Trọng Sinh Chi Bạo Quân

Chương 71: Nhân tâm (2)



​Sau khi tỉnh lại hai ngày thân thể của ta vẫn còn chút suy yếu, nhưng vẫn có thể thượng triều được, trong khoảng thời gian này, mẫu hậu không ghé thăm ta lần nào, chỉ lệnh cho mấy cung nữ tới nhắn lời hỏi han. Còn Thẩm Vân cũng không biết do nguyên cớ gì cũng không tới giống vậy.

​Nhìn thần sắc của Nguyên Bảo, ta cũng đoán được trong nội cung này chắc chắn đang lưu truyền tin đồn ta với mẫu hậu bất hòa, thậm chí sẽ có người nói là Trác Văn Tĩnh mê hoặc ta, do đó khiến cho tình mẫu tử của chúng ta rạn nứt. Những lời này tuy còn chưa lọt đến tai ta, nhưng chốn hậu cung này, chuyện không thiếu nhất chính là những tin đồn nhảm.

​Vì vậy ta trực tiếp phân phó Nguyên Bảo đi xử tử những cung nữ cùng nội giam thích nói nhảm kia, sau đó hậu cung an tĩnh hơn rất nhiều, ít nhất ta cũng không nghe thấy những lời không đúng kia, bất quá chuyện làm cho ta cảm thấy không đúng chính là ngự y đến bắt mạch cho ta, luôn luôn không phải là Trương Đình Ngọc.

​Bắt đầu từ ngày đó, ta vẫn nghĩ, có lẽ là lúc ta vừa tỉnh lại, ông ta không biết được, hoặc có lẽ là đang bệnh nặng, cho nên không thể đến, thế nhưng đã hai ngày trôi qua, ta đã thanh tỉnh, mà ông ta vẫn còn chưa đến, thậm chí không có ai nhắc đến ông ta, điều này làm cho ta có chút phiền lòng, tiếp đó nhớ lại thái độ của mẫu hậu, vì vậy đúng canh Tý ngự y đến bắt mạch, ta một mực quan sát Trác Văn Tĩnh đang đứng bên cạnh hỏi: “Trương Đình Ngọc đâu rồi?”

​Trác Văn Tĩnh nghe ta hỏi xong, tay có chút run lên, sau đó cúi đầu nhàn nhạt đáp: “Hoàng thượng, thân thể của Trương ngự y không được khỏe, đang còn nghỉ ngơi.”

​Ta nhìn hắn có chút thất thần, sau đó nói tiếp: “Văn Tĩnh, ngươi có biết hay không, mỗi lần ngươi nói dối, lúc nào cũng không dám nhìn người khác, hơn nữa ngón trỏ sẽ co lại.” Trác Văn Tĩnh nghe ta nói xong, vội vàng cúi đầu nhìn ngón tay của mình, rồi sau đó ngẩng đầu nhìn ta, mặc dù thần sắc bối rối, nhưng trong con ngươi lại mang theo vẻ bi thương nói không nên lời.

​Ta cau mày hỏi: “Nói đi, ông ta đã xảy ra chuyện gì?” Ông ta là người ta rất tín nhiệm, hơn nữa thái độ làm người chưa bao giờ thị phi gì với ai, nhưng nếu bị người khác tính kế, lại trong lúc ta ngã bệnh, với tuổi của ông ta có lẽ sẽ không chịu nổi.”

​Trác Văn Tĩnh ngừng một chút, đáp: “Bẩm Hoàng thượng, Trương ngự y không sao, chỉ là rất lo cho Hoàng thượng, đợi Hoàng thượng tịnh dưỡng thân thể cho tốt, ông ấy cũng có thể bắt đầu hầu hạ cho Hoàng thượng, Hoàng thượng…”

​“Nguyên Bảo…” Nhìn bộ dáng không được tự nhiên của Trác Văn Tĩnh, ta nghiến răng gọi tên Nguyên Bảo, tiện thể đánh gãy lời nói ngập ngừng của hắn, đứng trên lập trường của Trác Văn Tĩnh, việc liên quan đến mẫu hậu hắn khó có thể mở miệng, nếu bị người khác nghe được, sẽ nói hắn bất hiếu, cho nên không muốn để hắn nói ra những lời này, không nghe cũng được…

