Trọng Sinh Chi Bạo Quân

Chương 40: Một hồi sóng gió (1)



Edit: Ngũ Ngũ

Sau khi an bài cho Ngôn Nhất xong, ta nói vài câu rồi đuổi hắn với Tam ca đi. Tam ca nghe xong lời của ta thì ho khan hai tiếng, chứng kiến Trác Văn Tĩnh lo lắng nhìn hắn, ta vội vàng căn dặn từng li từng tí kêu hắn chú ý thân thể các loại.

Tam ca nhìn ta, lại nhìn về phía Trác Văn Tĩnh, tựa cười mà như không cười với ta, sau đó rũ mắt xuống đứng dậy cáo lui, còn Ngôn Nhất thì rõ ràng là không cam lòng mà rời đi.

Đợi bọn họ đi rồi, ta nhìn Tiết Tầm nói: “Tính tình của Vân nhi có chút tùy hứng, sau này ngươi hãy chỉ dạy nó nhiều hơn.”

Tiết Tầm nghe xong vội vàng lên tiếng đáp ứng, lúc này ta mới hài lòng gật đầu, sau đó cũng phất tay cho hắn lui xuống.

Sau khi bọn họ đã rời đi hết, Trác Văn Tĩnh im lặng ngồi ở chỗ đó uống trà. Ta nhìn hắn, trầm mặc một hồi sau đó mấp máy miệng hỏi: “Tam ca với ngươi dường như rất thân quen? Trước kia đã biết nhau?”

Trác Văn Tĩnh nhìn ta khẽ nhướng mày, trong mắt hiện lên một tia phức tạp không nói nên lời, sau đó hắn rũ mắt xuống khẽ nói: “Thực ra cũng không quen.”

“Cái gì gọi là thực ra cũng không quen? Rốt cuộc là quen hay không quen?” Ta cau mày hỏi, trong giọng nói đến ngay cả bản thân còn nghe ra được sự bất mãn.

Trác Văn Tĩnh trầm mặc rồi nói: “Vi thần trước khi vào cung, có tiếp xúc vài lần với Du vương gia, có thể nói là người quen, nhưng mà cũng không thân lắm, sau này… Sau này Du vương gia đến Nam quận, còn vi thần thì vào cung, không còn gặp lại nữa, cho nên mới nói thực ra cũng không quen biết lắm.”

“Vậy ý của ngươi là, thực ra các ngươi vẫn có quen biết nhau hơn nữa quan hệ cũng không tệ?” Ta nghe xong vội hỏi.

Trong con ngươi của Trác Văn Tĩnh có chút nghi hoặc, nhưng lại thành thực gật đầu đáp: “Cũng có thể nói như vậy, vi thần đã từng tiếp xúc với Du vương gia, tâm sự rất nhiều, cho nên hai bên biết nhau là chuyện đương nhiên. Hơn nữa Du vương gia là người rộng lượng hào phóng, còn vi thần lúc ấy chỉ là một kẻ võ phu, Du vương gia không chê bai mà còn có ý kết giao, vi thần đương nhiên không dám không theo.”

Những lời này thực ra dưới tình huống bình thường thì cũng không có gì đáng nói, thế nhưng bây giờ ta nghe được lại có cảm giác cực kỳ khó chịu. Thầm nghĩ rằng, Trác Văn Tĩnh không tiếc lời khen ngợi Tam ca, cái gì mà rộng lượng hào phóng, chẳng lẽ muốn ám chỉ trẫm là một kẻ lòng dạ hẹp hòi? Còn có cái gì mà thân là võ phu, ngưỡng mộ các loại, chẳng lẽ một võ phu như hắn thì bắt buộc phải ngưỡng mộ Du vương gia hay sao?

Nhưng khi nhìn đến thần sắc vô tư bình thản của Trác Văn Tĩnh, ta đem phần khó chịu này áp chế lại, cùng hắn nói vài chuyện khác, đem chuyện của Tam ca chuyển hướng đi.

Cho đến ngày mà Tam ca chuyển ra cung tâm tư phòng bị của ta vẫn không tài nào buông xuống được.

Sau khi Tam ca chuyển ra cung, trong hoàng cung khôi phục lại sự tĩnh lặng vốn có. Bất quá ta cũng biết, dưới phần yên tĩnh này là một trận cuồng phong sắp tới, chuyện về Tiết Như Ngọc, chuyện của mẫu hậu, chuyện trên triều, rõ ràng bên trong đều ngầm chứa mưa gió.

