Trọng Sinh Chi Bạo Quân

Chương 74: Chữ tình



​Nhìn Tiết Như Ngọc đang quỳ trên mặt đất khóc nỉ non, dung mạo như hoa, nhưng tâm địa lại độc ác, ta đưa mắt nhìn Chung Dung, hắn vội vàng mang người lui ra, ta lại nói với Bồi Tú đang hầu hạ bên cạnh: “Cũng ngươi cũng lui xống đi, trẫm muốn cùng ái phi trò chuyện.”

​Sắc mặt của Bồi Tú mờ mịt không rõ, sau đó hành lễ nhẹ nhàng lui ra, chờ hắn đi rồi, ta ngồi xuống ghế, lẳng lặng nhìn Tiết Như Ngọc, nàng quỳ trên đất, thần sắc ảm đạm nhìn ta, trong con ngươi mang theo vẻ thê lương cùng hoang mang không nói nên lời.

​Ta nhẹ gõ tay trên mặt bàn, sau một hồi, ta nhẹ giọng mở miệng nói: “Trẫm, đã cho ngươi cơ hội.” Giọng ta rất thấp, tựa hồ giống như đang tự nói với chính mình vậy.

​Mà Tiết Như Ngọc dường như không nghe rõ lắm nhìn ta, thần sắc bi thương như cũ, thế nhưng trong con ngươi lại mang theo vẻ nghi hoặc, tựa hồ như không rõ ta đang nói tới cái gì.

​Nhìn nàng ta khẽ cười hai tiếng nói: “Sự tình đã tới nước này, trẫm hỏi nàng mấy câu. Từ lúc trẫm biết nàng, cho tới bây giờ cũng gần mười năm rồi, nàng nói thực cho trẫm biết đi, những năm này trẫm đối xử với nàng như thế nào?”

​Đây là điều ta vướng bận nhất, ta thật sự không rõ, rốt cuộc đời trước có chỗ nào ta không bằng tên Trần Kiến Quang kia, mà khiến cho nàng phản bội lại ta như vậy.

​Hiện tại có dịp, vừa hay có thể hỏi lý do minh bạch. Nếu vướng bận trong lòng ta được tháo gỡ, thì mọi chuyện đời trước cũng sẽ tiêu tan hết thảy.

​Tiết Như Ngọc nghe ta hỏi xong, hô hấp trở nên nặng nề, sau đó thấp giọng nức nở đáp: “Những năm này, Hoàng thượng đối xử với thần thiếp rất tốt, thần thiếp đều ghi nhớ trong lòng, thần thiếp còn nhớ rõ, thần thiếp từng ước vào ngày sinh thần của mình, hi vọng Hoàng thượng sẽ ở bên thần thiếp cả ngày, ngày đó vô luận có chuyện trọng đại gì, Hoàng thượng đều không để ý, chỉ ở cùng thần thiếp, lúc ấy thần thiếp có thêu một đôi uyên ương trên khăn tay, sau đó Hoàng thượng đều một mực mang theo bên người, những điều này thần thiếp luôn nhớ rõ.”

​“Trẫm, cũng biết trẫm đối xử với nàng rất tốt, kỳ thật, trẫm không muốn sát sinh, thế nhưng lại sợ nàng ủy khuất, trước kia sợ Trác gia quá lớn, làm áp đảo Tiết gia các nàng, cho nên dốc sức liều mạng sủng ái nàng. Vì nàng lập uy, không muốn tay nàng nhuộm máu, cho nên trẫm liền thay nàng gánh hết thảy, trẫm đã từng có nguyện vọng lớn nhất đó là có thể ở bên nàng cả đời, dù có chết cũng muốn chôn cùng một chỗ, kiếp sau lại làm phu thê.” Ta nói thật khẽ những lời mà trước kia chưa từng nói ra, trong lòng cũng không biết là tư vị gì, giống như có chút đau xót, lại giống như có chút đau khổ, còn có chút ấm ức không nói nên lời. Chỉ là vừa nói tới đây, ta lại cảm thấy vô cùng thê lương.

​Ta thở dài nhìn chằm chằm dung mạo như hoa trước mắt chất vấn: “Nàng nói đi, trẫm đã vì nàng mà làm tới mức đó, vậy tại sao nàng còn nghĩ đến chuyện phản bội trẫm? Cho dù nàng không có tình cảm với trẫm, nhưng về mặt tình nghĩa, nàng không cảm thấy có lỗi hay sao? Trẫm trong mắt nàng rốt cuộc là cái gì?”

