Trọng Sinh Chi Cường Thế Trở Về

Chương 267: Nợ 18 năm!



Ba ngày sau, Úc Trục Thiên làm giải phẫu chữa trị ký ức, chờ sau khi giải phẫu thành công, lập tức hắn liền nhớ ra tất cả những sự tình về Hạ Thanh trong đầu.

Quá trình hai người quen biết nhau yêu nhau, sau đó khi hắn về đế đô, thật sự hướng gia tộc đề nghị muốn đến tinh cầu Lyme cầu hôn, nghênh cười Hạ Thanh.

Nhưng mà, lúc ấy Úc Trục Thiên còn chưa hoàn toàn nắm giữ Úc gia, vì hắn không hoàn toàn nắm giữ Úc gia, cho nên hôn nhân của hắn căn bản không thể tùy ý tự mình làm chủ.

Tinh cầu Lyme, không nói tới khoảng cách khá xa với đế đô, Hạ Thanh ở tinh cầu Lyme tuy là người của nhà giàu, nhưng lại không có thực quyền, càng là không trợ giúp gì được Úc Trục Thiên, lúc ấy mọi người Úc gia chắc chắn muốn phản đối. Nhưng Úc Trục Thiên chính là một người như vậy, khi đó có lẽ hắn còn không phải thực yêu Hạ Thanh, nhưng lại cảm thấy Hạ Thanh thực đặc biệt, khác hoàn toàn với những người xinh đẹp một lòng muốn bò lên trên giường hắn, ngươi càng phản đối, hắn lại càng muốn làm.

Việc hắn kiên trì muốn làm từ trước tới này đều không có không thành công.

Có lẽ điểm này của hắn quá mức bá đạo, chân chính chọc tới người trong gia tộc, cho nên lúc ấy tộc trưởng Úc gia lấy thủ đoạn cường ngạnh, cứng rắn làm giải phẫu bóp méo ký ức của hắn.

Vì không phải giải phẫu thanh trừ ký ức, mà là sửa chữa, đem nhân vật mà hắn vẫn luôn muốn cưới ở tinh cầu Lyme biến thành một nữ nhân không lên nổi mặt bàn, vì bọn họ biết, lấy tính cách của Úc Trục Thiên, đón nữ nhân này về rồi cũng sẽ không cùng nàng kết hôn.

Sự thật đúng là như thế, Úc Trục Thiên bị cường ngạnh làm giải phẫu thay đổi ký ức, bởi vì không phải giải phẫu thanh trừ, cho nên không khiến cho hắn hoài nghi, mà ngay lúc đó Úc gia cũng không có người dám đem chuyện này nói cho hắn, hắn thực mau liền phái người đi đón nữ nhân kia trở về, chẳng qua trong quá trình ở chung lúc sau, lại phát hiện nữ nhân này cũng không thích hợp hắn, liền cho nữ nhân này một số tiền để người rời đi.

Rất nhanh, chuyện này đã bị hắn quên đi.

Nhưng kể từ đó, nội tâm của hắn lại rất hư không.

Hắn hoa tâm mê chơi, làm bạn bên người hắn cả trai lẫn gái nhiều không kể xiết, nhưng vẫn không tìm thấy người khiến hắn vừa lòng.

Những năm gần đây, tính cách của hắn lại trở nên càng ngày càng kiệt ngạo khó thuần, hoặc là ngay cả những người trong gia tộc đều không nghĩ tới, sau khi tự tiện làm giải phẫu bóp méo ký ức của hắn, hắn vẫn luôn không lập gia đình, càng là tiêm thuốc tuyệt dục.

Hiện tại, trong đầu ký ức đột nhiên toàn bộ trào ra, khiến hắn lập tức liền hiểu rõ, mấy năm nay hắn tìm không ít cả trai lẫn gái, kỳ thật, cũng chỉ là muốn từ trong những người này tìm ra Hạ Thanh mà thôi.

