Cảm thấy bản thân đã nói sai, nhưng nghĩ lại cũng không sai cái gì. Lời này ta một mực đặt ở trong lòng, từ lúc ta chết đi sống lại luôn muốn nói một câu nhất, đó là muốn Trác Văn Tĩnh sinh cho ta một hài tử.
Chỉ là ta cảm giác lúc nói lời này mình đã lựa chọn sai thời điểm. Vừa rồi Trác Văn Tĩnh nghe ta nói rõ ràng rất có hảo cảm, nhưng hắn vừa dứt lời, ta lại đột nhiên hỏi hắn có nguyện ý sinh hài tử cho ta hay không, nói thẳng ra như vậy rất đường đột khó xử. Mặc dù chúng ta là phu thê, hắn chính là Hoàng hậu của ta, muốn hắn sinh thái tử cho ta cũng là chuyện thường tình.
Thế nhưng ta lại cảm thấy đáng lẽ ra vừa rồi nên dùng những câu làm cho hắn cảm động, chẳng hạn như ‘nếu ngươi đã minh bạch lòng của trẫm thì trẫm liền không hối tiếc’ các loại… Sau đó sẽ ôm hắn vào ngực, đợi một thời gian ta mới thủ thỉ hỏi hắn có nguyện ý hay không, hiệu quả có lẽ tốt hơn nhiều so với hỏi lúc này.
Bây giờ nói ra lời này, có phần ngu xuẩn…
Chung quy ta cũng không muốn lời này làm lòng hắn cảm thấy đường đột, hoặc e là hắn cảm thấy ta không tôn trọng hắn như thế nào đấy.
Ta chưa bao giờ tưởng tượng được sẽ có một ngày mình sẽ để ý cẩn thận từng li từng tí tâm của một người như vậy. Dẫu là trước đây lòng ta hướng về Tiết Như Ngọc, sủng ái nàng, yêu thương nàng, nhưng nếu nàng cự tuyệt ta, trong lòng ta sẽ cảm thấy có chút bất mãn. Sau đó sẽ không nói gì mà qua đêm chỗ các phi tử khác, im lặng cũng là một biểu hiện không vui a.
Thế nhưng nếu là Trác Văn Tĩnh, giả như hắn cự tuyệt ta, trong lòng ta vậy mà không có cảm giác không vui, ngược lại còn tự kiểm điểm mình sai ở đâu nữa… Đối với Trác Văn Tĩnh, trong lòng ta luôn có vài phần nhân nhượng, ta mới giật mình phát hiện ra điều đấy.
Nghĩ đến đây, ta nhìn về phía người nọ. Trác Văn Tĩnh rõ ràng là đã ngây ngốc cả người rồi, ngơ ngác nhìn ta không nói lời nào, đôi má nhu hòa ửng đỏ lên, đỏ rực như ánh tà dương ngày hạ, rất đẹp.
Lúc hắn đỏ mặt im lặng không nói, trong lòng ta có chút thấp thỏm không yên. Muốn nói gì đó để đánh vỡ bầu không khí xấu hổ này, thế nhưng lúc hé miệng lại không biết nên nói cái gì. Rốt cuộc ta cũng chỉ đứng như vậy nhìn hắn, thầm nghĩ, lời đã nói ra khỏi miệng rồi, nếu sai vậy thì cho sai luôn, vừa vặn cũng có thể nhìn thái độ qua câu trả lời của hắn.
Nghĩ như vậy, trong lòng đã cảm thấy bình tĩnh trở lại, bất động thanh sắc chờ đợi đáp án của hắn.
Trác Văn Tĩnh nhìn ta, chậm rãi thu hồi vẻ mặt kinh ngạc. Sau đó nhìn về phía xa xăm, ngữ khí thập phần lạnh nhạt mở miệng nói: “Hoàng thượng, vi thần… Vi thần là Hoàng hậu của người, lời này… lời này người không nên hỏi vi thần mới phải.” Trong lòng ta cảm thấy rất ấm áp, rất dễ chịu.
Ta giả vờ hắng giọng để bình tĩnh lại, nhưng trong lòng thập phần vui vẻ. Bởi vì đứng rất gần nhau, ta thậm chí có thể thấy trong ánh mắt của hắn chứa vẻ xấu hổ vô cùng.
