Trọng Sinh Chi Đế Quốc Sủng Phi

Chương 137



Bên ngoài trời nóng, sau khi vương phi vào chính đường các tỳ nữ liền mở cửa sổ, mở lưu kim đỉnh ba thước vuông để lương khí tỏa ra bốn phía.

Hương lô tinh xảo ở bốn phía vẫn từng sợi phiêu tán hương khí bạc hà, phòng trong ban ngày vẫn thắp đèn chói mắt, làm nổi bật vẻ cao quy của nữ nhân trêи ghế thái sư, khiến Cố Dật Phi hoảng hốt cảm thấy tự ti mặc cảm.

Đó vẫn là tam muội của hắn sao?

Còn là tam tiểu thư từ nhỏ ở trong phủ đã không người hỏi đến?

Thẳng đến giờ phút nầy, Cố Dật Phi mới rõ ràng ý thức được nữ nhân trước mắt đã là Cửu vương phi cao cao tại thượng, là sủng phi duy nhất của Đại Hạ siêu phẩm hoàng tước, khí thế bức người, danh tiếng vang dội.

Cố Sanh thấy hắn ngây người, liền nhẫn nại trả lời: “Mẫu thân đã hòa ly với Cố lão gia, dĩ nhiên dĩ nhiên cũng đã thoát ly quan hệ cùng Cố phủ, xưng hô không thể rối loạn, Cố thiếu gia có việc thì nói, không cần phải nhắc đến quan hệ trước kia.”

Cố Dật Phi lúc này mới lấy lại tinh thần, ách một tiếng mở miệng nói: “Lúc trước người bên ngoài nói mẫu tử ngươi tâm tư ác độc, ta còn cực lực biện hộ cho ngươi hôm nay xem ra quả nhiên là ta quá mức ngu dốt….”

Cố Sanh sắc mặt bất biến, cong khóe miệng đáp: “Nói lời này là nương của ngươi đi? Ác độc? Nếu không có nàng ban tặng, Sanh Nhi sống thêm tám trăm năm cũng không hiểu phải làm sao tính toán cùng tự bảo vệ mình.

Chỉ tiếc cùng nàng giao thủ nhiều năm như vậy, cũng chỉ học được một chút da lông, thủ đoạn vẫn không bằng nàng. May mà được Cửu Điện Hạ thương xót, Sanh Nhi hôm nay có thể an ổn qua ngày, không cần phải phải lảnh giáo di nương nữa.”

Cố Dật Phi nghe vậy tức giận đến xiết tay, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cho dù di nương cùng chủ mẫu từng có một chút tranh chấp, ngươi cũng không tất làm cho cả Cố phủ phải chôn cùng.”

“Cố nhị ca nói quá lời, Sanh Nhi không làm chuyện xấu gì đối với Cố phủ đi?”

“Ngươi đem hộ tịch sửa nhập Nhan phủ, chính là vũ nhục lớn nhất đối với Cố gia!”

Cố Sanh cười lạnh một tiếng nhàn nhạt đáp: “Nếu không phải lúc trước Nhan phủ cho ta một danh ngạch vào Quốc Tử Giám, ta đời này cũng không có cơ hội nhìn thấy Cửu Điện Hạ. Danh ngạch của Cố phủ không phải được phụ thân tặng cho Cố nhị tỷ sao? Vậy nàng từ Cố phủ xuất giá, ta từ Nhan phủ xuất giá, lại có vấn đề gì?”

Cố Dật Phi nhất thời nghẹn lời, cứng họng bác bỏ: “Những chuyện cũ này, sao đến nay ngươi vẫn nhớ mãi không quên!”

Cố Sanh trầm khóe miệng, nghiêm túc nói: “Theo các ngươi, điểm ấy bất công đều là một chút lông gà vỏ tỏi, ta tựa hồ nên nén giận, lấy ơn báo oán. Nhưng ngươi nghĩ tới sao? Ta lúc đó trẻ người non dạ, nếu như không cực lực tranh thủ danh ngạch nho nhỏ kia, giờ phút này ta sẽ sống cuộc sống quẫn bách tuyệt nhiên tương phản với hiện tại, mặc cho người ta dày xéo! Lúc đầu ta quý vì thư đồng của Cửu Điện Hạ, Cố Nhiêu còn dám đánh cược tính mệnh dồn ta vào chỗ chết, nếu ta không có quang vinh lúc này, Trầm di nương cùng Cố Nhiêu có thể chừa cho ta và mẫu thân một con đường sống hay không?