Tuy rằng hắn không có ký ứcvề Hạ Thanh, nhưng trong lòng hắn vẫn bởi vì Hạ Thanh mà hư không, hắn muốn tìm một người để bù đắp nội tâm hư không của hắn, nhưng vẫn đều tìm không thấy.

...

Hạ Thanh đứng ở trong thư phòng từ cửa sổ nhìn ra thế giới bên ngoài, đột nhiên, một chiếc xe huyền phù xa hoa ngừng ở trước cửa, Úc Trục Thiên mở cửa xe đi ra, giây phút kia, hai người bọn họ bốn mắt nhìn nhau.

Úc Trục Thiên ánh mắt ngơ ngẩn nhìn Hạ Thanh, 18 năm sau Hạ Thanh đã rút đi vẻ ngây ngô năm đó, hiện tại đã trở thành một người nam nhân thành thục, tính cách biến hóa nghiêng trời lệch đất với thiếu niên thiên chân vô tà 18 năm trước. Hiện tại cả người Hạ Thanh quá lạnh lùng, anh dựng lên cho bản thân một tấm chắn thật dày, đem bản thân nhốt trong tấm chắn, khiến người ngoài không thể thương tổn được cho anh.

"Thanh Nhi......" Úc Trục Thiên ánh mắt ngơ ngẩn, cầm lòng không được lẩm bẩm một câu.

Thân hình Hạ Thanh chợt cứng đờ, đồng tử co chặt nhìn Úc Trục Thiên phía dưới.

Hai người cách nhau rất xa, dựa đạo lý mà nói, anh cũng sẽ không nghe thấy Úc Trục Thiên tiếng gọi thầm của Úc Trục Thiên, nhưng anh lại nghe được, hai chữ kia bị anh che giấu ở trong lòng suốt 18 năm.

18 năm trước, trong lúc tình yêu cuồng nhiệt, Úc Trục Thiên chính là dùng hai chữ thân mật mà lại sủng nịnh như vậy gọi anh.

Hạ Thanh ngẩn ra một chút, ngay sau đó phản ứng lại, trên mặt vẫn là vô biểu tình, trong ánh mắt là thần sắc lạnh lùng.

"Nguyên soái, Úc gia chủ xin vào bái kiến nguyên soái." Libor đột nhiên xuất hiện ở phía sau Hạ Thanh nói.

"Cho hắn vào đi!" Hạ Thanh xoay người đi đến phía sau bàn làm việc của mình ngồi xuống.

Úc Trục Thiên thực mau lên tới, hắn mở ra cửa thư phòng đi vào tới, ánh mắt ngơ ngẩn nhìn Hạ Thanh phía sau bàn làm việc, ba ngày trước cùng ba ngày sau, tâm tình của hắn là hoàn toàn bất đồng.

Hắn nhìn Hạ Thanh, khóe môi treo lên cười khổ, hắn thế nào cũng sẽ không nghĩ đến, mười mấy năm qua, người hắn muốn tìm kiếm vẫn luôn ở bên cạnh hắn, thế nhưng hắn vẫn cứ không biết.

Thậm chí, mười mấy năm này, số lần hai người gặp mặt có thể đếm được trên đầu ngón tay, cho dù mỗi lần từ trên TV nhìn đến tin tức có liên quan tới Hạ Thanh, hắn cũng không hề chú ý qua.

Một là bởi vì hai người chưa bao giờ từng có giao thoa.Hai là vì Hạ Thanh thay đổi quá lớn.Nếu như không phải Hạ Thiên Tịch xuất hiện khiến hắn hoài nghi, hắn không chút do dự tin rằng, hắn và Hạ Thanh chắc chắn sẽ như vậy không quen biết nhau cả đời.

"Thanh Nhi......" Khuôn mặt phong lưu của Úc Trục Thiên giờ phút này đã không còn thần sắc phong lưu, có hỉ là tràn đầy chua xót.

Hạ Thanh ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn, ánh mắt giống như nhìn người xa lạ khiến trái tim Úc Trục Thiên chợt nhói đau, nhưng hắn cũng biết, cái đau trong lòng hắn cũng so ra kém với tâm như tro tàn 18 năm trước của Hạ Thanh.