​Tiết Như Ngọc nghe ta nói xong, thần sắc kinh ngạc, môi đào mấp mày, nhưng lại không nói một câu, ta cũng không muốn nàng nói cái gì, lại tiếp tục nói: “Nhưng mà, sau này trẫm suy nghĩ cẩn thận lại, trẫm có thể cho nàng tình cảm, còn nàng thì chà đạp lên tình cảm ấy, nhưng đó đều là trẫm cho phép nàng, nếu trẫm không cho, nàng lấy cái gì để chà đạp. Đã như vậy trẫm sẽ thu hồi tất cả, một chút cũng không cho.”

​Tiết Như Ngọc nhìn ta, nước mắt đột nhiên chảy xuống, ta nhìn vào mắt nàng hỏi: “Đến lúc này rồi, vì sao nàng lại khóc? Là vì đã mất đi Trần Kiến Quang?”

​Nàng nhìn ta mấp máy miệng đáp: “Hoàng thượng, thần thiếp không biết Hoàng thượng có ý gì, thỉnh Hoàng thượng chỉ rõ.”

​Ta nhìn nàng xùy cười một tiếng: “Vốn trẫm định không nói tới chuyện này, bởi vì liên quan đến thể diện của trẫm, thể diện của liệt tổ liệt tông hoàng thất, bây giờ nàng còn muốn trẫm nói rõ? Nàng không biết Trần Kiến Quang? Cái gọi là thanh mai trúc mã, như thế nào, người lớn lên cùng nàng từ nhỏ, người nàng vừa lén lút hẹn hò, đảo mắt liền đã quên?”

​“Hoàng thượng, hắn đúng là người thần thiếp quen biết từ nhỏ, thế nhưng từ lúc thần thiếp tiến cung tới nay chưa bao giờ có tâm tư khác, những năm gần đây hầu hạ Hoàng thượng, chưa từng thất phẩm. Hiện tại Trần Kiến Quang vào cung làm thị vệ là cũng do Hoàng thượng khâm điểm, thần thiếp tránh tiếp xúc nhưng không sao tránh được chạm mặt.” Tiết Như Ngọc nghe xong lời của ta liền khóc lóc đáp.

​Ta nghe xong lại bật cười chất vấn: “Thật sự không có tiếp xúc sao? Vậy trẫm hỏi nàng, trước đó vài ngày, nàng mệnh cho Tiểu Đào tiến đến Giao Thái điện thăm hỏi Hoàng hậu, là vì lý do gì?”

​Nàng nghe xong lời này, nói: “Hoàng hậu mang thai, thần thiếp chỉ là…”

​“Tới giờ phút này mà nàng còn không muốn nói thật?” Ta nhìn nàng nhíu mày hỏi: “Nàng vẫn chưa rõ sao? Nếu trẫm đã hỏi câu này, cũng bởi vì trẫm đã biết được chân tướng thật sự, Tiểu Đào kia rõ ràng là đi bái kiến Hoàng hậu, lại ngầm đưa cho Trần Kiến Quang một chiếc khăn tay, nhưng ngày ấy trẫm tình cờ thấy sợi tơ ngọc, trẫm không nói sai đi?”

​Thần sắc của Tiết Như Ngọc trắng bệch, ta nhìn nàng cười khẩy nói: “Trẫm đã từng nói qua, trẫm đã cho nàng cơ hội. Từ đầu, thời điểm trẫm biết rõ tất cả, hận không thể giết chết nàng, thế nhưng trẫm không có, nói thật, lúc ấy, trẫm không hạ thủ được, nàng là người trẫm một mực nâng niu trong lòng, đặt ở đầu trái tim, thậm chí mỗi lần trẫm nghĩ đến nàng chết, đều rất khổ sở, trẫm một mực viện cớ, lấy mọi lý do bao biện tội lỗi cho nàng, nhưng mà, càng về sau, trẫm càng thấy phiền, thấy chán ghét, bởi vì so với Văn Tĩnh, nàng tựa hồ quá giả dối, trẫm đột nhiên minh bạch, người trước đây trẫm yêu thích, không phải là người trước mắt, mà là trẫm tự ảo tưởng nàng tốt đẹp. Trẫm để Trần Kiến Quang vào cung, một mặt là muốn quan sát một chút rốt cuộc hắn đang có âm mưu gì, một mặt khác đó là trẫm muốn nhìn phản ứng của nàng, đáng tiếc, nàng vẫn làm trẫm quá thất vọng rồi.”

​Nói tới đây, ta thở dài một tiếng đứng lên nhìn người trên mặt đất lạnh lùng nói: “Trần Kiến Quang liên lạc với nàng, là muốn cấu kết với phụ thân nàng định mưu phản, chuyện này trẫm đã điều tra rồi, trẫm cũng biết tên Trần Kiến Quang kia, hiện đang ở đây, rốt cuộc nàng đem hắn giấu ở nơi nào rồi?”