​Nguyên Bảo tiến vào, sau đó im lặng đứng ở nơi đó, ta hé mắt hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

​Nguyên Bảo mấp máy miệng, đưa mắt nhìn ta lại nhìn nhìn Trác Văn Tĩnh, cuối cùng cắn răng đáp: “Hoàng thượng, sau ngày Trương đại nhân đến đây bắt mạch, có kê đơn thuốc để chữa bệnh, nhưng mà Hoàng thượng uống vào lại không hiệu quả, Trương đại nhân liền bị Thái hậu quở trách, nói là lang băm, nói chuyện lúc trước Trương đại nhân làm cho Như phi nương nương sảy thai là do ăn nhiều quả sơn trà, lần này còn kê thuốc Hoàng thượng uống vào lại không khỏi được, bởi vậy trừng phạt Trương đại nhân quỳ trước cửa hai canh giờ, cuối cùng là do Hoàng hậu nương nương ra mặt xin Thái hậu nương nương bỏ qua, sau đó cho người cưỡng chế đưa về Thái y viện, bất quá Trương đại nhân tuổi già sức yếu, lại bị cảm lạnh, nên liền ngã bệnh.”

​Nghe Nguyên Bảo nói xong, ta nhíu chặt mày, hỏi: “Vậy ngươi chỉ đứng nhìn?”

​Nguyên Bảo chần chừ đáp: “Thái hậu nương nương phân phó, Trương đại nhân chính là ngự y, vì thế không cần cử ai đến khám, cho nên…”

​“Làm càn.” Nghe Nguyên Bảo nói xong, ta đột nhiên ngồi dậy nhìn hắn lạnh lùng quát lên: “Nguyên Bảo, ngươi thật sự làm cho trẫm quá thất vọng rồi, người khác không biết Trương Đình Ngọc có ý nghĩa gì với trẫm, ngay đến ngươi còn không biết? Ngươi vậy mà bỏ mặc ông ấy? Trẫm thấy ngươi ngồi đến vị trí này quá thư thái rồi, vui vẻ quá, cho nên không biết cách làm người hầu ra sao rồi đúng không.”

​Nguyên Bảo nghe ta quát xong liền vội vàng quỳ xuống nói: “Hoàng thượng, nô tài không dám, nô tài…”

​“Không dám?” Ta nhìn hắn lạnh lùng nói: “Trẫm biết rõ ngươi không dám. Nguyên Bảo, trước kia ngươi làm chuyện gì cũng nghĩ đến trẫm đầu tiên, chẳng lẽ ngươi nghĩ trẫm không biết những nội giam các ngươi có thể đi đường tắt gì? Ngươi đường đường là đại nội tổng quản, nếu lén lút đi đến nhìn qua Trương Đình Ngọc thì mẫu hậu có thể làm gì được ngươi? Từ khi nào, tâm tư của ngươi rốt cuộc chứa cái gì?”

​Càng nói, ta càng tức giận, lần này Nguyên Bảo làm việc quá mức ngu xuẩn, tại sao lại hành động đúng như lời mẫu hậu? Nếu bà đã hạ chỉ, đương nhiên Trương Đình Ngọc sẽ không sống dễ dàng gì, tuổi ông ta đã cao, lại chỉ ở Thái y viện một mình, chẳng phải muốn uống chút nước cũng là chuyện khó khăn rồi sao? Cũng không thể đi lại, làm sao kê toa, bốc thuốc?

​Nghĩ tới đây, ta tức giận càng lớn, mệt mỏi nhìn Nguyên Bảo đang quỳ trên mặt đất nói: “Đi xuống đi, những ngày này ngươi thay đổi vị trí với Bồi Tú, nếu ngồi không nổi vị trí này, trẫm có thể đổi cái khác cho ngươi.”

​Thân thể Nguyên Bảo run lên, sau đó khom người lui ra.