Lúc ấy Hạ Thanh, thật sự đối với hắn thất vọng tới cực hạn phải không!

"Úc gia chủ, ngài có thể kêu ta Hạ nguyên soái hoặc là Hạ Thanh." Hạ Thanh lạnh như băng nói, thanh âm không mang theo có một chút cảm tình."Thanh Nhi......" Úc Trục Thiên lập tức trở nên luống cuống."Úc gia chủ, xin ngài tự trọng." Hạ Thanh lạnh lùng ngắt lời Úc Trục Thiên, ánh mắt như vậy lạnh nhạt.

Úc Trục Thiên nhìn vẻ lạnh nhạt trong ánh mắt Hạ Thanh, đau lòng giống như nhỏ máu, hắn cũng không nghĩ tới, hắn chỉ trở về đế đô một chuyến, lại khiến hai người tách ra 18 năm, mà Hạ Thanh còn mang thai con của hắn, lúc ấy hắn và Hạ Thanh ở bên nhau hắn cũng không biết Hạ Thanh bị người Hạ gia cường ngạnh tiêm thuốc, nếu lúc ấy hắn biết, có lẽ lúc ấy hắn sẽ mang theo Hạ Thanh cùng nhau rời đi tinh cầu Lyme.

Như vậy, chuyện sau đó có phải hay không sẽ không phát sinh?

Những thống khổ mà Hạ Thanh đã phải chịu đựng 18 năm qua cũng có thể thay đổi?

Chỉ tiếc năm đó không sớm biết, mà hiện tại thời gian cũng không thể chảy ngược.

Úc Trục Thiên nhìn Hạ Thanh, ánh mắt lạnh nhạt như vậy thật sự thực khiến người đau lòng, hắn nhắm mắt cũng biết giờ phút này không phải thời điểm cãi cọ, hắn nhìn Hạ Thanh lẩm bẩm nói: "Ta......khôi phục ký ức....."

Thân thể Hạ Thanh bỗng nhiên cứng đờ, ánh mắt giật thót nhìn Úc Trục Thiên.

"Thanh nhi, ngươi tin ta, giải phẫu thanh trừ ký ức này....không, là giải phẫu bóp méo ký ức...."

"Úc gia chủ." Hạ Thanh thực nhanh liền khôi phục lại biểu tình lạnh nhạt, ngắt lời giải thích của Úc Trục Thiên, lạnh lùng nói: "Nếu ngài không có việc gì, có thể rời đi."

Úc Trục Thiên vẻ mặt cười khổ nhìn Hạ Thanh, hắn có thể hiểu được nỗi hận của Hạ Thanh với hắn, nhưng lại không chịu đựng được Hạ Thanh lạnh nhạt như vậy với hắn.

Trong chuyện này, hắn cũng là một người bị hại. Nhưng mà, so với những thương tổn Hạ Thanh phải chịu năm đó, hắn thật sự không đáng được đồng tình chút nào.

Úc Trục Thiên hít sâu một hơi cho bản thân bình tĩnh lại, hắn muốn nói chuyện rõ ràng với Hạ Thanh, hắn biết Hạ Thanh đối với hắn đã chết tâm, nhưng mà, giữa bọn họ còn có một đứa con trai, hắn không tin Hạ Thanh thật sự đã chết tâm với hắn.

"Thanh nhi, con trai của chúng ta....."

"Úc gia chủ." Hạ Thanh bỗng nhiên đề cao thanh âm, càng thêm lạnh nhạt, ánh mắt sắc bén tràn ngập hung quang tựa như một con sói đang bảo vệ sói con trừng mắt với Úc Trục Thiên, lạnh lùng tuyên bố: "Tiểu Tịch là con ta, chỉ là con của một mình ta."

Ai cũng không được phép cướp con của anh đi.

