Trọng Sinh Chi Bạo Quân

Chương 51: Hoàng đế rất đói



Edit: Ngũ Ngũ

Tôn Trung đứng ở đó mấp máy miệng, lúc định trả lời, thì Trác Luân tiến lên ngăn cản hắn rồi nói: “Khởi bẩm Hoàng thượng, vi thần cảm thấy chuyện này rất hệ trọng, cần phải điều tra sổ sách rõ ràng.”

Hai chữ điều tra vừa nói ra, trên triều đình liền trầm mặc hồi lâu, sau đó Tiết Thanh đứng ra nói: “Hoàng thượng, vi thần cảm thấy làm như vậy không thích hợp, sổ sách Hộ bộ ghi chép rõ ràng, Hoàng thượng xem xét liền biết, nếu như điều tra, không nói tới chuyện hao phí thời gian, mà còn không nhanh chóng giải quyết được vấn đề trước mắt, vi thần cảm thấy việc cấp bách hiện giờ không phải là truy cứu ngân lượng thất thoát ở nơi nào, mà là phải gom góp bạc để khơi thông đường thủy.”

Lúc này văn võ bá quan do Trác Luân với Tiết Thanh dẫn đầu, chia thành hai phe, bắt đầu tranh cãi.

Ta nhìn lướt qua Tôn Trung đứng ở chỗ kia, sau đó hừ lạnh một tiếng, một tiếng hừ này, làm cho triều đường liền yên tĩnh lại, nhìn bọn họ ta nhấp một ngụm trà nói: “Thừa tướng với Thái sư đều nói rất có lý, hiện tại việc cấp bách đích thực là nghĩ ra phương pháp xoay sở ngân sách, để khơi thông đường thủy, nhưng mà ngân lượng ở Hộ bộ đi đâu mất rồi, nếu không tra rõ ràng, trong lòng trẫm sẽ vô cùng khó chịu, như vậy đi, việc tra xét sổ sách sẽ giao cho Thừa tướng phụ trách, còn chuyện gom góp bạc để khơi thông đường thủy, sẽ giao cho Thái sư, như vậy hai bên đều không bị trì hoãn.”

Ta nói xong lời này, tất cả bọn họ ở phía dưới trầm mặc, ta tức thì cười hỏi: “Thế nào? Cảm thấy đề nghị của trẫm có vấn đề?”

“Chúng thần không dám, Hoàng thượng anh minh.” Văn võ bá quan nghe xong câu hỏi của ta, đều quỳ xuống hô lên.

“Nếu không có chuyện gì nữa, thì bãi triều, trách nhiệm của người nào, phải tự giải quyết cho ổn thỏa.” Dứt lời ta đứng dậy, Nguyên Bảo tuyên bố bãi triều.

Sau khi bãi triều, ta trở lại Bàn Long điện nghỉ ngơi, ngồi uống trà trên long ỷ, ta nhíu mày suy nghĩ, Tôn Trung dám đứng trên triều đường nói Hộ bộ hết bạc, có lẽ những sổ sách kia đã được giải quyết hoàn mỹ, huống chi trước khi trở về từ Tây Sơn, ta tiêu pha có chút hoang phí, mua bán đồ cổ gì coi như chuyện nhỏ, vậy nên trên sổ sách ghi lại một khoản tiền lớn sợ là đều do ta mà phát sinh ra, bởi vì chuyện này, cho nên ta mới để Trác Luân kiểm tra, mà không muốn để cho Tôn Trung ở trước mặt văn võ bá quan nói ra vấn đề này, dù sao nếu để lộ ra việc triều đình thu thuế của nhân dân đều phục vụ cho lối sống phóng túng của hoàng đế, mà bây giờ hoàng đế đến gạo cũng không có ăn, đây chẳng phải là chuyện cười cho toàn thiên hạ. Chỉ với điểm đó, Tiết Thanh đã không bằng Trác Luân, vậy mà trước kia ta không phát hiện ra.

Bất quá vừa nghĩ đến chuyện này, ta liền có chút đau đầu, từ trước đến nay, có rất nhiều người đã thất bại tại khâu kiểm toán, lần này hi vọng Trác Luân có thể thu hoạch được gì đó, cho dù tra không ra Tiết Thanh, nhưng nếu có thể loại bỏ Tôn Trung, cũng là một việc đáng mừng.