Chỉ là trước khi giông bão ập tới, phần yên bình này được tới đâu thì hay tới đó. Ít nhất giờ phút này, ta cùng với Trác Văn Tĩnh ở bên nhau là vui rồi.

Mỗi đêm ta vẫn như cũ nghỉ ngơi ở chỗ của Trác Văn Tĩnh, dĩ nhiên chúng ta sẽ ôn nhu triền miên một phen, sau đó ôm nhau cùng chìm vào giấc ngủ, khoảng thời gian bình yên tốt đẹp đã qua được một tháng.

Một tháng sau, đúng vào ngày giỗ của phụ hoàng.

Hôm đó ngày giỗ của phụ hoàng, thời tiết chợt trở rét, gió lạnh thổi từng cơn, ta đứng tại Hoàng lăng nhìn ngôi mộ của phụ hoàng, bốn phía Long kỳ tung bay phấp phới, phát ra âm thanh phần phật, dường như đang nói ra những bí mật bị vùi lấp, mà ta chỉ lẳng lặng nhìn xa xa, một câu cũng không nói.

Đối với phụ hoàng, ta chỉ nhớ ông là một người uy nghiêm, nếu nói về tình phụ tử sâu sắc, trái lại nói không ra. Cho nên, đời này ta mới nghĩ, nếu mình có hài tử, mặc dù không phải là trưởng tử, cũng sẽ đối xử tốt với bọn chúng, vì vậy mà khi Tiết Như Ngọc mất đi đứa bé đó mới làm cho ta bận tâm như thế.

Sau khi cúng bái, ta ban bố chiếu lệnh, cấm rượu ba ngày trên toàn thiên hạ. Còn ta thì sẽ đi đến miếu đường, tắm rửa dâng hương ba ngày, đương nhiên cũng sẽ cấm thực ba ngày này.

Lúc hạ lệnh hồi cung, Tam ca nói muốn ở đây một lúc nữa. Ta nhìn hắn, ánh mắt của Tam ca có chút bi thương nhìn lăng mộ phụ hoàng, trong con ngươi mang theo vẻ ảm đạm cùng nhung nhớ.

Thực ra ta rất muốn nói gì đó, nhưng lại không có lý do gì để mở miệng. Cửa ra vào mộ địa là từ đá kim thạch đúc nên, nhưng khi nhìn lại đó chỉ là một vách đá đen thui, người ở bên trong sẽ không bao giờ gặp lại được nữa. Nhưng mà lúc này ta lại không thể nói ra được, biết rõ tâm tình của Tam ca, vì vậy ta liền gật đầu đồng ý.

Sau khi đồng ý cho Tam ca ở lại chỗ đó một mình, ta liền cùng Trác Văn Tĩnh ly khai.

Hai ngày này thời tiết bỗng nhiên trở lạnh, vốn dĩ thân thể của Trác Văn Tĩnh không được tốt, cho nên sắc mặt rất khó coi. Hôm nay nếu không phải tình huống bắt buộc phải có mặt, ta thật không muốn hắn xuất hiện ở chỗ này. Đứng trong gió lạnh, chỉ thấy thần sắc của hắn càng khó coi, trong lòng ta có chút xót xa, liền vội vàng sai Nguyên Bảo đưa hắn hồi cung.

Trác Văn Tĩnh nhìn ta, lúc đầu có chút không tình nguyện đấy, còn muốn cùng ta lên miếu đường canh giữ ba ngày, ta nghe xong thầm giận nói: “Nếu thân thể của ngươi tốt, trẫm đương nhiên cho phép ngươi vào. Nhưng mà ngươi không được khỏe, bên trong miếu đường gió thổi rất lạnh, nếu như trong lúc đó có gì xảy ra, chẳng lẽ còn muốn trẫm chiếu cố ngươi? Ngươi tiễn ta đến miếu đường là được rồi, nơi này không cần ngươi đâu.” Ta nghĩ những kẻ khác cũng sẽ không nói gì, dù sao trước khi sủng ái Trác Văn Tĩnh, ta cũng không có đưa Hoàng hậu cùng nhau vào miếu đường, bây giờ không cho hắn đi, cũng không có chuyện gì.

Trác Văn Tĩnh nghe ta nói xong thần sắc có chút chần chừ, sau đó nhìn ta không nói gì. Ta nhìn hắn khẽ mỉm cười nói: “Ngươi chiếu cố tốt bản thân là được, sau khi hồi cung thì nhớ truyền ngự y đến bắt mạch, ráng chịu đựng mà uống thuốc, thì bệnh mới mau khỏi.”

