Phương Vũ lưu loát đứng lên, lập tức nhìn đảo qua, chỉ thấy Nhan Thị lúc này đã sợ đến rụt tay, ánh mắt kinh cụ nhìn về phía hắn xin giúp đỡ.
Bên ngoài đã là buổi trưa, ánh dương quang chói mắt.
Ngoài cửa sổ phía Bắc, một đóa hoa đào mới mở trêи thân cây điểm chút nhật quang, nhiễm nhiều quang điểm màu da cam, từ giữ cánh hoa chen vào trong phòng.
Các nha hoàn ma ma ở bên cạnh vội chạy đến phía sau Phương Vũ, thần sắc hoảng sợ quỳ rạp trêи đất.
Nhan Thị lấy lại tinh thần, vội vàng lui ra phía sau hai bước, đang muốn cúi người quỳ xuống, lại bị thân ảnh trước mắt tiến lên nâng dậy, miễn đi lễ tiết.
Nàng kinh hoảng ngẩng đầu, thấy quang ảnh loang lổ chiếu vào sườn mặt tuyệt sắc, kim quang phản chiếu từ đôi mắt hoa đào, có một loại ma lực khiến người ta an lòng.
Nhan Thị an tâm một chút, trấn định gật đầu nói: “Ta có mắt như mù, cầu Cửu Điện Hạ thứ tội!”
“Không cần đa lễ nữa.” Cửu Điện Hạ nói với các ma ma, sau đó nghiêng đầu nhìn về phía Phương Vũ, ánh mắt bất thiện, bước đi thong thả, nói: “Đây không phải Phương giáo úy sao? Chuyện trong vệ sở ngươi không lo, chạy tới trong trạch viện của bách tính thủ vệ? Đây là kiêm chức triều đình phân phó, hay là việc riêng của bản thân ngươi?”
Phương Vũ nhìn Cửu Điện Hạ khí thế hừng hực, chỉ biết hỏng rồi.
Lời này vừa nghe, chính là cố ý gây hấn.
Phương Vũ đến ngoại trạch thủ vệ thê nữ Cố gia, tất nhiên là nhận việc riêng của Tuyên Vương, nhưng vẫn hưởng bổng lộc triều đình, việc ở Trấn Ti lại không làm.
Một khi truy cứu, hắn cũng không dám đẩy trách nhiệm lên người Tuyên Vương, nhưng bản thân hắn con đường làm quan xem như xong.
Đường đường siêu phẩm hoàng tước, vì sao phải biết mà còn giả bộ hồ đồ, khó xử một tiểu cẩm y vệ như hắn đây?
Phương Vũ trong đầu suy nghĩ, Cửu Điện Hạ tám phần là chạy tới đợi Tuyên Vương lại bắt hụt, lại bị một đám ma ma có mắt không tròng quấy rầy, một bụng tà hỏa bất tiện phát tiết trêи người các quân quý.
Hôm nay bắt được một Tước Quý có thể gánh vách chuyện này, lập tức nhe răng nanh với hắn.
Phương Vũ chỉ đành cam chịu, không biện giải, vì Nhan Thị chịu tiếng xấu thay hắn cam tâm tình nguyện, quỳ xuống đất, xin tha: “Hạ thần đáng tội chết, cầu điện hạ khoan dung độ lượng.”
Nhan Thị vừa nghe quá sợ hãi, nàng cùng không rõ Phương Vũ nhận lệnh Nhị Điện Hạ thì có cái gì không thích hợp, cho rằng Cửu Điện Hạ là trách tội hắn không xứng chức, vội vàng mở miệng cầu tình: “Cầu điện hạ bớt giận! Phương đại nhân tẫn hết chức trách, có tội gì! Thời gian trước mẹ con ta ban đêm ngắm hoa đăng, suýt nữa gặp kẻ xấu cướp của giết người, nhờ có Phương đại nhân tự mình bảo vệ, động thủ cùng kẻ xấu, cánh tay hắn cũng bị lưỡi đao làm bị thương, đến nay còn chưa khỏi hẳn! Cầu điện hạ minh xét, không nên trách oan Phương đại nhân! Mẹ con bọn ta sau này còn nhờ vào hắn bảo vệ.”