​Chờ sau khi hắn rời đi, Trác Văn Tĩnh tiến lên một bước nhìn ta nói: “Hoàng thượng, việc này người cũng không thể trách Nguyên tổng quản được, kỳ thực đáng lẽ ra hắn đã định đến Thái y viện rồi, nhưng lại bị Thái hậu biết được, nên trách mắng một trận, sau đó vẫn có cho người đi đến Thái y viện, nghe nói bên trong còn có một hậu bối, tên gọi Vương Kiến, đang chăm sóc cho Trương ngự y, cho nên chắc cũng không sao.”

​Nghe Trác Văn Tĩnh nói xong, tâm tình của ta nguội hơn hai phần, bất quá vẫn có chút mất hứng nói: “Bây giờ hắn chính là sợ chết, nếu là trước đây, sẽ không có chuyện nhìn sắc mặt người khác, cho dù bị mẫu hậu trách phạt cũng sẽ kiên trì đến nhìn Trương Đình Ngọc đấy. Trẫm không tin hắn không có biện pháp đích thân đi.”

​Nghe ta nói vậy, Trác Văn Tĩnh chỉ im lặng, còn trong lòng ta chợt nghĩ đến Nguyên Bảo trước khi trọng sinh, rõ ràng là cùng một người, người kia hoàn toàn lấy ta làm trung tâm, mà Nguyên Bảo của hiện tại, lại có thêm phần khiếp nhược không nên có, chẳng lẽ thật sự sau khi trọng sinh, mọi thứ đều thay đổi? Ta lại nhớ đến hành động lần trước của hắn, trong lòng càng không rõ là tư vị gì, quyết định để Nguyên Bảo nghỉ vài ngày, sau khi đầu óc hắn thông suốt rồi nói sau.

​Rồi sau đó Trác Văn Tĩnh ở bên cạnh hầu hạ ta uống thuốc, cảm thấy thân thể đã tốt hơn, ta liền quyết định tiến đến Thái y viện nhìn xem Trương Đình Ngọc, mặc dù có chút đường đột, nhưng chỉ nói riêng về chuyện Trương Đình Ngọc biết rất nhiều sự tình của ta, hơn nữa ông ta lại là Thái y ta đích thân tuyển chọn cho Trác Văn Tĩnh, cho nên không muốn ông ta xảy ra chuyện gì. Hơn nữa ta cũng biết, nếu ta không đích thân đến gặp ông ta, sợ là sự tình sẽ không thể giải quyết. Mặc dù làm như vậy sẽ không nể mặt mẫu hậu, nhưng cũng chỉ đành như thế.

​Trước khi đến Thái y viện, Trác Văn Tĩnh vốn định đi cùng ta, nhưng khi nhìn đến gương mặt tiều tụy của hắn, ta liền ấn hắn nằm xuống nghỉ ngơi, còn uy hiếp hắn rằng, nếu khi ta quay về không thấy hắn nghỉ ngơi, sẽ phạt nặng những người hầu bên cạnh hắn, Trác Văn Tĩnh bất đắc dĩ nở nụ cười nhìn ta, sau đó nằm xuống giường.

​Lúc đến Thái y viện, ở đấy rất yên tĩnh, thủ vệ nhìn thấy ta đích thân đi đến, liền bị kinh hãi, sau đó vội vàng quỳ xuống thỉnh an, ta cất bước tiến lên, hơn mười thái y nối đuôi nhau mà ra thỉnh an, ta liếc nhìn bọn họ trực tiếp hỏi: “Trương Đình Ngọc đâu rồi?”

​“Chuyện này…” Lữ ngự y mà mẫu hậu rất xem trọng chần chờ nhìn ta, ta hừ lạnh một tiếng hỏi: “Chẳng lẽ đến trẫm cũng không thể gặp?”

​“Vi thần không dám, bây giờ Trương ngự y đang nghỉ ngơi ở Nam uyển.” Lữ ngự y vội đáp, ta liếc mắt nhìn hắn, để Bồi Tú vịn trực tiếp bãi giá Nam uyển.

​Thời điểm đi vào, Nội vệ đã thông báo qua, cho nên Trương Đình Ngọc ra trước cửa nghênh đón ta, lúc vừa nhìn thấy ông ta, nội tâm của ta sững sờ, sau đó có chút nói không nên lời, trong lòng phẫn hận không thôi, mẫu hậu đã có chút quá đáng rồi.