Mà ta làm, ngoại trừ báo đáp ân nhân nên báo đáp, bảo vệ thân nhân nên bảo vệ, không còn gì khác. Nhớ mãi không quên vẫn là Cố gia của ngươi! Lưu lạc đến tận đây cũng là các ngươi gieo gió gặt bảo.”

Lời này nói xong Cố Dật Phi á khẩu không trả lời được, chán nản cúi đầu.

Cố Sanh dừng một chút, để hoãn giọng nói đạm nhiên nói: “Ta đối với Cố gia là không thẹn với lương tâm, niệm tình lúc tuổi nhỏ từng chịu ân của ngươi, mới để ngươi vào. Có trắc trở xin nói thẳng, nếu như ngươi chỉ là đến để khởi binh vấn tội, vậy có thể trở về.”

Cố Dật Phi cúi đầu, vốn dĩ tràn ngập oán giận đã hoàn toàn tiêu tán, ấp a ấp úng mở miệng: “Phụ thân ngày hôm trước nhận được công hàm điều nhiệm, bị điều đến nơi ô yên chướng khí đảm nhiệm chức phủ doãn, hắn gần đây liên tiếp chịu nhục, thân thể đã suy sụp, kinh thành đến Quỳnh Thai đường xá xa xôi, tàu xe mệt nhọc….”

“Được rồi.” Cố Sanh cắt đứt hắn, lạnh lùng nói: “Ta đã sớm nói qua, thế gian này không có ngẫu nhiên, chỉ có nhân quả, chuyện của hắn ta sẽ không hỏi đến, ngươi không cần vì hắn cầu tình. Mặt khác, tốt nhất là khiến Trầm di nương cũng theo hắn đi Quỳnh Thai, ngươi một mình tiếp quản Cố phủ, như vậy sau này ta còn có thể thỉnh thoảng giúp đỡ một ít. Nếu như Trầm di nương ở lại ở kinh thành, từ nay về sau chuyện của ngươi ta cũng sẽ không quan tâm.”

Cố Dật Phi trong lòng cứng lại, Quỳnh Thai cách kinh thành mấy nghìn dặm, nếu để Trầm di nương theo phụ thân, mẫu tử hắn kiếp này sợ là khó có thể gặp lại.

Đây là muốn hắn thoát ly quan hệ với mẫu thân.

Trầm di nương hôm nay qua tuổi đã cao, đã không có nữ nhi nếu như ngay cả nhi tử cũng không chăm sóc nàng lúc về già, chẳng phải tuổi già thê lương?

Nhìn thấy Cố Dật Phi ánh mắt dại ra, Cố Sanh lười khuyên nữa, thỉnh thoảng nhìn hắn bưng trà tiễn khách: “Việc này ngươi hồi phủ cân nhắc kỹ đi, nếu như Trầm di nương ở kinh thành, sau này ngươi không cần đến tìm ta, hôm nay xem như từ biệt.”

Trong nháy mắt đã qua một tháng.

Cố Sanh mời y quan bắt mạch, kết quả khiến nàng thở dài một hơi — không mang thai.

Vốn dĩ cũng muốn sớm mang thai, nhưng nghe y quan nói tốt nhất là mở thân nửa năm mới nghĩ đến thụ thai, nàng liền y theo căn dặn, lau thanh thể lộ.

Cửu Điện Hạ ngắn hạn cũng rời không được nàng, nếu như mang thai quá sớm, còn không nghẹn chết tiểu nhân tra.

Ngoài ra Cố Sanh vẫn có một khúc mắc, chính là Cửu Điện Hạ còn trẻ, tâm tính còn không thành thục, một khi ăn giấm chua là chẳng phân biệt được trưởng ấu cả người lẫn vật — lần trước nuôi con vẹt làm lỡ tinh lực thị tẩm, đều bị tiểu nhân tra tịch thu rồi …..

Nếu Cố Sanh mang thai hài tử, sinh ra tám phần còn phải tranh sữa tranh cao điểm cùng Cửu Điện Hạ…. Thực sự vô cùng thê thảm.

Hay là tạm hoãn một chút thời gian thì tốt hơn.

Không bao lâu, Triệu công công truyền đạt một tin tức cho Cố Sanh — Hoàng Thượng hôm qua đã tiễn chân quốc vương Tây Cương.

