tiếp xúc nhưng muốn làm nam tử thụ thai vốn là chuyện không dễ. Mẫu hậu người yên tâm, nhi thần biết chừng mực.”
Mẫu hậu nghe xong, sắc mặt lúc này mới trở lại bình thường, nghiêng người tựa trên ghế quý phi, lư hương bên cạnh khói bay lượn lờ, có chút mơ hồ làm nổi bật lên dung nhan tinh xảo của bà.
Ta hạ mắt xuống không nói chuyện, có tin hay không là tùy bà, chỗ Trác Văn Tĩnh ta không thể không đi.
“Hoàng thượng, lời này của ngươi ngược lại cũng không tệ.” Trầm mặc hồi lâu, mẫu hậu nhẹ giọng mở miệng nói: “Ai gia cũng có một câu muốn nói cho ngươi nghe, đây mới là lời tri kỷ, thiên hạ này cũng chỉ có mẫu hậu mới có thể nói cho ngươi.”
“Mẫu hậu người cứ nói, nhi thần xin lắng nghe.”
“Hoàng thượng, ngày trước khi ngươi còn nhỏ lại một lòng một dạ đặt ở trên người Tiết Như Ngọc, lời này ai gia đặt ở trong lòng không nói. Hiện tại ngươi lớn rồi, biết có chừng có mực là được, ngày hôm nay ai gia sẽ nói cho ngươi rõ.” Mẫu hậu nhìn ta thản nhiên nói: “Người trên thế gian này không ai mà không hâm mộ đế vương ba nghìn hậu cung, thế nhưng cũng chỉ có người từ trong ba nghìn hậu cung mới hiểu được đau xót ở bên trong. Ngươi từ nhỏ đã một mực ở bên cạnh mẫu hậu, cũng biết mẫu hậu ngày thường thích chiếm lấy vị trí trên cao, ưa thích tranh giành hiếu thắng, cùng người khác so đấu. Mẫu hậu cũng bởi vì chuyện của tiên hoàng mà rơi không ít nước mắt, cũng đã từng oán từng hận. May mà ngươi cũng không chịu thua kém, làm tiên hoàng yêu thương, cho ngươi đăng cơ ngôi vị. Chẳng qua là sau khi ngươi lên ngôi chỉ độc sủng Ngọc nhi, đây cũng không phải chuyện gì tốt, hậu cung mưa móc ban đồng đều, đây mới chính là đạo làm đế vương. Ngươi không thể giống phụ hoàng của ngươi, chỉ mê luyến một người… Đây là điều thứ nhất. Vấn đề thứ hai chính là, vô luận là bây giờ ngươi dựa vào Trác gia hay Tiết gia, ngươi đều phải cho bọn họ biết rõ, quyền lợi này là do ngươi ban cho, ngươi mới là chủ tử của bọn họ. Thiên hạ này là của ngươi, chỉ có ngươi mới có quyền muốn kêu họ đến thì đến đi thì đi. Ngươi không thể để cho bọn họ sai khiến ngươi, mà chính là ngươi mới là người sai khiến bọn họ… Hài tử, mẫu hậu nói nhiều như vậy, ngươi đã minh bạch ý tứ mẫu hậu chưa?”
Nhìn thần sắc mẫu hậu, ta nhẹ gật đầu nói khẽ: “Mẫu hậu, người yên tâm, nhi thần biết rõ nên làm như thế nào rồi.”
Lời này trước kia mẫu hậu chưa từng nói với ta, ta cũng chưa bao giờ nghĩ tới tâm tư của bà lại rộng như vậy.
Bây giờ nghĩ lại khi đó bà đại khái thấy ta còn nhỏ, những lời này chờ ta tự mình sau này minh bạch, bà sẽ ở bên cạnh ta chỉ bảo. Chỉ là không nghĩ tới, cho đến tận khi bà trăm tuổi già, ta cũng không có minh bạch, mà bà cũng chưa kịp nói… Nghĩ đến những chuyện này, trong lòng ta thắt lại, bỗng nhiên cảm thấy đau nhói.
Đương nhiên, mẫu hậu muốn nói lại thôi cũng có thể bởi vì phụ hoàng tâm chỉ đặt ở trên người một nam tử. Cho nên bà không có được sủng ái, đều gửi gắm trên người Tiết Như Ngọc, đây chính là cái tâm của nữ nhân.
Tuy là như vậy, ta thực sự hiểu rõ trên đời này không có mẫu thân nào mà không suy nghĩ cho con, chẳng qua là nhi tử có lĩnh ngộ được hay không mà thôi. Lúc nghe xong những lời này của bà, trong lòng ta cảm thấy rất khó chịu, bà cũng không muốn thấy ta là một hôn quân, là một bạo quân, là bại quốc chi quân.
