Trọng Sinh Chi Đế Quốc Sủng Phi

Chương 37



Cổ nhạc đại hội không phải hàng năm đều tổ chức, mà chỉ cách hai năm mới tổ chức một lần, đều là vào mùa xuân, do Lễ Bộ tổ chức.

Thông qua tam thẩm tuyển chọn, những thí sinh còn lại cuối cùng sẽ được tham gia cổ nhạc đại hội.

Phàm là thí sinh có thể lọt vào ba hạng đầu đều có thể được sắc phong làm nhạc sư cung đình.

Người xếp thứ nhất chính lục phẩm Thanh Âm, hơn nữa được ban thưởng hai trăm lượng, xếp thứ hai phong lục phẩm Du Vận ban thưởng một trăm lượng, xếp thứ ba phong thất phẩm Hành Vân, ban thưởng năm mươi lượng.

Sau khi thi đấu bất luận có nhậm chức hay không, từ nay về sau đều được hưởng bỗng lọc của triều đình.

Người muốn nhận bổng lộc không thiếu, nhưng người có năng khiếu cũng không nhiều.

Cho nên rất nhiều bách tính không làm nổi quan văn võ quan sẽ dùng toàn bộ tích góp đưa nữ nhân đến kinh thành, tham dự loại đại hội tuyển chọn nhạc sư cung đình này.

Dù sao, luận võ lực hoặc tướng mạo bách tính bình thường rất khó sánh với tước quý và quân quý trời sinh quý tộc, còn lại chỉ có thể dựa vào khổ công học văn cùng tài nghệ.

Địa điểm thi đấu cách Tần Phương Uyển của Quốc Tử Giám không xa, quý tộc hương thân đều có thể sớm báo tên, tự do xem thi đấu.

Nhưng rốt cuộc là hình thức tuyển chọn bán công khai, chen không được khe hở nên không cần phải dùng bạc trêи dưới lo lót.

Đây cũng là điều khiến dân chúng an tâm dốc hết vốn dự thi.

Mặt trời lên cao, Cố Sanh và một đám người dự thi đã ngồi trong lầu các ba gian chuẩn bị thi đấu.

Còn lại trong vòng thi cuối cùng này tổng cộng có hai mươi bảy người, một nửa là quân quý còn lại là tử nữ bình dân bách tính.

Bất đồng với kiếp trước chính là lần thi đấu này thiếu một người dự thi mà Cố Sanh quen thuộc – Cố Nhiêu.

Cố Nhiêu lần này không dự thi là bởi vì kiếp này, nàng cùng Cố Sanh đều vào Quốc Tử Giám.

Học đường Cổ nhạc ti bố trí tập trung ở một chỗ nên mỗi lần luyện cầm, hai người đều có thể giao phong, Cố Nhiêu sớm đã thua không còn một tia lòng tin, tài nghệ thậm chí thua kiếp trước theo như trong trí nhớ của Cố Sanh, mười hạng đầu cũng chưa chắc có thể lọt vào.

Cho nên Cố Nhiêu buông tha trận đấu này, cũng xem như cử chỉ sáng suốt.

Cố Sanh điều chỉnh dây đàn, ngẩng đầu nhìn xung quanh.

Chỉ thấy bên ngoài cửa viện, bước chân của hạ nhân càng lúc càng gấp, xem ra thi đấu không bao lâu nữa sẽ bắt đầu rồi.

Vừa muốn thu hồi ánh mắt, Cố Sanh lại thấy gần hành lang ngồi một nữ hài mặc trường sam vải thô, ước chừng mười ba mười bốn tuổi, vóc người cực kỳ gầy gò, đôi mắt lớn mà vô thần

Nữ hài này tướng mạo thật ra không khó nhìn, chỉ là mặc thô sơ, búi tóc trêи đỉnh đầu vãn lên cẩn thận tỉ mỉ, nhưng cài một cây trâm lam sắc.