Cười hai tiếng, ta vươn tay ôm hắn vào trong ngực. Khàn giọng nói: “Trác Văn Tĩnh, lời này ngươi thật sự đã hiểu rõ ràng? Nếu đã đáp ứng, ngày sau sẽ không thể hối hận đâu đấy.”
“… Nếu như vi thần không đáp ứng, hoặc là trong lòng có người khác, thì Hoàng thượng sẽ làm như thế nào?” Sau khi im lặng một hồi, Trác Văn Tĩnh thấp giọng mở miệng hỏi.
Ta ngẩn người, trong nội tâm khẽ động, thối lui một bước sau đó nắm lấy cằm hắn, nhìn vào mắt của hắn thấp giọng nói: “Trác Văn Tĩnh, trẫm làm sao có thể để ngươi trốn thoát. Dù cho ngươi không muốn, trẫm cũng sẽ bẻ gãy đôi cánh của ngươi, đem ngươi buộc chặt tại hoàng cung này. Ngay cả khi ngươi có đồng ý, thì đời này ngoại trừ trẫm ra ngươi cũng đừng hòng mơ tưởng tới kẻ khác.”
Lúc nói lời này, ta nhìn thấy rõ ràng hình bóng của mình in nơi đáy mắt của hắn, vô cùng dữ tợn, tiếng nói cũng lập tức trở nên lạnh lẽo ngoan độc.
Đại khái là nguyên nhân này, nên một Trác Văn Tĩnh từng trên sa trường giết vô số địch, bây giờ thân thể không khỏi run rẩy, con ngươi co lại, có chút sợ hãi nhưng khó mà nhìn ra được. Nếu như không phải đang đứng gần hắn, ta có thể không thể thấy những biểu hiện này.
Trong lòng thấy phiền muộn, trên đời này ai cũng có thể rời khỏi ta, duy chỉ Trác Văn Tĩnh hắn là không được.
Một khi đã phản bội, liền giống như nước đổ khó hốt lại vậy.
Tiết Như Ngọc phản bội ta, ta có thể trả thù nàng, chậm rãi tra tấn nàng, làm cho nàng biết rõ rơi từ thiên đàng đến địa ngục là loại tư vị gì. Thế nhưng Trác Văn Tĩnh thì khác, hắn không giống vậy, kiếp trước hắn đã không phản bội ta, thì đời này làm sao có thể?
Ta không hy vọng hắn rời khỏi ta, thế nhưng ta cũng không muốn ép buộc hắn. Ta chính là mong muốn hắn cam tâm tình nguyện mà ở bên cạnh ta. Cho nên, ta không muốn nghe một lời phản bác nào khác, nó sẽ làm cho lòng ta bất an, không cảm thấy yên lòng.
Trác Văn Tĩnh nhìn ta khẽ nhíu mày, sau đó giơ tay lên nhẹ nhàng vuốt ve mi tâm của ta nói: “Hoàng thượng, lời vừa rồi của vi thần bất quá cũng chỉ là giả thiết mà thôi. Hoàng thượng không nên xem là thật, huống chi, huống chi vi thần đã từng nói, vi thần là Hoàng hậu của Hoàng thượng. Đời này trừ phi Hoàng thượng phế bỏ vi thần, nếu không vi thần sẽ không rời khỏi người.” Lời nói ra về sau thanh âm của Trác Văn Tĩnh càng thấp xuống, con ngươi cũng u ám theo, thần sắc mang theo một nỗi bi thương mơ hồ.
Có lẽ là đối với số phận mờ mịt không rõ của bản thân, cũng có thể là bởi gì vận mệnh của mình hết thảy đều nằm trong tay của người khác, nên thần sắc của Trác Văn Tĩnh rất bi thương.
Ta nhìn hắn, nắm lấy tay của hắn đang xoa ở mi tâm của ta. Sau đó nghiêng người hôn lên đôi môi xinh đẹp của hắn, đây là lần thứ hai ta hôn hắn.
Nụ hôn này không giống với nụ hôn vội vã lần trước. Giờ phút này ta thực sự muốn nhấm nháp hương vị của hắn, vì vậy nâng gáy của hắn lên, chậm rãi làm sâu thêm nụ hôn này. Chỉ là đầu lưỡi vừa mới lướt qua đôi môi của hắn, cái người này đột nhiên đẩy ta ra.