Nhan Thị vừa ra lời cầu tình kéo đến quá xa, trùng hợp lúc này Cửu Điện Hạ tâm thần không yên, bị nàng lải nhải, nhớ đến tết Nguyên Tiêu nàng vẫn chưa quay về kinh thành, trong lòng lại một trận đè nén, lập tức tận dụng mọi thứ mà ganh tị Giang Hàm, lạnh lùng nói: “Nhị tỷ thật khí phái, bồi người ta thưởng hoa đăng còn phải mang theo thị vệ, gối thêu hoa bọn ta thật đúng là làm không được chuyện này.”
Nhan Thị cùng bọn nha hoàn vừa nghe ba chữ “Gối thêu hoa”, liền giống như ngũ lôi oanh đỉnh!
Nhan Thị giật mình, đầu óc không còn linh hoạt, run giọng hồi đáp theo sự thật: “Nhị Điện Hạ cũng không đích thân cùng đi….”
“Úc?” Giang Trầm Nguyệt quay đầu lại nhìn nàng.
Nhan Thị giải thích: “Sanh Nhi lúc đó lo lắng an nguy của ngài, suốt ngày không tâm trạng ăn uống, nói ngài đang ở tha hương, không có tâm tư thưởng hoa đăng, liền khước từ lời mời của Nhị Điện Hạ. Sau đó là ta nhiều lần năn nỉ, nàng mới đáp ứng đi dạo phố, chỉ có hai mẹ con ta, do Phương đại nhân đi theo bảo vệ.”
Phương Vũ nhìn thấy Nhan Thị nói đến “lo lắng an nguy của ngài không tâm trạng ăn uống”, trong mắt Cửu Điện Hạ kim quang chợt lóe, lại nói đến ” từ chối lời mời của Nhị Điện Hạ”, Cửu Điện Hạ thoáng chốc cong khóe miệng, đã là nhất phái cao ngạo tự đắc.
Nhan phu nhân rốt cuộc chó ngáp phải ruồi, chụp một cái vừa ngoan vừa chuẩn!
“Ân, phương giáo úy quả nhiên làm hết chức trách.” Cửu Điện Hạ mặt mày giãn ra.
Nguy hiểm giải trừ!
Phương Vũ thở phào nhẹ nhõm, cùng Nhan Thị xin cáo lui, chuẩn bị ngọ thiện.
Nhan Thị vừa rời khỏi cửa đấu liền lớn như cái đấu, lúc này sai người xuống thị tập mua thức ăn, giết lợn giết dê đã không còn kịp rồi.
Hoàng gia thường ngày chính thiện đều nhiều hơn bảy mười nón, nàng phải như thế nào mới có thể nội trong nửa canh giờ làm ra một bàn coi như có thể diện đây?
Phải long trọng hơn so với Tuyên Vương, như thế không khó.
Giang Hàm xưa nay ăn uống đơn giản, năm sáu món thì đủ rồi, có thể nói ra lời này vậy tiểu siêu phẩm hoàng tước có thể tin sao?
Thực sự là người không thể xem tướng mạo, hài tử kia nhìn qua khiến người yêu thích như vậy, không nghĩ tới là một nhân vật lợi hại như vậy!
Thường ngày nghe Cửu Điện Hạ ban thưởng cho Cố Sanh, đều là một xe một xe kéo vào cửa, nhìn xem cách xuất thủ rộng rãi, thì có cái gì phô trương mà chưa thấy qua?
Nhan Thị bất đắc dĩ, phá bình phá suất, tự mình ra trận, cùng đầu bếp trong phủ làm món sở trường của mình, dọn lên bàn, cung thỉnh Cửu Điện Hạ ngồi xuống.
Trong lòng giống như nổi trống, rất bất an.
“Thái thái cũng ngồi đi.”
Cửu Điện Hạ tựa hồ tâm tình rất không sai, miệng nở nụ cười càng khiến người ta thích, nhưng lại khiến Nhan Thị không dám thân cận nữa.
“Tạ ơn điện hạ, điện hạ gọi ta Nhan Thị là được rồi.” Nào dám để hoàng tước gọi nàng là Cố thái thái, thực sự thiên sát a!
“Đã là mẫu thân của A Sanh, sẽ không tất đa lễ cùng ta, ngồi đi.”
Nhan Thị gật đầu đáp ứng, cung kính ngồi xuống, tự mình gắp thức ăn cho Cửu Điện Hạ.