Trang phục như vậy, ở giữa một đống nam nữ hoa phục, quá dễ bị lu mờ,

Cố Sanh còn nhớ rõ nữ hài này, kiếp trước chính là người xếp thứ ba sau Cố Nhiêu.

Cầm nghẹ của nàng có thể nói là chỉ kém Cố Sanh một ít, có thể là bởi vì trang diện vô cùng mộc mạc, cuối cùng thứ tự mới ở sau Cố Nhiêu.

Dĩ nhiên, Cố Sanh cũng không phải vì nàng bất bình mới nhớ kỹ người này, chỉ là năm ấy sau khi đại hội kết thúc, không được mấy ngày đã có đồn đãi nữ hài này treo cổ tự sát trong Lễ Bộ.

Cố Sanh vốn vốn tưởng rằng nữ hài này là chịu không nổi ủy khuất, bất mãn đối với kết quả, liền đơn giản chấm dứt cuộc đời này, không khỏi trong lòng sinh miệt thị, nhưng thật không ngờ, sau đó không lâu thân thế của nữ hài này dần dần được lan truyền.

Cố Sanh lúc này mới biết được, nữ hài này là trưởng nữ của nhà họ Diệp ở Dương Châu, gia cảnh vốn dĩ không tệ, tổ tiên truyền lại một cửa hiệu ở nơi phố xá sầm uất, nhưng về sau do phụ thân và huynh trưởng đánh bạc, cửa hiệu bị mang đi gán nợ, trong nhà chỉ có thể dựa vào chút tiền từ việc nàng đi dạy cầm nghệ, miễn cưỡng qua ngày.

Không lâu sau, phụ thân và huynh trưởng của Diệp Thị lại nợ gần một trăm lượng, vì không có tiền trả nợ nên muốn ép Diệp Thị bán làm kỹ nữ.

Diệp Thị vốn muốn chạy trốn lại bị phụ thân và huynh trưởng trói vào phòng bếp, nhờ có mẫu thân yêu thương nữ nhi thả nàng đi, còn đem tất cả năm lượng còn lại trong nhà cho nàng làm lộ phí.

Vốn định dẫn theo mẫu thân bỏ trốn nhưng bất đắc dĩ mẫu thân lại không bỏ được phu quân cùng nhi tử. Diệp Thị liền rưng rưng nhận lời, nói bản thân sẽ mang đủ một trăm lượng bạc trở về giúp giai đình vượt qua cửa ải khó khăn.

Kết quả thiên ý trêu người, nàng hết lần này tới lần khác chỉ được danh hào đệ tam, chỉ có năm mươi lượng tiền thưởng, trong lòng hổ thẹn với mẫu thân, cuối cùng trước khi rời khỏi Lễ Bộ liền treo cổ, hơn nữa còn để lại thư tuyệt mệnh, còn có năm mươi lượng tiền thưởng, cầu xin triều đình cho một trăm lượng bạc đưa vè Diệp gia.

Cuối cùng, Diệp Thị được như nguyện.

Quan viên liên quan lo lắng sự tình nháo lớn, khẩn cấp vượt tám trăm dặm dưa ngân lượng trợ cấp cho nhà nàng.

Nhưng khiến người ta dở khóc dở cười chính là lúc này Diệp gia nợ đã một trăm lượng bạc là có thể cứu được – nợ cờ bạc của phụ thân và huynh trưởng của nàng từ lâu đã tăng lên.

Cố Sanh đang tự hồi ức, chỉ thấy nữ hài này tựa hồ cảm nhận được, nghiêng đầu nhìn qua, gương mặt thon gầy, hơn nữa phối hợp với đôi mắt to vô thần, ánh mắt lại thản nhiên, vẻ mặt ôn hòa nho nhã.

Phát hiện Cố Sanh đang quan sát bản thân, Diệp Thị cũng không lộ ra địch ý hay cảnh giác, mà chỉ kéo khóe miệng, thoải mái mỉm cười với Cố Sanh.

