Một màn trong phòng, quả thực chói mù mắt chó của hai người.
Nếu nói Hạ Thiên Tịch là một người có biểu tình khá phong phú, thấy một màn như vậy liền sửng sốt, còn có thể hiểu được, nhưng ngay cả Lăng Thần thấy một màn như vậy cũng sửng sốt, chỉ có thể nói một màn trong phòng này khiến cho người ta chấn động rất lớn, ngay cả Lăng Thần cũng không nghĩ tới, sẽ có một màn khiến hắn khiếp sợ như vậy.
Trong phòng, quần áo hỗn độn ném đầy đất, trên cái giường lớn siêu cấp đang trình diễn một bộ hình ảnh 18+.
Lancet bị đè ở trên giường, khăn trải giường tuyết trắng phụ trợ làn da tuyết trắng của hắn, một đầu tóc vàng rơi xuống, một khuôn mặt hoa lệ, nhìn một màn này phi thường dụ hoặc người.
Mà hiện tại hắn cư nhiên toàn thân trần trụi nằm trên giường bị một người nam nhân đè lên.
Nam nhân đang đè hắn kia chỉ cởi áo trên, một thân thể to lớn cơ bắp có thể thể hiện ra dáng người phi thường hùng tráng của nam nhân này, hơn nữa làn da hắn ngăm đen phi thường khỏe mạnh.
Hai người vì màu da bất đồng, một người cư nhiên là Thẩm Hạo.
Hạ Thiên Tịch vô luận như thế nào cũng không nghĩ tới, bình thường đối với chuyện tình cảm đều mơ hồ Thẩm Hạo cư nhiên sẽ phát sinh loại quan hệ này với Lancet, này quả thực chính là đại đại ra ngoài dự kiến.
Cho nên, ngay cả Lăng Thần cũng bị hung hăng hỗn độn trong gió.
Đương nhiên, hai người khiếp sợ cũng chỉ trong một giây đồng hồ mà thôi, Lăng Thần lập tức kéo lấy Hạ Thiên Tịch nói một câu với hai người cũng đang khiếp sợ trong phòng: "Chúng ta ra ngoài chờ." rồi liền rời đi, hắn không muốn Hạ Thiên Tịch nhìn nam nhân khác trần chuồng, sẽ bị đau mắt hột.
Nhưng, Lăng Thần tầm tình cũng rất tốt, dù sao ban đầu hắn còn ôm địch ý với Lancet, nhưng hiện tại nhìn thấy hắn cư nhiên bị người khác đè dưới thân, cái loại cảm giác này thật sự không phải sảng khoái bình thường.
Hai người đi vào phòng khách, Hạ Thiên Tịch còn chưa phản ứng lại được, sau hồi lâu mới khiếp sợ trừng hai mắt của mình nhìn Lăng Thần không xác định hỏi: "Ta có phải bị hoa mắt hay không?"
Lancet là một người cao ngạo cỡ nào, lại còn có thân phận vương tử Đế quốc tôn quý, Hạ Thiên Tịch trước này đều không ngờ tới có một ngày hắn cư nhiên sẽ bị người khác đè.
Nội tâm Hạ Thiên Tịch lập tức có một vạn con thảo nê mã bay qua, cảm thấy thế giới này quả thực chính là không thể tưởng tượng được.
"Hắn xác thực bị người đè." Lăng Thần phi thường khẳng định.
Hạ Thiên Tịch giương mắt trộm liếc Lăng Thần một cái, khóe miệng run rẩy, y dám thập phần khẳng định, Lăng Thần hiện tại chắc chắn muốn đốt pháo chúc mừng một chút.
Hai người ở phòng khách cũng không chờ quá lâu, chủ yếu là Hạ Thiên Tịch vẫn cảm thấy có điểm không chân thật, Lancet bị đè, Lancet cư nhiên bị Thẩm Hạo đè...... Chuyện này thấy thế nào cũng khiến người cảm thấy thập phần quỷ dị.
Không chờ bao lâu, hai người liền từ trong phòng đi ra, ánh mắt Hạ Thiên Tịch lập tức nhìn về phía Lancet, chủ yếu là hắn cảm thấy những thứ này hết thảy đều không chân thực.
Bị người cắt ngang, Lancet cũng không có cảm thấy đặc biệt mất mặt, chỉ là khi ánh mắt Hạ Thiên Tịch nhìn qua, không được tự nhiên ho khan một chút, ngạo kiều hừ hừ một câu: "Nhìn cái gì mà nhìn?"
Hạ Thiên Tịch giật nhẹ khóe miệng, y mới phát hiện, thì ra da mặt Lancet cũng rất dày.
Bị người cắt ngang, cư nhiên mặt không đỏ tim cũng không đập, còn chỉ huy Thẩm Hạo đang đứng bên cạnh: "Đi lấy lược qua đây cho ta, tóc bổn điện hạ bị rối rồi."
