*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Đại thiếu phú nhân, ngài cũng đừng quá lo lắng, cô nương lần này bị bệnh nhất định có thể gặp dữ hóa lành.”
Thiếu phụ ngồi ngay ngắn trước gương nghe vậy cười,”Tiểu cô chẳng qua là lo lắng quá độ, nào có cái gì hung cát, nghỉ ngơi chút là được, Thái y trong cung cũng chưa đến xem qua sao.” Nói xong nâng tay chọn cây trâm Trường Phúc Chi Cảnh trong khay tiểu nha hoàn đang cầm, lập tức có đại nha hoàn hầu hạ bên người cẩn thận cầm lấy cây trâm cài lên búi tóc.
Người vừa lên tiếng là nha hoàn Tử Chi nàng mang từ nhà mẹ đẻ đến, đang nâng bộ cẩm y màu trắng, “Thiếu phu nhân chọn bộ này được chưa?”
Thiếu phụ nhìn lướt qua, “Được.”
Tử Chi vừa hầu hạ mặc y phục vừa nói, “Cô nương còn nằm trên giường, thiếu phu nhân mặc đồ trắng chỉ sợ có người nói lung tung, quá kiều diễm lại sợ xung khắc. Đại gia sáng sớm trước khi đi còn giặn dò, cô nương quen thanh tĩnh, thân thể lại mảnh mai, không giống người bệnh khác nằm trên gường thích có người cùng trò chuyện giải khuây. Thiếu phu nhân qua thăm chỉ để ý xem cô nương thích ăn cái gì, thích chơi cái gì, thì cứ trích bạc trong sổ đại gia ra chi, không cần mỗi ngày qua thăm, miễn cho thiếu phu nhân quá mức mệt nhọc.”
Thiếu phụ này là Hạ gia đại thiếu phu nhân Tô thị, nghe vậy chỉ cười. Ngoài mặt không nói, trong lòng lại khó tránh khỏi có chút suy nghĩ ghen tỵ.
Trên dưới Hạ phủ ( nguyên văn là 苏府 tức Tô phủ nhưng mà phải là Hạ phủ mới đúng nên ta tự sửa lại), từ lão gia phu nhân đến mấy huynh đệ, người nào không phải đem tiểu thư duy nhất này nâng niu giống như trân châu bảo ngọc?
Cô nương mười bốn tuổi, vẫn ngây thơ đáng yêu tựa như trẻ nhỏ. Vậy cũng lạ không thể vừa nghe tin vị hôn phu mất tích liền ngất đi hôn mê đến giờ chưa tỉnh.
Nghĩ đến trong phủ có vài vị thứ xuất, không khỏi cảm thấy có chút buồn cười, mấy vị này mặc dù không phải đơn giản, nhưng có Hạ mẫu ở đây, sao có năng lực gây ra sóng gió gì.
Tô thị nhìn vào gương cuối cùng vuốt tóc, trong lòng thở dài, nếu không phải đại gia quá quan tâm, tiểu cô cũng là người đáng yêu. Lập tức sắc mặt đỏ lên, xấu hổ cho bản thân vừa mới ăn dấm chua của tiểu cô, không hề trì hoãn, để nha hoàn nâng đỡ bước ra khỏi phòng.
Vừa vén rèm cửa, Tô thị nheo mắt lại sau đó định thần, thấy sân vườn dưới ánh mặt trời toàn hoa tươi lá biếc sáng ngời, thật là một cảnh đẹp hiếm có.
Tử Chi đưa mắt nhìn quanh sân vườn, suy nghĩ trong lòng. Tuy rằng thời giờ còn sớm, bầu trời cũng vạn dặm không mây, nhưng ánh nắng hơi chói, thiếu phu nhân nàng lại rất sợ nóng, chi bằng đi đường vòng theo hành lang đi qua.
Trong lòng nghĩ liền quay đầu hướng Tô thị cười nói, “Ngày hôm qua còn nghe Tử Thảo nhắc tới, phía sau vườn hoa nỡ rộ, hôm nay vừa mới mưa, xinh đẹp kiều diễm. Đã nhiều ngày vẫn buồn ở trong phòng, không bằng đi xem hoa cỏ.”
Tô thị gật đầu, “Được, nếu có cành đẹp liền chiết mấy cành mang cho tiểu cô.”
