Trên cơ bản Hạ Thanh không có tham gia qua yến hội xã hội thượng lưu tổ chức, Hạ Thiên Tịch lại càng không tham gia qua.
Trước kia y tự ti, rất ít xuất hiện trong những yến hội đó, bởi vì mỗi một lần xuất hiện là y lại bị người khác hung hăng nói xấu nghị luận sau lưng, làm cho y không thích đến yến hội, càng không thích tham gia.
Lúc này nếu không có Lăng Thần, Hạ Thiên Tịch cũng sẽ không tới tham gia.
Thời gian tổ chức yến hội bắt đầu vào 8 giờ, bọn họ ra cửa mới 6 giờ tối, Hạ Thiên Tịch nhàm chán liếc mắt hỏi Lăng Thần: "Chúng ta đi sớm như vậy làm gì?"
"Đi ăn cơm trước" Lăng Thần một bên lái xe một bên giải thích: "Lát nữa yến hội bắt đầu trên cơ bản không ăn được gì, ta trước mang ngươi đi ăn chút cơm lót bụng."
Tuy trong yến hội không ít đồ ăn, nhưng thật giống như lời Lăng Thần nói, mọi người trong yến hội đều vội vàng giao lưu, ai sẽ có tâm tư mà ăn chứ? Hơn nữa, cho dù đồ ăn trong yến hội mỹ vị, là nhân sĩ trong xã hội thượng lưu, bên ngoài phải duy trì lễ nghi, lại tránh ăn đồ vật trong yến hội, như vậy khiến người thoạt nhìn sẽ cảm thấy ngươi người này không có giáo dưỡng.
Hạ Thiên Tịch giật nhẹ khóe miệng không nói gì thêm, hai người trước đi ăn một ít đồ ăn lót dạ hết hơn một tiếng, khi yến hội vừa mới bắt đầu hai người mới có mặt.
Yến hội ngày là những người trong đệ tử thế gia chuyên môn vì đệ tử quân gia cử hành, mục đích là để bọn họ gặp mặt giao lưu nhiều hơn, có thể xây dựng một ít cảm tình, về sau ở Liên bang gặp gỡ có thêm một người bạn còn hơn một kẻ địch.
"Yến hội này là Diệp gia tổ chức, Diệp gia trước mắt có hai người con dòng chính vợ cả là Diệp Hạo và Diệp Tích, hai người cũng đều là những chiến sĩ cơ giáp xuất sắc, lát nữa bọn họ xuất hiện có thể quen thì nên quen, không thể quen thì không quen, nếu cảm thấy nhàm chán liền nói với ta một tiếng, ta mang người trở về." Ở trong yến hội Lăng Thần từng câu từng câu mà dặn dò.
"Hiểu rồi." Hạ Thiên Tịch nhàm chán mà trợn trắng mắt, thật đúng là lải nhải không dứt.
Vừa thấy biểu tình không kiên nhẫn kia của Hạ Thiên Tịch, Lăng Thần biết y căn bản không để trong lòng, cũng không để ý, chỉ là quyết định trong lòng lát nữa phải coi chừng y cẩn thận.
Diệp gia ở Liên bang cũng là một hộ nhà giàu, thế lực trong quân đội cũng không thể khinh thường, cho nên Diệp gia vì hai người con dòng chính tổ chức yến hội lớn như vậy, rất nhiều thế tộc đều cho mặt mũi, sôi nổi phái không ít con cháu tới dự, chỉ riêng bãi đậu xe đã thấy không ít xe thể thao ngăn nắp dừng đỗ, còn có không ít xe quân dụng.
Xem ra những người này tới rất sớm.
Lăng Thần dắt tay Hạ Thiên Tịch, hai người dưới sự dẫn dắt của người hầu đi vào đại sảnh Diệp gia.
Trời còn chưa có tối, bên ngoài liền nghe được từ bên trong một trận hoan thanh tiếu ngữ, trên cơ bản đều là một ít tiểu tử choai choai, có cũng là vừa thành niên, người từ 20 tuổi trở lên không nhiều lắm.
Lăng Thần cùng Hạ Thiên Tịch đi vào, mắt to chuyển chuyển, không ít đều là nam hài tử, cũng có một ít nữ hài tử, chẳng qua số lượng nữ cực nhỏ.
Lăng Thần chân vừa bước vào cửa đã bị người phát hiện, một thanh niên đi về phía Lăng Thần, một khuôn mặt cười kiêu ngạo ương ngạnh, dùng ngữ khí phi thường quen thuộc cười ha ha nói với Lăng Thần: "Ta đang nói, sao còn chưa thấy thân ảnh Lăng lão đệ? Thì ra Lăng lão đệ vừa mới đến! Tới trễ chính là phải phạt!"