​Tiết Như Ngọc nghe xong lời này của ta, ngẩng đầu nhìn ta, đột nhiên vẻ mặt trở nên hung ác cười lớn tiếng nhìn ta nói: “Hoàng thượng, ngươi vĩnh viễn sẽ không tìm được hắn, hắn đã rời khỏi hoàng cung này của ngươi rồi.”

​Ta híp mắt, rồi sau đó bật cười gằn từng chữ nói: “Tiết Như Ngọc, ngươi sẽ trả giá rất nhiều vì lời này của ngươi đấy.”

​Thần sắc trong mắt của Tiết Như Ngọc co lại, thấp giọng nói: “Đây chính là chữ yêu của đế vương sao, liếc mắt ân sủng, đảo mắt vô tình. Hoàng thượng, yêu như vậy, hậu cung sẽ có ai dám an tâm hưởng thụ… Hoàng thượng đã từng nói, vô luận thần thiếp có làm gì sai, đều sẽ không liên lụy tới Tiết gia, cho dù cắt đứt tình phu thê, nhưng đế vương miệng vàng lời ngọc, há có thể đổi ý, thần thiếp cầu Hoàng thượng buông tha cho phụ thân với Tiết Tầm, bọn họ đều không liên quan đến chuyện này.” Dứt lời, Tiết Như Ngọc hướng ta dập đầu.

​Ta nhìn nàng nhàn nhạt nói: “Sớm biết có ngày hôm nay thì cớ gì lại làm, nếu Tiết Thanh không chạy đến Nam quận, trẫm sẽ bỏ qua, nhưng nếu đã đến đó, trẫm há có thể cho phép ông ta tự tại bên ngoài? Làm sao ta có thể yên giấc.” Nói đến đây, ta nhìn xung quanh Tức Phượng điện nói: “Tức Phượng điện này vốn là trẫm vì ngươi mà xây lên, hôm nay, chữ tình đã hết, điện này cũng không còn ý nghĩa, ngày mai trẫm sẽ cho phá tan nơi này, còn ngươi chuyển vào lãnh cung.” Nói đến đây ta phất áo ly khai. Tiết Như Ngọc ở phía sau ta thê lương nói: “Hôm nay Hoàng thượng đối xử với thần thiếp như vậy, ngày sau e rằng đây cũng là kết cục của Hoàng hậu, thần thiếp ở tại lãnh cung chờ Hoàng hậu đến.”

​Nghe được lời này của nàng, ta khẽ cười một tiếng quay đầu nhìn nàng nói: “Ngươi vẫn chưa rõ sao? Trẫm, đã từng thích ngươi, nhưng hiện tại, trẫm yêu Trác Văn Tĩnh. Ngươi không phải hắn, hắn cũng không giống ngươi. Làm sao so sánh được.” Nói xong, ta quay người ly khai.

​Bồi Tú bước lên phía trước vịn ta, Chung Dung cũng bước đi theo, ta nói: “Tăng tốc lục soát, cần phải tìm được Trần Kiến Quang, sống phải thấy người, chết phải thấy xác.”

​Chung Dung vội vàng lĩnh chỉ, ta nghĩ nghĩ lại hỏi: “Mọi người trong Tiết gia đều bắt được?”

​“Ngoại trừ Tiết Thanh, những người còn lại đều đang bị giam giữ trong địa lao rồi.” Chung Dung khẽ đáp, ta ‘ân’ nói: “Đã đến Du vương phủ lục soát rồi sao?”

​“Đã lục soát rồi, cũng không tìm được Trần Kiến Quang với Tiết Thanh ở đấy.” Lúc này ta mới gật đầu nói: “Mấy ngày nay cần phải trông coi cửa thành thật tốt, nếu bọn họ đã rời khỏi kinh thành, e là sẽ có chiến tranh với Nam quận.”

​Chung Dung nói: “Thỉnh Hoàng thượng bớt sầu, mấy ngày này, vi thần đã mệnh cho cửu môn Đề Đốc nghiêm khắc canh giữ cửa thành, đương nhiên tên phản tặc kia trốn sẽ không thoát.”

​Nghe đến đó ta yên tâm hơn một chút, nhớ tới lời của Tiết Như Ngọc, ta lại nói: “Có thể người còn ở trong hoàng cung, sai người lục soát bốn phía, không được để sót chỗ nào.”

​Chung Dung lên tiếng đáp ứng.

​Sau khi phân phó xong mọi việc, ta đi thẳng đến Giao Thái điện, trong nội cung phát sinh chuyện lớn như vậy, hẳn là Trác Văn Tĩnh sẽ không ngủ được đấy, ta lại quên kêu người nhắn để cho hắn đừng chờ.

​Sau khi đi đến, Giao Thái điện được canh phòng nghiêm ngặt, nội giam cùng thị vệ tầng tầng lớp lớp canh gác khắp nơi, còn Trác Văn Tĩnh thì đang ngồi ở trong điện, bên cạnh hắn là một ngọn đèn, phát ra ánh sáng le lói, nhìn trong đêm tối, lại trở nên nhu hòa.