Đó là thản nhiên cùng đạm nhạt hiếm có của một người đã nhận hết bao đau khổ.

Cố Sanh nhíu mày, cũng miễn cưỡng gật đầu mỉm cười, trong lòng lại âm thầm suy nghĩ: Lần này Cố Nhiêu chưa từng tham dự, nữ hài này tất nhiên sẽ đoạt được bảng nhãn, liền có một trăm lượng tiền thưởng, giải quyết việc khẩn cấp trong nhà.

Nhưng Diệp Thị cũng không biết trong nhà lúc này món nợ đã tăng lên, lần này trở lại sợ là sẽ mất cả tiền lẫn người, không tránh khỏi bị phụ thân và huynh trưởng buộc phải bán thân.

Đối với Diệp Thị mà nói, đây có thể là một kết quả sống không bằng chết, không bằng cứ giống như kiếp trước chết là kết thúc mọi chuyện.

Cố Sanh cúi đầu tránh được ánh mắt của nữ hài kia, không khỏi âm thầm thở dài.

Tuy rằng nữ hài này thân thế đáng thương, nhưng Cố Sanh hôm nay cũng đang hãm sâu trong hiểm cảnh, khó tự mình bảo toàn, thực sự vô lực quản nhiều nhàn sự của người khác, chỉ có thể không nghĩ nhiều nữa.

Buổi trưa qua đi, xung quanh hí đài dưới lầu đã ngồi đầy người xem, chủ khảo quan cũng đã ngồi vào chỗ của mình, liền có một nội dịch đi vào lầu các, cho mời chư vị thí sinh dự tuyển ngồi vào vị trí chờ thi đấu.

Nhã gian lầu hai đặt một lư hương tứ giác, còn đang lượn lờ tỏa khói trắng, đại đường rộng rãi tràn đầy hương vị hoa quế.

Cố Sanh ôm tỳ bà, theo đoàn người đi vào hí đài, lúc ngang qua nhã gian, khéo mắt cũng không quên đảo qua phía sau bức rèm.

Cố Sanh cũng không biết lúc này Giang Hàm ngồi ở nhã gian nào, tuy rằng nàng khẳng định rằng Giang Hàm sẽ không vắng mặt, nhưng trong lòng vẫn có có một chút bất an.

Rốt cục, lúc ngang qua một nhã gian hoa quý ở hướng bắc, Cố Sanh đã thấy thân ảnh quen thuộc.

Là nàng.

Cố Sanh lúc này mới âm thầm cúi đầu nhợt nhạt mỉm cười, yên tâm theo sau đoàn người đi xuống lầu.

Thi đấu thuận lợi bắt đầu.

Diệp Thị lên đài trước Cố Sanh, nàng cùng lựa chọn tỳ bà để dự thi, hai loại nhạc khí được người trong cung đình yêu thích nhất những năm gần đây đó là tỳ bà cùng cẩm sắt, trong số tuyển thủ dự thi, người lựa chọn hai nhạc cụ này cũng chiếm tám phần.

Sau khi Diệp Thị lên đài, cũng giống như trong trí nhớ của Cố Sanh, cử chỉ ổn trọng lão luyện, xung quanh chậm rãi chậm rãi nàng mới báo tên cầm khúc, điều tức ngưng thần, ngón tay bạch ngọc ôn nhu khẽ gãy , người nghe liền nghe đến nhập thần.

Một khúc kết thúc, xung quanh lập tức vang lên tiếng thét, tiếng vỗ tay khen ngợi.

Cố Sanh chăm chú nhìn trêи lầu, chỗ nhã gian của Giang Hàm, đáng tiếc bức rèm che buông xuống, nhìn không ra vẻ mặt của người bên trong.

Canh ba qua đi rốt cục đến phiên Cố Sanh lên đài.

Cố Sanh không ngừng điều chỉnh hô hấp, nàng khẩn trương cũng không phải bởi vì cầm nghệ của bản thân, mà chỉ lo lắng phản ứng của Giang Hàm sẽ không bị nàng kinh diễm giống như trước đây.