"Ừ, ngươi chờ một chút." Thẩm Hạo phi thường ngoan ngoãn nghe lời lập tức đi vào phòng tìm lược mang tới, Lancet phi thường đại gia ngồi ở trên ghế, Thẩm Hạo một tay nâng lên mái tóc kim sắc của Lancet, động tác mềm nhẹ trải tóc cho Lancet.
Hạ Thiên Tịch nhìn một màn này, toàn thân không nhịn được nổi đầy da gà.
Vì răng y cảm thấy một màn này lại quỷ dị như vậy?
"Ách...... Các ngươi...... Ngươi......"
Thấy thế nào, một màn này Hạ Thiên Tịch chưa từng tưởng tượng ra nổi, Lancet sẽ ở cùng với Thẩm Hạo.
Không nói cái khác, Lancet là một tên nhan khống, người đã từng kết giao với hắn mặc kệ là nam hay nữ, dung mạo cần phải lọt vào mắt hắn, nhưng còn Thẩm Hạo, lớn lên không nói anh tuấn, chỉ có thể nói là cứng cỏi, đối chuyện tỉnh cảm có thể nói là dốt đặc cán mai, thứ hắn để ý nhất chính là có thể ăn cơm no là được, có thể nói người có chỉ số thông minh thấp như hắn cư nhiên bắt được người có chỉ số thông minh cao như Lancet làm tù binh, này nhìn thế nào cũng khiến người cảm thấy là một tổ hợp phi thường quái dị.
Ba người đều không lên tiếng, Lancet vẻ mặt đại gia chỉ huy Thẩm Hạo, Thẩm Hạo quả thực ngoan còn hơn trung khuyển, lăng Thần ngồi bên cạnh Hạ Thiên Tịch nheo lại hai mắt, khóe miệng treo lên nụ cười sung sướng.
"Chẳng lẽ các ngươi không cảm thấy kỳ quái sao?" Hạ Thiên Tịch nhìn ba người bộ dáng đương nhiên, chớp chớp mắt, thập phần không xác định hỏi.
Sao chỉ có mình y thấy kỳ quái nhỉ?
"Kỳ quái cái gì?" Thẩm Hạo ngẩng đầu vẻ mặt xuẩn manh mà nhìn Hạ Thiên Tịch, đột nhiên ánh mắt sáng một chút nói: "Các ngươi rốt cuộc đã trở lại?"Hạ Thiên Tịch: "......"
Tần sóng não của bọn họ từ trước tới nay đều không ở cùng một tuyến.
Mà Thẩm Hạo cũng giống này nói cho mọi người." Thẩm Hạo nói xong liền nhanh chân đi ra ngoài thông tri mọi người.
Hạ Thiên Tịch: "......"
Sóng não của y và Thẩm Hạo quả thực là không thể ở cùng một tuyến.
Chờ sau khi Thẩm Hạo đi ra ngoài, Lancet vẻ mặt thích ý ngồi trên ghế, híp mắt rõ ràng không có gì muốn nói.
Tuy Hạ Thiên Tịch còn đang trong khiếp sợ, nhưng thực nhanh liền phản ứng lại, việc của người khác ý cũng ngại hỏi nhiều, tuy mấy người bọn họ là quan hệ bạn bè, nhưng tình cảm của người khác y cũng không thể chen chân vào được.
Thực nhanh, Dạ Đồng, Tinh Dạ mấy người bọn họ đã tới đây, cùng đi đến còn có tiểu Bình Quả của Hạ Thiên Tịch.
Vì Hạ Thiên Tịch không ở, tiểu Bình Quả không vào được trong không gian, không che dấu được sự tồn tại của nó nên đã bị mọi người mang vào thành, lúc ấy còn thiếu chút nữa bị coi thành thú biến dị mà bị bắt, so sánh ra, ma sủng của mọi người vẫn đang ở thời kỳ ấu tể, hình dáng tương đối nhỏ, tùy tiện nết vào trong quần áo cũng không có ai phát hiện.
Tiểu Bình Quả vừa vào trong phòng đã ngửi thấy khí vị của Hạ Thiên Tịch, hoan hô một tiếng liền nhào tới.
Hạ Thiên Tịch vừa quay đầu lại liền thấy được một cái đồ vật màu sắc hoa văn lông lá siêu cấp lớn nhào về phía mình, tuy biết đây là tiểu Bình Quả, nhưng y vẫn lập tức trốn ra phía sau Lăng Thần, không có biện pháp, ai bảo kích thước của tiểu Bình Quả quá lớn, bị nó đè lên, thật sự sẽ bị nghiền thành thịt vụn.
Lăng Thần nâng lên tay không chút do dự một chưởng phấtqua, Tiểu Bình Quả ngao ô một tiếng, thân hình thật lớn bay lên không trung, hung hăng va vào vách tường phía sau rồi rơi xuống dưới đất.
"Mẫu thân, ô ô...... Ngươi không cần ta sao? Mẫu thân......"