Lăng Thần bởi vì thường xuyên tham dự các loại yến hội, cho nên người quen biết hắn không ít, biết Lăng Thần là con trai nguyên soái, hơn nữa thiên phú cũng là thiên tài cực hiếm thấy, cho nên đám đệ tử thế gia bọn họ đều thích kết giao với Lăng Thần, tuy tính cách Lăng Thần tương đối lãnh, nhưng cũng không tránh được người khác nhiệt tình.
Ví dụ như người trước mặt này, tên Lôi Lực, là con trai thứ ba của Lôi gia ở Liên bang, trừ hai đại nguyên soái ra, những quân gia trụ cột của liên bang của phi thường nhiều, quan hệ dây mơ rễ má.
Lôi Lực và Lăng Thần quan hệ cũng không tốt như vậy, chẳng qua Lôi Lực là một người thích quen biết, trải qua vài lần gặp mặt Lăng Thần liền thăm dò được tính cách Lăng Thần, cũng không hề cố kỵ lấy huynh đệ mà xưng, cũng không thấy Lăng Thần tức giận. Dù sao, trong quân đại đa số đều là người có tính cách như Lôi Lực, tính tình thẳng, hào sảng, không sai biệt lắm với tính cách của Lăng nguyên soái.
Lôi Lực tươi cười đi tới trước mặt Lăng Thần, Lăng Thần gật gật đầu xem như chào hỏi với hắn, sau đó ánh mắt Lôi Lực liền chú ý tới Hạ Thiên Tịch bên người Lăng Thần, hơn nữa vừa nhìn liền thấy Hạ Thiên Tịch chính là một mỹ thiếu niên xinh đẹp môi hồng răng trắng, tay còn bị Lăng Thần nắm lấy, xem ra giống như là tư thái của một người bảo vệ bảo hộ, Lôi Lực lập tức buồn bực.
Bởi vì tiếp xúc vài lần với Lăng Thần, tuy hắn và Lăng Thần quan hệ cũng không tốt lắm, nhưng hắn biết tính cách của Lăng Thần, một người lạnh như băng, nói ít, ghét nhất bị người khác đụng vào, tuy uống rượu rất là hào sảng, nhưng muốn cùng hắn thân cận rất là khó, càng chưa bao giờ thấy hắn tự mình nắm tay một người, thật quá chấn kinh rồi.
"Vị này chính là?" Lôi Lực lập tức dò hỏi, nháy một đôi mắt to hàm hậu.
"Hắn là công tử nhà Hạ nguyên soái." Lăng Thần khó được dùng ngữ khí ôn nhu giới thiệu Hạ Thiên Tịch.
Lúc này, đôi mắt của Lôi Lực đột nhiên trừng lớn.
"Xin chào, ta tên Hạ Thiên Tịch." Hạ Thiên Tịch gợi lên khóe môi cười cười, chủ động vươn tay.
Lôi Lực chăm chú nhìn Hạ Thiên Tịch, con trai Hạ nguyên soái là một tên phế vật toàn Liên bang đều biết, cho nên nói ba chữ Hạ Thiên Tịch này quả thực như sấm bên tai. Nhưng có điều bọn họ chỉ nghe kỳ danh, lại chưa từng gặp qua y, lần đầu tiên thấy Hạ Thiên Tịch cư nhiên là một thiếu niên thủy linh lung như vậy, hắn có điểm không kịp thích ứng, hơn nữa xem ra Hạ Thiên Tịch không giống như trong lời đồn nha!
"Hạ Thiên Tịch? Không phải tên phế vật sao? Sao lại mang theo y đến?" Lôi Lực còn chưa trả lời, một thanh niên bên cạnh hắn bắt đầu cau mày bất mãn, cao giọng ồn ào ra tới, lập tức hấp dẫn không ít ánh mắt của người xung quanh lại đây.
Về việc Hạ Thiên Tịch là một phế vật, mấy người bọn họ đều nghe nói qua, ở Liên bang, ai có thể chưa nghe qua tên Hạ Thiên Tịch chứ? Liền bởi vì y là con trai của Hạ nguyên soái, cho nên mức độ nổi tiếng của y cũng thực cao, chẳng qua Hạ Thiên Tịch căn bản không tham gia gặp mặt nhiều ở xã hội thượng lưu, giống như Hạ nguyên soái căn bản là không tham gia với xã hội thượng lưu, cho nên bọn họ chỉ nghe nói qua tên Hạ Thiên Tịch này chứ trước nay chưa từng thấy người thật.
Lúc này vừa nghe nói là Hạ Thiên Tịch tới, lập tức không ít ánh mắt đều nhìn lại đây, bọn họ cũng rất hiếu kỳ, cái tên như sấm bên tai rốt cuộc là người như thế nào?