Dù sao khi đó là mới gặp, lúc này hai người mặc dù không quen thuộc, nhưng cũng xem như quen biết, Giang Hàm có thể thay đổi ấn tượng đối với nàng hay không?

Cố Sanh không dám suy nghĩ nhiều, trấn định tâm tình, ôm tỳ bà, dáng đi thướt tha mà vào chỗ.

Các tước quý xem thi đấu xung quanh dường như đột nhiên ngửi được mùi thức ăn rất tươi ngon, không đợi Cố Sanh ngồi xuống, toàn trường đã yên tĩnh.

Cố Sanh đối với việc này cũng không kỳ quái, thân thể nàng mặc dù còn chưa hoàn toàn trưởng thành, nhưng quân quý đẳng cấp cao có khí tức đặc hữu, đã che giấu không được, hơn nữa loại khí tức này sẽ theo tuổi tác của nàng mà tăng trưởng, càng khiến tước quý đang tuổi tráng niên si mê.

Vì thế, kiếp trước Giang Hàm còn vì nàng đặc chế một cổ kiệu phong bế khí tức, thuận tiện để nàng xuất môn du ngoạn , tránh bị tước quý không biết khống chế đến quấy rầy.

Trước khi Cố Sanh lên đài vốn dĩ còn có chút lo lắng,nhưng đợi lúc nàng ngồi vào chỗ, liền nhất phái thản nhiên, dường như trong thiên địa chỉ còn lại một mình nàng.

Lúc Cố Sanh chuẩn bị xong tư thái, ngón tay di động trêи dây đàn, toàn trường yên lặng ngay cả hô hấp đều không thể nghe thấy.

Đầu ngón tay của nàng khẽ động, tiếng đàn linh hoạt kỳ ảo mà sâu sắc phiêu tán, dường như một đóa Bạch Liên trêи mặt hồ đen kịt phóng xuất tầng tầng lớp lớp cánh hoa tuyết trắng, trong nháy mắt thắp sáng cả đêm tối.

Khinh long mạn điệp, từng làn điệu dĩ nhập hóa cảnh.

Tựa hồ đã qua thương hải tang điền, hoặc chỉ như trong một cái chớp mắt, mọi người lấy lại tinh thần, làn điệu đã kết thúc.

Thẳng đến Cố Sanh đứng lên cúi người hành lễ, mọi người tựa hồ mới trở lại nhân gian.

Trong nháy mắt, tiếng vỗ tay như sấm cùng tiếng xôn xao tán thưởng vang lên, gần như muốn xốc tung mái nhà.

Cố Sanh vẻ mặt đạm nhiên, lại nhịn không được lần thứ hai nhìn về phía nhã gian phía bắc nơi Giang Hàm đang ngồi.

Cũng không không ngờ, thân ảnh quen thuộc bên trong lúc này dĩ nhiên đã bước ra khỏi tấm rèm, thẳng tắp đứng trước lan can, đang cúi đầu nhìn chăm chú vào vị trí của nàng.

Cố Sanh không kịp chuẩn bị liền run rẩy, hơi cúi đầu, khóe miệng lại nhịn không được khẽ cong.

Kiếp trước, lúc này nàng cũng không nhận ra Giang Hàm, dĩ nhiên không rõ phản ứng của Giang Hàm sau khi xem xong nàng diễn tấu.

Nhưng mà giờ khắc này, nàng đã thấy rõ toàn bộ rồi!

Ánh mắt của người kia dường như là muốn đem nàng thiêu đốt, còn có bàn tay gắt gao nắm lấy lan can, gần như muốn bẽ gãy thanh gỗ lim, kϊƈɦ động khó nén.

Nghĩ đến, Giang Hàm phản ứng như vậy tuyệt đối sẽ không kém sự kinh diễm kiếp trước.