Mẫu hậu nghe xong lời của ta, nhẹ gật đầu nhắm mắt lại phất phất tay nói: “Tốt rồi, nói nhiều lời như vậy, hôm nay ai gia cũng đã mệt mỏi, ngươi mau lui xuống đi.”
Ta thu hồi tâm tư đứng lên hành lễ, sau đó đi ra cung Phượng Nghi. Đi ra ngoài phân phó cung nữ Như Lan hầu hạ bên cạnh mẫu hậu, kêu nàng cho truyền ngự y đến, cần cái gì thì để cho ngự y chuẩn bị.
Như Lan nghe xong lời phân phó của ta, kính cẩn cười nói: “Hoàng thượng xin đừng lo lắng, ngự y đang chờ ở Thiên điện rồi, nô tì mời ngự y đến khám và chữa trị xong sẽ đến báo tin cho Hoàng thượng.”
Nghe nàng nói vậy ta mới yên tâm lại.
Trong tiếng quỳ lạy cung kính của mọi người ta rời khỏi cung Phượng Nghi, ngồi trên hoàng liễn bỗng nhiên cảm thấy hơi mệt cùng chút mờ mịt không biết phải làm gì.
Nguyên Bảo bên cạnh nhìn ta thấp giọng hỏi: “Hoàng thượng, hồi trở về Bàn Long điện hay là bãi giá đến Tức Phượng điện?”
Nghe lời này của hắn, ta trừng mắt liếc hắn một cái. Bãi giá Tức Phượng điện, lời như vậy mà cũng thốt ra được, một chút nhớ đến cũng không có. Chẳng lẽ hắn vẫn còn cảm thấy, ta là loại người chuyên làm những chuyện “mặt nóng dán mông lạnh” hay sao?
Tuy rằng mẫu hậu nói muốn để ta qua nhìn Tiết Như Ngọc, thế nhưng như vậy thì tính làm sao, ta không thích thì ai có thể ép buộc được ta? Huống chi hiện tại, ta đã đánh vào chiêu bài hòa thuận, có đầy đủ lý do để không đến chỗ của Tiết Như Ngọc.
“Bãi giá Giao Thái điện.” Chẳng muốn nhiều lời với hắn, ta ở bên trong hoàng liễn miễn cưỡng mở miệng nói.
Nguyên Bảo tạm ngừng lại, sau đó vội vàng phân phó bãi giá.
Đến Giao Thái điện, Nguyên Bảo vịn ta bước xuống. Vừa đi vào, ta nhìn thấy Trác Văn Tĩnh kéo Thẩm Vân tới đại sảnh đã được đi thông báo từ trước.
Sau khi vội vàng quỳ xuống hành lễ với ta, Thẩm Vân bên cạnh Trác Văn Tĩnh trên mặt còn mang theo vệt nước mắt đỏ bừng cả khuôn mặt, bộ dạng đầy ủy khuất, âm thanh nức nở không ngừng.
Ta liếc nhìn Nguyên Bảo, lệnh cho hắn phân phó tất cả mọi người lui ra, sau đó hắn cũng lui xuống.
Đợi bọn họ rời đi hết, ta đi tới đỡ Trác Văn Tĩnh đứng lên. Trác Văn Tĩnh ngẩng đầu nhìn ta, ánh mắt trong suốt như gương, lại tựa như ba nghìn hoa đào nháy mắt nở rộ, ánh mắt của hắn sáng rực.
Hắn nhìn vẫn ôn thuận nho nhã như cũ, trong lòng của ta thật sự không dễ chịu. Sau một hồi ta thở dài nói: “Trẫm biết rõ, những năm này ủy khuất ngươi rồi.”
Trác Văn Tĩnh nhìn ta, con ngươi hơi động một chút, bên trong hàm chứa sự kinh ngạc khó hiểu còn có một tia phức tạp không nói nên lời. Chỉ liếc một cái như vậy, lại để cho ta cảm thấy được cái nhìn này đủ để lấp đầy khoảng trống trong thời gian năm năm đó.
Hắn vẫn luôn chịu nhiều ủy khuất, chỉ là không có mở miệng nói ra cũng không có biện pháp nói. Lời ta nói hôm nay, làm cho hắn tựa hồ choáng váng.
Thật sự là một đứa ngốc mà, ta vươn tay vén sợi tóc rơi xuống bên cạnh tai hắn thầm nghĩ.