Ta chật vật thối lui một bước, một sợi chỉ bạc còn vương trên môi của ta và hắn. Mặt của hắn lại đỏ lên lần nữa, nhưng trong đôi mắt không còn mang theo sự phòng bị như lần trước bên vách núi ấy nữa. Hắn nhìn ta, hai tay không tự giác siết chặt một chỗ, bởi vì nụ hôn vừa rỗi mà trên môi có chút phớt hồng, nhưng cũng không nói nguyên do gì.
Ta nhướng mày còn chưa kịp nói gì thì lúc này Nguyên Bảo đứng ở một bên làm người tàng hình tiến lên cười nói: “Hoàng thượng, đã đến giờ dùng ngọ thiện, có muốn nô tài đi truyền lệnh hay không?” Sau khi dứt lời liền thối lui một bước, bộ dạng phục tùng rũ mắt xuống, cố gắng làm mình không tồn tại, chỉ thiếu điều dán lên tờ giấy viết ‘ở đây không có ta’ luôn.
Ta tức thì cười mắng: “Nhờ ngươi nhắc mới tỉnh, ngươi làm như trẫm không biết đói bụng a. Mau truyền lệnh xuống dưới, trẫm hôm nay dùng bữa với Hoàng hậu.”
Nguyên Bảo vội vàng lĩnh mệnh, thời điểm lui ra cũng kéo theo đám người tàng hình khác đi ra ngoài.
Nguyên Bảo đi rồi, ta nhìn Trác Văn Tĩnh, tai hắn có chút nhiễm hồng, trên mặt lộ ra một tia xấu hổ.
Ta ho nhẹ một tiếng nói: “Vừa rồi là trẫm đã đường đột, đi dùng bữa thôi.” Giữa ban ngày ban mặt, như vậy thật không tốt. Vậy thì chờ đến buổi tối a, buổi tối cái người này muốn trốn cũng không thoát.
Trác Văn Tĩnh nhẹ gật đầu, có lẽ là không biết tiếp lời như thế nào. Ta quay người ly khai, sau đó hắn cũng chậm rãi đi theo.
Ngọ thiện tại nội viện Bàn Long điện, sau khi Nguyên Bảo sai người dọn thức ăn lên, ta với Trác Văn Tĩnh cũng bắt đầu ăn. Trác Văn Tĩnh vốn định ngồi đối diện với ta, chỉ là ta cảm thấy như vậy quá xa cách, nên kêu hắn qua ngồi cạnh ta.
Nói đến thì đây là lần thứ hai ta dùng bữa với hắn.
Không giống với lần đầu tiên, là ta không muốn một mình đối diện với Tiết Như Ngọc. Ngược lại lần này là ta thật sự muốn hảo hảo dùng cơm với hắn.
Trong lúc ăn cơm, chúng ta đều im lặng. Chỉ là Trác Văn Tĩnh dường như không có khẩu vị, không thích ăn thức ăn mặn, chỉ gắp vài miếng tượng trưng. Nhìn thân thể gầy yếu của hắn, trong lòng ta có chút khó chịu, gắp miếng đường thố ngư đạo* đặt trong bát của hắn: “Món này ngự thiện làm trẫm thấy ăn cũng không tồi, ngươi nếm thử xem có hợp với khẩu vị của ngươi hay không.”
*Đường thố ngư đạo: thiệt ra ta cũng không biết là món gì, nghĩ là giống với món cá diêm đường bên mình.
Trác Văn Tĩnh liếc nhìn ta, yên lặng ăn cá, sau đó khẽ gật đầu một cái với ta.
Ta ở một bên nhìn cười cười, ‘ăn không nói, ngủ không nói’ thì ra là hắn tuân thủ quy củ a. Bất quá nhìn hắn như vậy, lại làm cho người ta cảm thấy dễ chịu.
Dùng xong ngọ thiện, Trác Văn Tĩnh nói vài câu cung kính, sau đó hành lễ ly khai. Lúc nhìn hắn xoay người, ta nắm tay hắn lại. Trác Văn Tĩnh quay đầu nhìn ta, ta buông lỏng tay cười hai tiếng nhưng lại không nói gì. Dĩ nhiên càng quan trọng hơn là không biết mở miệng như thế nào, chẳng lẽ lại nói với hắn đêm nay ta sẽ qua đêm chỗ hắn, kêu hắn chuẩn bị chờ ta?