A Na Nhĩ lại lưu tại kinh thành, đồng thời được hoàng thượng phong làm An Di quận chúa, ban một phủ quận chúa tâm môn ở phố Nham Tây.

Chậm chạp không chọn phu quân hoàng thượng cư nhiên kiên trì dung túng nàng, thực sự khiến người ta khó có thể lý giải.

Nhưng sai khi Cửu Điện Hạ một chuyến lại một chuyến bị triệu kiến vào cung, Cố Sanh liền dần dần hiểu rõ, hoàng thượng là muốn đem thế lực của Tây Cương đưa cho cửu hoàng nữ nhà mình.

Cửu Điện Hạ bị phụ hoàng mẫu hậu lải nhải phiền lòng, vốn dĩ đã ở vào niên kỉ phản nghịch, trong nhà vẫn chỉ có một phi tử có thể lật thẻ bài. Tinh lực Tràn đầy không chỗ phát tiết, nên liền bắt đầu phì lá gan giận dỗi cùng Kỳ Hữu Đế, cáo bệnh không chịu diện thánh.

Vì vậy, mực đen đổ lên đầu Cố Sanh — Hoàng Hậu triệu kiến Cửu vương phi.

Nhắc tới việc này, Cố Sanh vốn dĩ có trách nhiệm trọng đại, đã sớm muốn đứng ra thay phu quân cự tuyệt, trước khi tiến cung đã nghĩ xong một bụng lời nói, muốn dùng đó khiến Hoàng Hậu tôn trọng ý nguyện của Cửu Điện Hạ.

Vào cung, Cố Sanh theo sau thái giám vào trắc điện Khôn Ninh Cung, Hoàng Hậu mặc y phục bát phúc chấm đất, ngồi trêи các thủ.

Cố Sanh cung kính đi đến cúi người vấn an.

Hoàng Hậu nâng tay ban ngồi, đầu ngón tay mang hộ giáp thật dài, có uy thế giống nhau đao kiếm khiến người ta sợ hãi.

Cố Sanh tràn ngập nhiệt huyết nhất thời bình tĩnh bảy phần, trong lòng nghĩ “Uy vũ không khuất phục! Uy vũ không khuất phục!”, ngẩng đầu lại bản năng hiện ra thần thái nói gì nghe nấy…

Hoàng Hậu mở miệng, đó là một thân nghiêm khắc chất vấn: “Ngươi có từng khuyên bảo Cửu Điện Hạ phải nạp nhiều cơ thϊế͙p͙ hay không?”

Cố Sanh: “…..”

Như vậy chưa đủ sao? Đầu nàng lại không bị cửa kẹp, khuyến khích như vậy là gì chứ?

Cố Sanh nhất thời đông cứng, lý trí nói cho nàng biết phải lập tức nói dối đã khuyên rồi, nhưng cốt khí lại đang ép bản thân: “Không thể đem toàn bộ trách nhiệm đổ lên lưng Cửu Điện Hạ.”

Có lẽ chiến lực của đối phương quá mạnh mẽ, một đạo thiên lôi đánh xuống, Cửu Điện Hạ có thể sẽ trầy chút da, nhưng Cố Sanh đã có thể trực tiếp bị đánh chết.

Nàng nghĩ nến xương cứng cùng Cửu Điện Hạ cùng tiến thối, sẽ bị phế, đuổi ra khỏi phủ.

Hoàng Hậu từ nay về sau không cần lo lắng Cửu Điện Hạ không nạp thϊế͙p͙ nữa.

“Hồi bẩm mẫu hậu loại sự tình này nhi thần nói cũng không tính, vẫn phải tôn trọng ý nguyện của bản thân điện hạ.” Cố Sanh quyết định đánh thái cực, đem lọ mực đẩy lại cho Hoàng Hậu.

Hoàng Hậu đầy mặt lo lắng nói: “Bản cung thường ngày cũng không thể tùy thời làm bạn bên cạnh hoàng nhi, dĩ nhiên cần ngươi ở bên cạnh khuyên bảo nhiều hơn, phải gia tăng thời gian, khiến A Cửu đáp ứng hôn sự!”

Cố Sanh nhíu mày, có lệ nói: “Nhi thần tự nhiên sẽ làm hết sức.”