Mới vừa rồi còn trầm mặc ít lời, lúc này bỗng nhiên nói cười yến yến, Nhan Thị đối với Cửu Điện Hạ vốn là có cảm giác thân thiết không giải thích được, thường xuyên qua lại, tính cảnh giác cũng phai nhạt, bắt đầu chuyện trò vui vẻ.
Nhan Thị dùng bát đũa dự phòng gắp một khối hải sâm dâng lên, hiếu kỳ thuận miệng hỏi: “Điện hạ vừa rồi làm sao có thể một mạch đỗ ba lần đại báo tử?”
Đại khái là cảm thấy tính cách mẫu nữ Cố gia có chút tương tự, thái độ của Giang Trầm Nguyệt càng thêm quen thuộc, kéo khóe miệng liếc nhìn Nhan Thị: “Thế nào? Hoài nghi ta động tay động chân?”
“Ta không dám!” Nhan Thị vội vàng buông đũa, cung kính cúi đầu.
“Vậy ta nói là vận khí tốt, ngươi tin sao?”
Nhan Thị không chút do dự: “Tin!”
Giang Trầm Nguyệt cúi đầu cười yếu ớt: “Có thể nghĩ xong rồi hãy nói, thật sự tin?”
Nhan Thị do dự, không dám nói dối, vẫn là thẳng thắn nói: “Có chút hoài nghi….”
“Hoài nghi là được rồi.” Cửu Điện Hạ gắp thức ăn vào miệng, thản nhiên nói: “Khống chế điểm, xem độ mài món ở góc cạnh của xúc xắc, cộng thêm góc độ cùng âm hưởng khi rơi xuống đều có liên hệ với nhau, nói rõ rất phức tạp. Ta lần đầu đến nhà A Sanh làm khách, nếu như đem mẫu thân của nàng nói đến choáng váng trêи bàn ăn, cũng quá không thú vị, danh hào gối thêu hoa thật là phải xứng với thực rồi, loại nan đề này hay là để cho nhị tỷ đến giải thích đi.”
Đây không phải là minh mục trương đảm hãm hại Tuyên Vương sao!
Nhan Thị nhịn không được cười ra tiếng, thầm nghĩ tiểu hoàng tước này tính tình rất nghịch ngợm, không uy nghiêm kiêu căng giống như trong đồn đãi.
Bọn nha hoàn hầu hạ bên cạnh cũng nghẹn cười đến mức vai run rẩy, vốn dĩ vẫn không rõ Tuyên Vương là một hoàng tước nổi trội như vậy, vì sao tam tiểu thư chậm chạp không chịu chấp nhận.
Hôm nay thấy vị Đại Hạ siêu phẩm này, mới cảm thấy bản thân mở rộng tầm mắt!
Trêи đời này lại có một nhân vật hoàn mỹ như vậy.
Chính là loại hoàn mỹ từ đầu đến chân, không một chỗ nào không khiến người ta mặt đỏ tim đập, mỗi tiếng nói cử động đều mang theo mê hoặc khó có thể diễn tả, trong mộng đều khó gặp được.
Bọn nha hoàn lúc này đều cho rằng Sanh tiểu thư không đáp ứng hôn sự tám phần chính là trong lòng nhớ thương người này, ngược lại thực sự là….nhân chi thường tình.
Nhan Thị cùng Cửu Điện Hạ đang nói đến hưng phấn, hạ nhân truyền đến thông báo, tiểu thư trở về.
Cửu Điện Hạ vừa nhấc đầu, quay đầu nhìn Nhan Thị gọi một tiếng: “Thái thái —”
Sau đó mặt hướng nàng khẽ nhấc, rồi bất động.
Nhan Thị lúc trước vẫn chưa phản ứng kịp, nhìn thấy khóe miệng hài tử này dính một chút tương, liền vô thức cầm lấy khăn mặt bên cạnh, đưa tay chà lau thay Cửu Điện Hạ.
Lau được một nửa tay liền cứng đờ, cảm thấy cử động của bản thân có chút không hợp cấp bậc lễ nghĩa, ai biết Cửu Điện Hạ nghiêng đầu ý bảo nàng còn có thể lau luôn bên kia!
Thư đồng ngốc trở về, Cửu Điện Hạ là rất chú ý hình tượng.
Nhan Thị: “…..”
Lần đầu thấy hài tử xinh đẹp nhu thuận để nàng lau miệng, Nhan Thị cư nhiên không thấy có gì không thích hợp nữa, mẫu tính liền lan tràn…