"Không, ta không phải......" Úc Trục Thiên chỉ muốn từ trên người Hạ Thiên Tịch tìm được đề tài, muốn dùng Hạ Thiên Tịch để nói chuyện rõ ràng với Hạ Thanh, nhưng hắn lại chạm vào nghịch lân của Hạ Thanh.

Hạ Thanh yêu thương Hạ Thiên Tịch, nếu anh không yêu, thì lúc trước cũng sẽ không muốn khơi mào chiến tranh giữa hai nước khi Hạ Thiên Tịch tự sát.

Nhìn ánh mắt lạnh nhạt như vậy của Hạ Thanh, Úc Trục Thiên chỉ có thể cười khổ biện giải: "Ngươi đừng kích động, ta không phải tới cướp con trai của ngươi."

Hắn vốn dĩ đã rất có lỗi với Hạ Thanh, 18 năm qua càng là chưa từng làm tròn trách nhiệm của một người cha, hắn như vậy sao có thể không có lương tâm đoạt con trai của Hạ Thanh cho được.

Nhưng nhìn biểu tình bảo hộ con của Hạ Thanh hiện tại, nghiễm nhiên hắn cò dám đề cập tới một chữ Hạ Thiên Tịch, Hạ Thanh sẽ không chút do dự nhảy lên xét nát hắn, Úc Trục Thiên thở dài, hiểu rằng trước mắt cũng không thích hợp để bọn họ nói chuyện, chỉ phải bất đắc dĩ cười khổ mà nói: "Ngươi yên tâm, ta sẽ cướp con trai với ngươi, chúng ta hôm nào lại nói tiếp, ta đi trước."

Hạ Thanh không để ý đến, chỉ là ánh mắt lạnh như băng mang theo sắc bén nhìn Úc Trục Thiên.Úc Trục Thiên trên mặt có chua xót cùng thất vọng, nhưng hắn lại không thể nói cái gì, bởi vì hắn biết những năm gần đây là mình nợ hai cha con họ quá nhiều.

"Úc Trục Thiên."

Khi Úc Trục Thiên đặt tay lên tay nắm cửa, Hạ Thanh đột nhiên gọi lại Úc Trục Thiên.

Úc Trục Thiên vui sướng quay đầu lại nhìn lại.Hạ Thanh ánh mắt như cũ lạnh nhạt, anh lạnh lùng nói: "Ta hy vọng ---- Tiểu Tịch không biết chuyện này."

Nắm tay nắm nắm cửa của Úc Trục Thiên siết chặt, nửa ngày, hắn mới cười khổ, yết hầu phát ra một tiếng trả lời khó khăn: "Được."

Sau đó, hắn bước nhanh rời khỏi Hạ gia.

Hạ Thanh nhìn cửa thư phòng bị mở ra, nhắm hai mắt lại nằm tựa vào ghế sau lưng không biết suy nghĩ cái gì.

Mà Úc Trục Thiên đi ra khỏi Hạ gia, quay đầu lại nhìn về phía thư phòng trên lầu hai, hắn cũng không hận Hạ Thanh ích kỷ, dù sao những năm gần đây là hắn nợ cha cọn bọn họ.

Tích tích tích ----

Tiếng quang não vang lên ngắt đứt dòng suy nghĩ của hắn, Úc Trục Thiên lập tức mở ra xem.

Khi hắn khôi phục lại trí nhở, hắn lập tức phái người điều tra về việc Hạ Thanh xuất hiện ở đế đô 18 năm trước, nhìn tư liệu, tim hắn liền giống như bị người lấy dao cùn từng nhát một chậm rãi cứa đứt....

Hắn thật sự không thể tưởng tượng, 18 năm trước lúc ấy Hạ Thanh là như thế nào kiên trì tới đây.

Người yêu vứt bỏ, không xu dính túi, có thai lại còn bị người đuổi giết, cảngày trốn đông trốn tây, ngay cả cơm cũng không được ăn....

Nhìn những tư liệu này, Úc Trục Thiên đột nhiên phát hiện, hắn đời này tựa hồ đều không đền bù hết thua thiệt Hạ Thanh phải trải qua......

..........

Q4 -