Tuy nghĩ như vậy, nhưng ta đối với chuyện này cũng không hi vọng quá lớn, muốn tìm ra sơ hở của Tôn Trung, sẽ cần rất nhiều thời gian, nhưng muốn Tôn Trung moi bạc ra, hiện tại đợi không được, việc thủy vận cũng không thể đợi…

Nghĩ như vậy hồi lâu, ta thở dài đặt tách trà xuống, sau đó quyết định tạm thời gác qua chuyện này, đợi sau khi Trác Luân tra xét có kết quả rồi nói sau. Bây giờ vẫn nên đi Giao Thái điện thăm Trác Văn Tĩnh trước còn tốt hơn.

Thời điểm đi ta vẫn như cũ không cho người vào thông báo, cho nên lúc vào đại điện, ta liền nhìn thấy Trác Văn Tĩnh đang nhíu mày ngồi ở chỗ kia, thần sắc mang theo phiền muộn không nói nên lời, trên mặt đất còn có tách trà bị vỡ, nước trà đổ hết ra ngoài, chứng kiến tình cảnh này, ta nhíu mày, Nguyên Bảo thấy vậy liền vội hô lên: “Còn đứng đó thất thần cái gì, không mau dọn dẹp sạch sẽ…”

Mấy tên nội giam liền hoảng hốt tiến lên thu thập, sau đó Nguyên Bảo mang theo bọn họ đi ra ngoài. Ta liền đi đến bên cạnh Trác Văn Tĩnh khẽ hỏi: “Sao vậy?”

Trác Văn Tĩnh đứng lên nhìn ta, tay đặt nhẹ lên bụng, trên mặt phiền muộn làm giảm đi hào khí hai phần, trong đôi mắt mang theo thần sắc không rõ, sau đó hắn chậm rãi cúi đầu đáp: “Thần không sao, đa tạ Hoàng thượng quan tâm.”

Không biết có phải do ảo giác của ta không, mà ta cảm thấy lúc hắn nói ra lời này, tâm tình dường như rất khó chịu.

Kinh ngạc một chút, ta chợt nghĩ đến những lời Trương Đình Ngọc từng nói, những người đang mang thai, rất dễ nổi giận, nữ nhân cũng vậy, mà nam nhân cũng giống thế, khi đó Trương Đình Ngọc còn sợ ta vì vậy mà trách mắng Trác Văn Tĩnh, nên liều chết đem chuyện này nói vô cùng kỹ càng, nói gì mà nam tử có thai, áp lực vốn đã rất lớn, nên ta cần phải nhường nhịn gì gì đấy… May mà lúc ấy ta chú ý nghe, xem ra hôm nay, trên mặt Trác Văn Tĩnh không biểu cảm, hẳn là có chuyện phiền muộn trong lòng đây.

Nghĩ tới đây, ta bước lên phía trước nắm tay của hắn nói: “Đừng bực bội trong lòng như thế, hay là trẫm với ngươi đến Ngự hoa viên đi?”

Trác Văn Tĩnh liếc nhìn ta, có chút sửng sốt sau đó nhẹ gật đầu, sắc mặt đang căng thẳng có chút giãn ra, trong lòng ta cảm thấy vui vẻ, sau đó cùng hắn chậm rãi đi ra, bọn người Nguyên Bảo theo sau cách vài bước, lúc này thời tiết trở lạnh, trong Ngự hoa viên gió rất lớn, Trác Văn Tĩnh rụt rụt cổ, nhìn động tác có phần trẻ con này của hắn, ta nhẹ cười hai tiếng, tâm tình phiền muộn lúc trên triều đường đến giờ dường như vơi đi vài phần, Trác Văn Tĩnh ngẩng đầu nhìn ta, thần sắc trong mắt sáng ngời, cuối cùng cũng nhếch khóe miệng cười, lúc này, phiền muộn trên mặt hắn hầu như đã tan biến, ta dĩ nhiên vô cùng cao hứng.

Ở Ngự hoa viên được một lúc, ta nhìn chóp mũi hồng hồng của hắn hỏi: “Có lạnh không?”

Trác Văn Tĩnh khẽ run người, sau đó đáp: “Có một chút.”

Ta cầm tay của hắn áp vào tay mình, nói: “Vậy trẫm sẽ giúp ngươi sưởi ấm.”

Trác Văn Tĩnh nhìn ta, ánh mắt né tránh nói: “Như vậy hình như có chút không tốt?”