Lời này nếu là trước kia ta sẽ nói thẳng ra, nhưng bây giờ nhìn thấy con ngươi thanh tịnh của hắn, làm ta không thể nói nên lời.
Trác Văn Tĩnh nhìn ta, sau đó mấp máy miệng nói: “Vi thần không quấy rầy Hoàng thượng nghỉ ngơi.”
Ta nhẹ gật đầu, buông tay của hắn ra.
Chờ hắn đi rồi, ta đi đi lại lại tại Bàn Long điện vài vòng, sờ sờ chỗ này, ngó ngó chỗ kia, cuối cùng nhìn Nguyên Bảo hỏi: “Nguyên Bảo, ngươi nói hắn có hiểu ý của trẫm hay không?”
Nguyên Bảo liếc nhìn ta nói: “Hồi bẩm Hoàng thượng, nô tài không biết.”
“Ấp a ấp úng làm cái gì, nói thật lòng ra đi.” Ta nhìn hắn một cái rồi nói như vậy, sau đó bổ sung thêm một câu: “Nếu nói hay làm cho trẫm hài lòng, trẫm sẽ có thưởng. Nhưng nói không tốt, làm trẫm mất hứng, trẫm sẽ phạt đấy.”
Sắc mặt Nguyên Bảo có chút khó coi, nắm chặt hai tay nhìn ta thấp giọng nói: “Hoàng thượng, nô tài cảm thấy nếu là người thông minh nghe xong liền sẽ hiểu rõ ý tứ của người. Nhưng mà có đôi lúc người thông minh lại suy nghĩ uyển chuyển hơn nhiều, xem xét một việc cũng cẩn trọng hơn người bình thường, nên suy nghĩ vòng vo như thế. Nói một câu đơn giản là bởi vì nghĩ nhiều mà lý giải lệch lạc, cho nên tình huống nào cũng có thể xảy ra.”
“Nguyên Bảo, lời này của ngươi nói cũng vô ích. Trẫm hỏi ngươi một chuyện, trẫm đích thực là người thông minh hay người tự cho mình thông minh?” Ta trừng mắt nhìn hắn hỏi.
Nguyên Bảo co rúm lại, mấp máy miệng nói: “Hoàng thượng, thứ cho nô tài lớn mật. Trong mắt nô tài, Hoàng hậu nương nương là một người cực kỳ thông minh, mà người suy nghĩ lệch lạc… Người suy nghĩ lệch lạc ngược lại chính là Hoàng thượng.”
Nguyên Bảo nói xong liền quỳ trên mặt đất thỉnh tội, ta sửng sốt. Sau đó nở nụ cười, tự tay nâng hắn đứng dậy nói: “Ngươi nói rất đúng, rốt cuộc là trẫm nghĩ nhiều rồi.”
Vừa rồi ta ý tứ cầm tay Trác Văn Tĩnh như vậy, đương nhiên là muốn nói cho hắn biết đêm nay ta sẽ đi Giao Thái điện. Thế nhưng với tư cách là một đế vương, ta lại không thể mở miệng nói thẳng, nên chỉ có thể dùng những từ ngữ vô vị kia diễn đạt. Trác Văn Tĩnh mặc dù không lên tiếng, thế nhưng ta lại nghĩ hắn hiểu rõ ý tứ của ta. Trái lại là ta, vì hắn không có lên tiếng lại lo được lo mất, rất không giống chính mình… Ta quả thật là cái người tưởng tượng nhiều quá.
Nghĩ như vậy, trong lòng ta bình tĩnh lại, nhìn Nguyên Bảo lại nói: “Nguyên Bảo, lần này có thưởng. Nhưng mà ngươi nói xem, đêm nay trẫm đến có thích hợp hay không?”
Nghe xong lời này, mặt Nguyên Bảo lập tức nhăn lại thành cái bánh bao, sau đó nhìn ta nói: “Hoàng thượng, ngài tha cho nô tài đi. Ngài là Hoàng thượng, lúc nào đi cũng thích hợp.”
Nhìn mặt hắn như nuốt phải mướp đắng, trong lòng ta cao hứng trở lại, con người quả nhiên đều có thói hư này.
Bất quá lời nói của Nguyên Bảo lại vô cùng hợp ý ta a…