​Trác Văn Tĩnh ngẩng đầu thấy ta liền vội vã đi tới, tiến lên nắm lấy tay ta, miệng mấp máy, cũng không nói gì.

​Cảm giác tay của hắn có chút lạnh buốt, ta vội hỏi: “Tại sao lại không ở trong điện chờ? Lỡ như bị cảm lạnh thì làm sao đây?”

​Trác Văn Tĩnh nhìn ta đáp: “Hoàng thượng không sao là tốt rồi.” Dứt lời, miệng khẽ lộ ra một vòng cười nhạt.

​Ta xoa xoa tay của hắn nói: “Ta thì có thể xảy ra chuyện gì chứ.”

​Trở lại nội điện, phân phó tất cả người hầu hạ trong phòng lui ra, ta cùng với Trác Văn Tĩnh ngồi trong màn trướng, ta nhìn hắn, hắn cũng nhìn ta.

​Sau một hồi, hắn thấp giọng nói: “Hoàng thượng, ngài…”

​“Trẫm, không có việc gì.” Ta cắt ngang lời hắn: “Ngày mai, trẫm sẽ tuyên chỉ, đem Tiết Như Ngọc biếm vào lãnh cung.”

​Trác Văn Tĩnh nghe được mặt mày khẽ động, rồi sau đó nhàn nhạt hỏi: “Chỗ của mẫu hậu, Hoàng thượng định thế nào?”

​“Mẫu hậu…” Nghe Trác Văn Tĩnh hỏi thế, thần sắc của ta có chút phức tạp, thấp giọng thì thào: “Chưa có ý định gì hết, chỉ sợ mẫu hậu sẽ không dễ dàng chấp nhận… Chuyện trong hoàng thất, khó nói.”

​“Hoàng thượng…” Trác Văn Tĩnh cầm lấy tay của ta nói: “Ta đều hiểu. Ngài không cần nói nữa.”

​Ta nhìn hắn, cười cười.

​Chỗ mẫu hậu, phải xem thái độ của bà như thế nào rồi, nếu bà bởi vì chuyện này mà đối xử bạc tình với ta, ta liền vô nghĩa. Tình mẫu tử, ân đoạn nghĩa tuyệt, tuy nghe thế rất vô tình, nhưng suy cho cùng thể diện hoàng thất mới là điều trọng yếu.

​Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng trong lòng ta lại cảm thấy rất chua xót, duỗi tay ôm lấy Trác Văn Tĩnh, thấp giọng hỏi: “Trẫm muốn làm cái gì, ngươi đều hiểu hết. Không trách trẫm nhẫn tâm bạc tình hay sao?”

​Trác Văn Tĩnh nghe ta nói xong liền nhẹ cười, đáp: “Hoàng thượng làm việc này đương nhiên là vì thể diện hoàng gia, sao ta lại oán giận gì Hoàng thượng chứ, hơn nữa, ta cảm thấy Hoàng thượng làm vô cùng tốt.”

​“Nếu trẫm làm chuyện có lỗi với ngươi, ngươi có oán hận trẫm không?” Ta nghe xong trong nội tâm khẽ động, vuốt ve tóc của hắn hỏi, tóc của hắn rất mượt, chạm vào rất thoải mái, nghĩ như vậy, ta vươn tay quấn lấy sợi tóc của hắn, rồi lại dùng tay chải ra.

​Trác Văn Tĩnh liền trầm mặc lại, thấp giọng đáp: “Tình cảnh của Hoàng thượng, ta đều biết hết, biết Hoàng thượng xử lý chuyện này sẽ mang đến hậu quả rắc rối, nhưng ta vẫn sẽ ủng hộ Hoàng thượng, hơn nữa xin Hoàng thượng cứ yên tâm, vi thần sẽ không để Hoàng thượng gặp những rắc rối kia, Trác gia của vi thần, sẽ không bao giờ làm trái thánh ý.”

​Nghe hắn nói xong, ta ‘ân’ nói: “Trác Văn Tĩnh, ngươi biết rõ, hôm nay trẫm đi một bước này sẽ có nhiều gian khó, trẫm tính đời này lẫn đời trước ngươi đều phải ở bên cạnh trẫm rồi.”

​Trác Văn Tĩnh nhẹ giọng ‘ân’, không có nói gì nữa, mà ta cũng không cần hắn nói gì.

​Ta đối với người mình thích, chính là như vậy, tội sát sinh ta đều sẽ gánh hết, mà ta chỉ cần trong lòng hắn hiểu và thông cảm là được, đó là điều tốt nhất đối với ta rồi, những thứ khác, hắn không cần lo lắng, cũng không cần phiền não.