Lúc này Trác Văn Tĩnh mới gật đầu nói: “Vi thần tuân chỉ.” Lần này ta mới cảm thấy hài lòng mỉm cười.

Sau đó, Trác Văn Tĩnh tiễn ta đến miếu đường, dọc đường chúng ta đều im lặng. Cho đến lúc cánh cửa miếu đường khép lại, nhìn gương mặt đứng ở bên ngoài của hắn, trong lòng ta đột nhiên có một nỗi sợ hãi không nói nên lời. Vươn tay muốn đẩy cửa miếu ra, nhưng mà chỉ suy nghĩ lại không có làm.

Một khi đã tiến vào miếu đường, thì theo lý sẽ không thể bước ra ngoài. Nghĩ là, tuy ta không có ở đó, nhưng vẫn còn Nguyên Bảo, mà Trác Văn Tĩnh lại không phải là loại người hay so đo với người khác, ở bên ngoài chắc sẽ không xảy ra chuyện gì lớn. Nghĩ như vậy, trong lòng liền thả lỏng, sau đó tĩnh tâm ngồi trong miếu đường, nhìn những bức họa cùng bài vị mà mặc niệm.

Cứ như vậy ba ngày qua đi, thế nhưng lại có cảm giác ba ngày này trôi qua rất chậm. Ta ở bên trong miếu đường chịu đựng ba ngày, sau khi kết thúc, ta lập tức bước ra ngoài, trực tiếp phân phó bãi giá Giao Thái điện.

Lúc ngồi trên kiệu, ta hỏi Nguyên Bảo, trong ba ngày này nội cung có xảy ra chuyện gì hay không, Nguyên Bảo nhìn ta chần chừ lắc đầu đáp: “Hồi bẩm Hoàng thượng, không có… Không có xảy ra chuyện gì.”

Ta nghe xong lúc này mới nhẹ gật đầu, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm, sau đó hướng đến Giao Thái điện. Lúc đến Giao Thái điện, thì thấy Trác Văn Tĩnh đang nói chuyện với Trác Nhiên, hai huynh đệ nhìn thấy ta liền vội vàng quỳ xuống hành lễ.

Ta tiến lên nâng Trác Văn Tĩnh đứng dậy, nhìn qua Trác Nhiên rồi hỏi: “Trở về rồi hả?”

Trác Nhiên rũ mắt xuống nói: “Đa tạ Hoàng thượng quan tâm, chỉ là vi thần không làm tròn sứ mệnh, xin Hoàng thượng thứ tội.”

“Không thể trách ngươi, để ngươi mò kim đáy biển như vậy, đây vốn là chuyện rất khó.” Sau khi ta cùng Trác Văn Tĩnh ngồi xuống, ta lại nhìn Trác Nhiên rồi mở miệng hỏi: “Lần này trở lại kinh có tính toán gì không? Có chuẩn bị đi ngao du ở đâu chưa?”

Trác Nhiên liếc nhìn ta, lại nhìn Trác Văn Tĩnh một chút, hai tay siết chặt, sau đó rũ mắt xuống, thần sắc căng thẳng nói: “Bẩm Hoàng thượng, vi thần còn chưa có ý định gì, chuyện ngao du sơn thủy ngược lại cũng không gấp.”

Ta cảm thấy thần sắc của hắn có chút kỳ quái, vì vậy cười nói: “Đã như vậy, chỗ Đê Đốc Cửu Môn – Trương Vũ đang cần người giúp đỡ, hay là ngươi đến đó nhận việc đi, một mặt có thể canh giữ hộ thành an toàn, mặt khác cũng có thể dò tìm người.”

Trác Nhiên nghe xong nhìn ta lại nhìn sang Trác Văn Tĩnh, sau đó thấp giọng nói: “Hoàng thượng, vi thần muốn gia nhập Cấm Vệ quân…”

“Trác Nhiên.” Hắn còn chưa dứt lời, liền bị Trác Văn Tĩnh ngắt ngang, dung mạo tuấn nhã của Trác Văn Tĩnh bởi vì giận dữ mà nhăn lại, hắn lạnh lùng nói: “Hoàng thượng giao cho đệ chuyện này, đó chính là một niềm vinh hạnh lớn, vậy mà đệ còn ở đó chọn lựa ba lần bốn lượt hay sao? Còn không mau tạ ân?”

Trác Nhiên nghe xong lời này nhìn hắn cau mày nói: “Nhưng mà…”

“Quả thực là làm càn.” Trác Văn Tĩnh hừ lạnh một tiếng, sau đó đứng lên hướng ta cung kính nói: “Hoàng thượng, ngu đệ tuổi còn nhỏ, không biết chừng mực, xin Hoàng Thượng thứ tội.”