Nhưng mà đám đệ tử trẻ tuổi này đó, ánh mắt bọn họ nhìn Hạ Thiên Tịch trên cơ bản đều là khinh miệt cùng khinh thường.
Là một thiên chi kiêu tử, có ai nguyện ý kết giao cùng một phế vật chứ? Cho dù phế vật này có thân phận cao quý, nhưng chỉ chờ Hạ nguyên soái xuống đài, tên phế vật này còn cái gì mà thân phận cao quý nữa?
Nhưng cũng có một ít người không quá tin tưởng nhìn Hạ Thiên Tịch, bọn họ tựa hồ không muốn thừa nhận thiếu niên có diện mạo xinh đẹp, thoạt nhìn liền phi thường chiếm được hảo cảm kia cư nhiên là một phế vật trong lời đồn.
"Không thể nào! Y là Hạ Thiên Tịch sao? Có phải là trùng tên trùng họ hay không?"
"Ngu ngốc, nếu là trùng thì có thể là con trai của Hạ nguyên soái sao? Hạ nguyên soái trước mắt chỉ có một đứa con trai a!"
"Lại là Lăng Thần mang theo tới, hẳn là không sai đi"
"Sai hay không thì có quan hệ gì? Vốn dĩ chính là một tên phế vật mà thôi, ta nhớ rõ hình như người ta nói qua, Hạ Thiên Tịch giống như còn được xưng là đệ nhất mỹ nhân Liên bang đi!"
"Phì!"
Tiếng cười nhạo cùng lời nói nghị luận sôi nổi vang lên, tất cả mọi người đều là một đám thanh thiếu niên nói như rồng leo, làm như mèo mửa, căn bản là không có ai hạ thấp giọng xuống, thậm chí có người không cố kỵ mà cố ý nói lớn tiếng.
Ánh mắt Lăng Thần chợt lạnh lẽo nhìn thiếu niên trước mặt này, thanh niên bị đôi đồng tử màu bạc Lăng Thần lạnh lùng nhìn, lập tức ảm giác được một cỗ hàn ý lạnh sống lưng, thân thể lập tức run lên một chút, trong lòng có điểm sợ hãi.
Mà ánh mắt lạnh lùng của Lăng Thần càng là không chút để ý quét qua mọi người đang nghị luận xung quanh, khí lạnh cường đại làm người xung quanh đều cảm giác một cỗ hàn ý đến thấu xương.
Lập tức thanh âm nghị luận xung quanh bị đè xuống, có người lập tức câm miệng.
Hạ Thiên Tịch gợi lên khóe môi nhướng mày nhìn một màn này, một đôi mắt đào hoa hẹp dài mang theo ý cười, chẳng qua ý cười căn bản không ở trong đáy mắt, vô cớ làm người nhìn lại chỉ thấy một cỗ lạnh lẽo, y gợi lên khóe môi càng thêm vài phần trào phúng vui đùa.
Y đã thu hồi tay, nếu người khác khinh thường y căn bản sẽ khinh thường bắt tay với y, y cũng lười cùng người khác bắt tay.
"Đây là yến hội để tử sĩ tộc ngươi nói?" tiếng nói mát lạnh giống như con người y của Hạ Thiên Tịch vang lên, ánh mắt nhìn vào cùng nghe thấy đầu tiên đều có thể khiến cho người ta lưu lại rất ít ấn tượng.
Y nghiêng đầu đôi mắt nhìn Lăng Thần, tiếng nói mát lạnh không lớn không nhỏ, vừa lúc làm người xung quanh đều có thể nghe được: "Nếu đây là yến hội đệ tử sĩ tộc mà ngươi nói gì đó, ta xem ra cũng không cần phải tham gia tiếp đi! Cùng một đám người không có giáo dưỡng rác rưởi như vậy ở cùng, ngươi không cảm thấy này là một loại vũ nhục với ta và ngươi sao?"
Thanh âm của y rõ ràng, thập phần dễ nghe.
Nhưng lời y nói lại thập phần khinh miệt khó nghe.
Lập tức thanh âm nghị luận trong yến hội đã không còn, đại sảnh không tiếng động, ánh mắt mọi người ngơ ngác nhìn mỹ thiếu niên kia, có vẻ thực không dám tin, y lại độc mồm độc miệng như vậy!
Hạ Thiên Tịch vốn dĩ là người ngươi kính ta một bước ta hồi ngươi một trượng.
Ngươi so ta kiêu ngạo, ta sẽ càng kiêu ngạo hơn ngươi!
Y gợi lên khóe miệng trào phúng, một đôi mắt đào hoa mang theo thần sắc khiêu khích nhìn mọi người, ánh mắt quả thực so với bọn họ còn kiêu ngạo hơn!