“Có gì không tốt?” Ta không hiểu hỏi ngược lại, Trác Văn Tĩnh nhếch miệng nở nụ cười nói: “Không có gì, Hoàng thượng, trở về thôi.”

Ta cho rằng hắn đang lạnh, nên không để ý nói: “Được.”

“Hoàng thượng, gần đây Đại hoàng tử học hành rất chăm chỉ, người có muốn đến xem không?” Lúc cùng hắn trở về, Trác Văn Tĩnh nhẹ giọng hỏi.

Nghe hắn nói xong, ta trầm mặc lại, sau đó nhớ tới chính mình đã từng nói sẽ qua kiểm tra việc học hành của Thẩm Vân đấy, thật ra, lúc nói câu ấy bất quá chỉ là thuận miệng mà thôi, nhưng có lẽ là Thẩm Vân đem những lời nói đó ghi nhớ ở trong lòng rồi, bằng không thì Trác Văn Tĩnh tuyệt đối sẽ không mở miệng hỏi câu này.

Nghĩ đến đây, ta mấp máy miệng, vốn là không muốn đi đấy, nhưng lại cảm thấy nếu mình không đi, tựa hồ quá khắc nghiệt với Thẩm Vân rồi, tuy trong lòng ta không thích nó lắm, thế nhưng dù gì nó cũng là con của ta, hơn nữa sau này đối với chuyện Trác Văn Tĩnh hạ sinh hài tử, sẽ có lợi hơn là hại.

Tâm tư nghĩ lòng vòng như vậy, ta nhìn Trác Văn Tĩnh nói: “Vậy đi, chúng ta tới đó xem thử.” Trác Văn Tĩnh nghe xong, ánh mắt tươi cười nhìn ta.

Có lẽ là do trong lòng đang cao hứng, ta cảm thấy hắn nắm tay ta rất chặt, ta không khỏi nhìn về chỗ hai tay đan vào nhau của ta với hắn, đột nhiên nghĩ đến tám chữ ‘Chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão.’(*)

(*) Nằm trong bài thơ Kích cổ 4: nghĩa là ‘Nắm tay thề hẹn, sánh bước đến già.’

Ý nghĩ này làm cho nội tâm của ta nóng lên, có cảm giác không nói nên lời.

Lúc ta với Trác Văn Tĩnh đến xem Thẩm Vân, cũng không để cho người vào thông báo, muốn đến kiểm tra, phải bất ngờ đến như vậy mới hay.

Thời điểm đến, đương lúc Tiết Tầm đang dạy Thẩm Vân đọc sách Khổng Tử, Thẩm Vân ngồi ở chỗ kia thần sắc nghiêm túc trang trọng, đôi mắt lấp lánh, thanh âm trong trẻo đọc sách theo Tiết Tầm, Tiết Tầm mỉm cười nhìn Thẩm Vân đọc sách, có thể thấy được hắn rất thích đứa bé này.

Lúc Tiết Tầm đang chỉ dạy, ánh mắt lơ đãng nhìn về phía cửa sổ, liền nhìn thấy ta, thần sắc có chút kinh ngạc, sau đó vội vàng buông sách xuống cung kính lên tiếng: “Vi thần tham kiến Hoàng thượng.”

Thẩm Vân liền quay đầu lại, lúc nhìn thấy ta với Trác Văn Tĩnh, trên mặt lộ ra nét vui mừng, không còn vẻ nhu nhược yếu đuối ngày nào, điều này làm ta có chút cao hứng.

Ta nở nụ cười, đi đến trước mặt của Thẩm Vân hỏi: “Hôm nay đang học cái gì?”

“Hồi bẩm phụ hoàng, hôm nay sư phó đang dạy nhi thần đọc sách Khổng Tử.” Thẩm Vân cung kính trả lời, ta nghe xong nở nụ cười hỏi tiếp: “Đã đọc đến đâu rồi?”

Thẩm Vân liếc nhìn ta, lại nhìn về phía Tiết Tầm, Tiết Tầm cười ôn hòa nhìn nó khẽ gật đầu, Thẩm Vân mấp máy miệng thần sắc nghiêm túc nói: “Nhi thần vừa đọc đến chỗ Khổng Tử viết là: “Kính già như cha, yêu trẻ như con.”

Nghe câu đó, ta nở nụ cười, hỏi: “Sư phó có nói cho ngươi biết ý nghĩa của những lời này không?”