Tiểu Bình Quả phi thường ủy khuất quỳ rạp trên mặt đất, không dám tùy tiện xông tới nữa, mở to đôi mắt hổ thật lớn đáng thương hề hề nhìn Hạ Thiên Tịch, trong ánh mắt còn có sợ hãi đối với Lăng Thần.
Mà mọi người nhìn Lăng Thần một chưởng cư nhiên liền uy lực lớn như vậy, ánh mắt đều đảo đảo.
Lúc trước Lăng Thần cùng Hạ Thiên Tịch bị con rắn kia nuốt vào trong bụng, mọi người có thể nói đều có chút nổi điên, bởi vì bọn họ rốt cuộc ý thức được, bọn họ hôm nay có lẽ cũng sẽ chết ở chỗ này, có lẽ cũng sẽ giống như Lăng Thần và Hạ Thiên Tịch bị con rắn kia ăn luôn.
Ngay lập tức, mọi người không kịp nghĩ nhiều, phàm là tuyệt chiêu có thể bảo mệnh, bọn họ đều giống như phát điên muốn cùng con rắn kia đồng quy vô tận.
Vào lúc ấy, kỳ thực mỗi người bọn họ đều có quyển trục ma pháp, bọn họ có thể lợi dụng quyển trục ma pháp chạy trốn, nhưng không có ai mở quyển trục ma pháp ra, ngay cả Lancet luôn bất hòa với bọn họ cũng không khiếp đảm lùi bước.
Mọi người đều là người thông minh, cho nên bọn họ biết, nếu chạy trốn vào lúc này như vậy chuyện này không chỉ trở thành sỉ nhục cả đời của bọn họ, còn sẽ khiến cho bọn họ áy náy cả đời, trở thành tâm ma.
Không phải bọn họ không muốn mạng, chỉ là bọn họ biết, giờ phút này bọn họ cần phải trọng tình nghĩa.
Cho nên bọn họ chỉ muốn báo thù cho Lăng Thần và Hạ Thiên Tịch, chỉ muốn giết chết con rắn trước mắt này.
Khi bọn họ không biết mình và con rắn này đã chém giết trong bao lâu, bọn họ thậm chí cảm thấy mình sắp chết, tiểu Bình Quả đã trở lại.
Tiểu Bình Quả chính là ma thú, còn không phải là ma thú bình thường, nó chính là một loại còn lợi hại hơn cả thú biến dị, dưới sự điên cuồng của tiểu Bình Quả, con mãng xà thiếu chút nữa đã giết chết bọn họ này cư nhiên nhẹ nhàng liền chết dưới lợi trảo của tiểu Bình Quả.
Khi con rắn này chết đi, bọn họ cũng bất chấp mệt mỏi, lập tức phá vỡ bụng rắn, mặc kệ là Lăng Thần và Hạ Thiên Tịch đã chết hay chưa? Hoặc là chỉ còn lại một đoạn xương cốt, bọn họ cũng phải tìm được hai người.
Nhưng sau khi phá vỡ bụng con rắn này rồi, bọn họ cư nhiên không tìm được hai người, vì tiểu Bình Quả và Hạ Thiên Tịch có khế ước, khế ước chưa biến mất, tiểu Bình Quả có thể cảm ứng được Hạ Thiên Tịch chưa chết, nhưng lại không tìm thấy y ở nơi nào.
Lúc sau, tiểu Cửu cũng đi ra, tiểu Cửu chỉ nói cho bọn họ bảo bọn họ tu luyện cho tốt, chờ hai người đi ra tự nhiên sẽ đi tìm bọn họ.
Biết hai người đã không có việc gì, mọi người lúc này mới tiếp tục tu luyện.
Bọn họ không vì việc sẩy ra vừa rồi mà rời khỏi rừng rậm, ngược lại qua việc này mấy người bọn họ được dẫn dắt thật lớn, cho nên bọn họ càng thêm đoàn kết hợp tác, ngay cả quan hệ phi thường không thoải mái lúc trước cũng hài hòa không ít.
Hơn nữa, qua một tháng tu luyện trong rừng rậm này, bọn họ không chỉ đề cao đề cao thực lực bản thân mà ngay cả phối hợp đoàn đội cũng đề cao không ít.
Hiện tại, cho dù gặp phải một con thú biến dị khác, bọn họ cũng sẽ không hoảng loạn chạy trốn hoặc là rơi vào khủng hoảng, bọn họ đều có thể thập phần dứt khoát phối hợp, sau đó đánh chết thú biến dị.
Đây là ăn ý mà bọn họ tu luyện hơn một tháng trong rừng rậm mới bồi dưỡng ra được.
Trước khi Hạ Thiên Tịch đến, mấy người bọn họ cũng mới vừa ra khỏi rừng rậm chưa tới ba ngày, cảm thấy tu luyện không sai biệt mấy, bọn họ mới đi ra.
Hiện tại, Lăng Thần cùng Hạ Thiên Tịch đã trở về, như vậy bọn họ liền phải tiến hành cái nhiệm vụ thứ nhất.