Cố Sanh cảm thấy mỹ mãn lui khỏi đài, vốn dĩ lòng tràn đầy vui mừng, nhưng khi nhìn đến Diệp Thị ôm tỳ bà cười yếu ớt nhìn nàng, tâm tình đột nhiên trầm xuống.

Nụ cười thiện ý thuần túy của Diệp Thị khiến người ta thực sự yêu thương.

Cố Sanh nhíu nhíu mày, nàng ngờ tớiz không ngờ tới nữ hài này nghe xong diễn tấu của nàng, còn có thể đạm nhiên như vậy, nhất thời trong lòng khó có thể hình dung là tư vị gì.

Ngay lúc ngang qua Diệp Thị, Cố Sanh cuối cùng nhịn không được đột nhiên bước chân vừa chuyển, chủ động ngồi xuống bên cạnh Diệp Thị.

Khuôn mặt nhỏ có chút bệnh trạng của Diệp Thị lúc này mới lộ ra một chút kinh ngạc, nàng khó có thể tin mà nhìn Cố Sanh.

Rất rõ ràng, đây là một quân quý huyết thống cao quý.

Theo Diệp Thị, loại tiểu thư khuê các này ngay cả đến gần loại người cùng khổ như nàng cũng sẽ lộ ra ghét bỏ, hôm nay dĩ nhiên lại chủ động ngồi cùng nàng, bảo nàng làm sao có thể không nghi hoặc khϊế͙p͙ sợ?

Cố Sanh hé miệng cười, nhìn Diệp Thị mở miệng nói: “Tiểu nữ Cố Sanh, sanh trong sanh tiêu nhạc khí, xin hỏi phương danh của cô nương?”

Diệp Thị thấy thế, rất nhanh khôi phục vẻ mặt đạm nhiên vừa rồi, cười đến vẻ mặt ôn nhu, nói: “Thảo dân Diệp Kiều, vừa rồi nghe cô nương khảy một khúc tỳ bà, thật không uổng công ta lên kinh lần này!”

Cố Sanh có chút kinh ngạc, nữ hài này đang ở vào tình huống quẫn bách như vậy dĩ nhiên còn có thể chân thành tán thưởng đối thủ, thực sự khiến người kính phục, chỉ tiếc…

Từ thời khắc Cố Sanh xoay người ngồi vào bên cạnh nàng, thì đã nghĩ thông suốt.

Nếu ông trời khiến nàng sống lại một lần, đối với những chuyện đã có thể biết trước, cho dù không phải khuynh lực tương trợ cũng nên làm hết những việc có thể làm, để bản thân sau này không thẹn với lương tâm.

Nàng có hai dự định.

Một là chờ sau khi hỏi được khó khăn trong nhà Diệp Thị, liền tận lực khuyên nàng an tâm ở lại kinh thành làm một nhạc sư, sai người mang ngân lượng về nhà là được.

Hai là, nếu Diệp Thị không chấp nhận, Cố Sanh cũng sẽ không bức ép, nhưng sẽ đem ngân lượng của mình chia cho nàng một nửa, để nàng trở lại lần này có đủ tiền trả nợ cờ bạc, liền sẽ không cần lập tức đối mặt kiếp nạn kia nữa.

Nếu Diệp Thị có thể nghĩ thông suốt, phụ thân và huynh trưởng của nàng là một cái động không đáy, ỷ vào quan phẩm trêи người đón mẫu thân cùng nhau quay về kinh nhập chức, hoàn toàn đoạn tuyệt quan hệ với hai người kia, Cố Sanh cũng xem như cứu nàng một mạng.

Nếu Diệp Thị là một kẻ ngu hiếu, ở lại trong nhà hiếu thuận phụ mẫu, trông cậy vào phụ huynh quay đầu lại là bờ, vậy Cố Sanh cũng xem như hết lòng quan tâm giúp đỡ, chỉ đành thuận theo nàng, mỗi người mỗi mệnh, cưỡng cầu không được.