Hoàng Hậu hít sâu một hơi, ưu sầu nói: “Bệ hạ ngày gần đây vẫn hoài nghi là ngươi làm khó dễ, không cho A Cửu nạp thϊế͙p͙. Hai thông phòng thị tỳ phái đến Thanh Y Viên cho ngươi làm của hồi môn đến nay cũng không được lâm hạnh, như cứ như vậy bệ hạ nhất định sẽ phái người theo dõi ngươi, đến lúc đó tùy tiện bắt được một tội danh, đều có thể trị tội ngươi!”

Cố Sanh ngạc nhiên vạn phần, ngẩng đầu nhìn Hoàng Hậu: “Nương nương, Cửu Điện Hạ chỉ là không muốn nạp thϊế͙p͙ mà thôi, nếu là bởi vậy liên luỵ gia quyến, chẳng phải vi phạm tổ huấn?”

Hoàng Hậu nhíu mày nói: “Cho nên mới cho ngươi nỗ lực khuyên bảo, vạn vạn không thể bởi vì việc này khiến bệ hạ thất vọng đối với A Cửu.”

Nhìn ra được Hoàng Hậu là thật tâm hướng về nàng, dù sao cũng là nàng ấy tự tay đem Cố Sanh nâng lên ghế vương phi, nếu thật sự bởi vậy dính dáng thị phi Hoàng Hậu cũng khó thoát khỏi can hệ.

Cố Sanh chỉ đành nhất nhất đáp ứng, mang theo oán giận đối với hoàng thượng mà xuất cung.

Trở lại hậu viện, Cố Sanh muốn tìm Cửu Điện Hạ thương lượng đối sách, lại nghe tùy tùng bẩm báo: Cửu Điện Hạ được Hi Phi mời đến thăm Bát Công Chúa.

Cố Sanh trong lòng run lên, vẫn luôn cảm thấy không quá an tâm.

Một mình ngồi ngây người trong lương đình.

Thạch Lựu nhìn thấy tiểu chủ tử thần sắc u sầu, đã gọi hí bang đến, diễn hí kịch cho chủ tử xem.

Cố Sanh nào có tâm tư nghe hát, trong lòng hận không thể chớp mắt vượt qua một năm tám tháng còn lại, chỉ cần tiểu nhân tra đăng cơ bất luận vấn đề gì đều có thể giải quyết dễ dàng.

Nhưng hôm nay Tây Cương công chúa vắt ngang trước mắt nàng, Hi phi bên kia còn có biến cố gì chờ nàng, đây rốt cục có thể dẫn đến chuyện xấu gì hay không, trong lòng không có điểm tựa.

Các vũ cơ khởi vũ xướng từ trước mặt tựa như ảo mộng, qua qua lại lại.

Chẳng biết diễn bao lâu, Cố Sanh giật mình nhìn thấy một thân ảnh nhanh nhẹn đến trong đoàn người, tiếp nhận hoa thương trong tay tiểu sinh áo xanh, đứng ở trước mặt hoa đán, hoành thương nhất điểm, hữu mô hữu dạng toàn thân bày ra tư thế.

Giang Trầm Nguyệt!

Cố Sanh nhất thời lấy lại tinh thần, phồng má nhìn tiểu nhân tra mới vừa hồi phủ, ở trước mắt nàng đối hí với hí bang, còn vẻ mặt cợt nhả.

Thực sự là còn trẻ chẳng biết sầu!

Tỳ nữ ở bên cạnh nhìn thấy lạc thân vương tự mình ra trận, nhất thời giật dây tinh thần, Thạch Lựu vội vàng huých Cố Sanh, ý bảo chủ tử lập tức chuẩn bị vỗ tay.

Bên kia tiểu hoa đán đã bị dọa phát ngốc.

Mắt nhìn đôi mắt hoa đào tuyệt sắc mang ý cười trước mặt đang nhìn thẳng bản thân, tiểu hoa đán ngây ngốc một lát, mới run rẩy chuẩn bị tư thế bồi chủ tử tiếp tục đối hí, xướng ca: “Lang quân đến đây làm chi!”

Cửu Điện Hạ không tiếp lời, vừa chuyển hoa thương, đứng đắn xướng hát: “Trong phòng chuẩn bị tiêu kim trướng của đôi uyên ương đêm trăng, chim công xuân phong nhuyễn ngọc, chỉ đợi nương tử hăng hái —”

“Phốc….” Cố Sanh bật cười, bị tiểu nhân tra chọc phải che miệng cười khanh khách.

Ghê tởm, người ta tràn đầy phiền muộn cùng oán giận, tùy tiện bị chọc cười rộ lên, sẽ rất không mặt mũi được không!