Ta nghe xong chớp mắt, cười cười nói: “Không sao, nếu Trác Nhiên muốn gia nhập Cấm Vệ quân cũng không hẳn là không thể, chỉ là sợ ủy khuất cho hắn.”

Lời đó là thật lòng, Cấm Vệ quân tuy là bảo vệ an toàn của hoàng thất, nhưng nói thẳng ra cũng chỉ là cấp bậc thị vệ, chỉ để cho Trác Nhiên đến làm nha môn ở Đê Đốc Cửu Môn là ta đã cảm thấy nhân tài không được trọng dụng rồi. Đằng này lại để cho hắn làm thị vệ, mà không phải người chỉ huy, thật sự ta cảm thấy có lỗi với Trác gia.

“Hoàng thượng…” Trác Văn Tĩnh nhìn ta, thần sắc tái nhợt nói: “Triều đình này đều nhờ sự ân sủng của thánh ân, thì nào có đạo lý để nó tùy tiện chọn lựa.”

Nhìn Trác Văn Tĩnh, ta híp mắt im lặng, ánh mắt của Trác Văn Tĩnh bối rối nhìn lại ta, sau đó ta chậm rãi đưa mắt nhìn Trác Nhiên.

Lúc này Trác Nhiên đang quỳ trên mặt đất tiếp nhận thánh ý của ta, ta lệnh cho hắn đứng dậy, sau đó nói vài lời dặn dò rồi cho hắn rời đi. Đợi Trác Nhiên đi rồi, ta nhìn xung quanh hỏi: “Người trong Giao Thái điện dường như đã thay đổi?”

Cơ thể Trác Văn Tĩnh khẽ động, cười nói: “Bẩm Hoàng Thượng, có vài tên chọc giận vi thần, đã bị vi thần đuổi đi rồi, việc này Nguyên tổng quản cũng biết.”

Nguyên Bảo lúc này đứng ra vội nói: “Đúng vậy, Hoàng Thượng.” Có lẽ là lúc đứng lên quá gấp gáp, cho nên thân người hắn khẽ lung lay. Ta liếc nhìn Nguyên Bảo rồi ‘ân’ một tiếng, làm như không có việc gì mà nói: “Thay đổi cũng tốt.”

Dứt lời ta đứng dậy nâng cằm của Trác Văn Tĩnh lên thấp giọng nói: “Sắc mặt của ngươi rất khó coi, mấy ngày nay không có nghỉ ngơi tốt sao? Đã truyền ngự y hay chưa?”

Trác Văn Tĩnh nhìn ta nở nụ cười nói: “Vi thần nghỉ ngơi rất tốt, đa tạ Hoàng Thượng quan tâm.”

Ta nhẹ gật đầu thả tay xuống rồi nói: “Như vậy thì tốt, trẫm còn phải phê tấu chương, ngươi đi nghỉ ngơi đi. Nếu như thấy không thoải mái ở đâu, thì sai người đi truyền ngự y đến xem sao. Đừng tự cho mình có chút võ công mà cố chống đỡ, không được để trẫm phải lo lắng.”

Trác Văn Tĩnh lên tiếng đáp ứng, sau đó cung kính nhìn ta ly khai, ta lại nhìn hắn một lần nữa, sau đó mới quay người rời khỏi.

Sau khi rời khỏi Giao Thái điện, ta đột nhiên quay đầu lại nhìn mấy tên thủ vệ lạ lẫm canh giữ ở cửa ra vào. Sau đó lạnh lùng nhìn sang phía Nguyên Bảo, liền trực tiếp quay về Ngự Thư phòng.

Đến Ngự Thư phòng, để cho tất cả phục thị lui ra, Nguyên Bảo liền quỳ mạnh xuống đất, ta nhìn hắn nói: “Nguyên Bảo, hôm nay trẫm hỏi ngươi một câu, rốt cuộc chỗ Trác Văn Tĩnh đã xảy ra chuyện gì? Nếu như ngươi không nói, mà để trẫm tự mình điều tra được, thì đừng trách trẫm vô tình.”

Nguyên Bảo nghe xong lời của ta vội vàng quỳ rạp xuống nói: “Hoàng Thượng tha mạng, Hoàng Thượng tha mạng.”

“Nói.” Ta nhíu mày hừ lạnh quát.

Nguyên Bảo ngẩng đầu, miệng mấp máy nhìn ta, thần sắc vô cùng hoảng sợ