Thẩm Vân vui vẻ đáp: “Sư phó nói, những lời này chính là muốn nói cho chúng ta phải xem phụ mẫu của người khác như phụ mẫu của mình mà đối đãi, xem hài tử của người khác như hài tử của mình mà yêu thương, sư phó còn nói, đây cũng có ý nghĩa là phải kính già yêu trẻ, làm người phải biết khiêm tốn.”

Nghe câu trả lời dứt khoát của Thẩm Vân, ta có chút sững sờ, sau đó nhìn về phía Tiết Tầm, Tiết Tầm đứng ở đó cúi thấp đầu, nói: “Có ngươi ở đây dạy bảo cho Thẩm Vân, làm trẫm hết sức vui mừng.”

“Hoàng thượng nói quá rồi, đây là chuyện vi thần nên làm, huống chi Đại hoàng tử cũng vô cùng thông minh.” Tiết Tầm đáp.

Ta nghe xong gật đầu, nhìn về phía Thẩm Vân nói: “Ngươi phải học hành chăm chỉ, sau này phải biết nghe lời của sư phó, học cách đối nhân xử thế đúng đạo.”

Thẩm Vân nghe xong vội vàng đáp ứng, lúc ta định nói thêm vài lời, đột nhiên nhìn thấy sắc mặt của Trác Văn Tĩnh có chút khó coi, cả người tựa hồ đều không khỏe, vì vậy ta vội nói: “Hôm nay đến đây thôi, Tiết Tầm, ngươi cứ tiếp tục dạy đi a, trẫm với Hoàng hậu ngày sau sẽ lại tới kiểm tra việc học hành của Thẩm Vân.”

Tiết Tầm cùng Thẩm Vân nghe xong liền cung kính hành lễ để chúng ta ly khai.

Sau khi ta với Trác Văn Tĩnh đi ra, ta vội kéo hắn trở về Giao Thái điện, để cho tất cả mọi người lui xuống, ta liền nhìn về phía hắn hỏi: “Ngươi có sao không? Sắc mặt rất khó coi, trẫm sẽ lập tức sai người truyền ngự y đến đây…” Dứt lời, ta đứng lên, còn chưa kịp gọi Nguyên Bảo, liền bị Trác Văn Tĩnh kéo lại.

Ta nhìn về phía hắn, thấy sắc mặt của hắn ửng đỏ nói: “Hoàng thượng, vi thần không sao, đây là…” Nói đến đây, hắn tiện tay lấy hai quả mơ từ trên bàn bỏ vào trong miệng, sau đó nhìn về phía ta, tựa hồ muốn hỏi lại ta có biết ý của hắn là gì hay không.

Nhìn hành động này của hắn, vốn là trong lòng ta rất kinh ngạc, sau đó bình tĩnh lại, ngồi xuống bên cạnh, sau khi nhìn thần sắc tán thưởng của hắn ta nói: “Cảm thấy rất khó chịu sao? Ta thấy vừa rồi sắc mặt của ngươi tái nhợt vô cùng, thật sự không cần truyền Trương Đình Ngọc đến đây sao?”

Hắn lắc đầu nói: “Thật sự không có chuyện gì.” Ta thở dài nhẹ nhõm, sau đó chúng ta ai cũng đều không mở miệng nói chuyện, trong lúc này Trác Văn Tĩnh ăn rất nhiều mơ chua, ta nhớ hắn không thích đồ chua đấy, nhưng mà hiện tại nhìn sắc mặt hắn không đổi ăn vào, dường như rất ngon miệng, quả nhiên là bị hài tử này giày vò.

Nghĩ như vậy, ta không khỏi nhìn xuống bụng hắn, chỗ đó vẫn còn bằng phẳng, tựa hồ không nhìn ra vết tích gì, thế nhưng bên trong vậy mà lại có một hài tử… Là hài tử của ta với Trác Văn Tĩnh…

Nghĩ tới nghĩ lui, ta bật cười thành tiếng, gương mặt Trác Văn Tĩnh đỏ bừng ngẩng đầu nhìn ta, thần sắc có chút xấu hổ, sau đó chưa đợi ta mở miệng nói, hắn đã lấy tay che bụng lại rồi…

Ta biết rõ là hắn đang ngượng ngùng, thế nhưng ta lại thích bộ dáng này của hắn, vì vậy ta sát lại gần hắn trêu ghẹo: “Đêm nay trẫm lưu lại…”

Gương mặt Trác Văn Tĩnh càng đỏ hơn…

Nhìn rất đẹp.