“Thiếu phu nhân xem, cây phong dương* này kết trái thật thú vị, giống vòng phỉ thúy mấy ngày trước đại gia đưa ngài.” Tử Thảo và Tử Chi giống nhau, đều là Tô thị mang từ nhà mẹ đẻ đến, tự nhiên so với nha hoàn khác không câu nệ.
*Nguyên văn 枫杨 tra gấu ca ca thì thấy để là cây phong nhưng mà nhìn k giống nên để hán viết vậy, đây là hình của cây phong dương nè, Ta k biết có đúng k nhưng mà có hình nhìn cho dễ hình dung vậy ^.^
Tô thị nở nụ cười.
Tử Chi véo nhẹ Tử Thảo một cái, “tiểu quỷ đừng làm ồn, cẩn thận người khác chê cười.” Gặp vẻ mặt uy khuất của Tử Thảo, lại nhu nhu, “Kỳ thật chơi vui nhất vẫn là xuyên từng trái lại với nhau, ở giữa tròn tròn, hai bên hơi hơi nhếch lên, giống như tiểu nguyên bảo, chỉ tiếc không phải màu vàng.”
“Ngươi muốn màu vàng còn không đơn giản, chờ ta rãnh rỗi, tìm mấy quả, tô kim phấn để bên gối ngươi, cho ngươi mỗi ngày nhìn.” Tử Thảo hướng bên cạnh đi xa một chút, cách Tử Chi xa chút, mới mở miệng nói.
Qua cửa tròn, Tử Thảo chỉ vào trong vườn hoa, nói, “Thiếu phu nhân, hoa Tú Cầu đang nở rộ, hay là chiết mấy cành này?”
Tô thị nhìn lại, chỉ thấy hoa Tú Cầu bình thường, có màu trắng có màu hồng phấn có màu tím xung quanh là lá cây màu xanh nhìn rất đẹp, liền gật đầu.
Tử Thảo rất hưng phấn muốn đi cắt ngay, Tử Chi chạy nhanh nói, “Đừng chiết cành tạp sắc, để chung nhìn rất chói mắt.” (chổ này ta chém ^o^)
“Đã biết.” Tử Thảo đi theo bên người Tô thị khi vẫn còn là Tô gia tiểu thư Tô Vân, ánh mắt tất nhiên là không kém, liền quan sát cắt một nhành cây, thoạt nhìn sắc màu rực rỡ không pha tạp.
Tô thị cắt một vài nhành cây, “Quá ngay ngắn ngược lại có vẻ khuôn sáo.”
“Dạ.”
“Đi thôi.” Tô thị cân nhắc trong lòng, nhị lão nhân gia là người làm việc nhanh gọn sợ là đã đến rồi, chính mình nếu đến quá muộn, cũng không tốt.
Màn một cảnh một xong.
“Thiếu phu nhân, vòng gỗ lim* màu sắc có chút trầm, nô tỳ liền làm chủ chọn vòng bạch ngọc này.” Bạch Tô nâng ngọc như ý nói.
*là cái giống cái này này, ^o^ mang tính chất tương đối thôi. Đoạn này ta chém, ta hận cái tả vật, tả cảnh này quá đi… thương tình ta cái đi ta có hiểu tiếng trung đâu %T_T%.
Ngón trỏ sơn móng tay xẹt qua ngọc như ý, càng tăng thêm vài phần diễm sắc, “Liền vòng này đi.” Nói xong thiếu phụ liền đứng lên, khoát lên tay nha hoàn, đi ra ngoài.
“Thiếu phu nhân, đã nhiều ngày trời mưa, mơ (mai) đều rơi hết, thực đáng tiếc.” Bạch Thược nhìn trên đất một mảnh xanh quả mơ, có chút cảm thán nói.
Bạch Tô nở nụ cười, “Một vườn mơ lớn như vậy, có rất nhiều mơ ngon, không bằng ta cùng ngươi dành thời gian đến hái chút, mơ này thiếu phu nhân sợ là không muốn ăn, nhưng có thể yểm hoặc làm rượu mơ, đến lúc đó cho thiếu phu nhân dùng ngọt miệng.”
“Tiểu cô thích nhất là mơ muối, các ngươi làm nhiều chút.” Thiếu phụ nghe vậy phân phó nói, “Ô mai bạch mai cũng làm một chút.”
*đây là hình các loại mơ nè ta cố gắng tìm đó ^^~ mơ xanh, mơ chín, rượu mơ, mứt mơ, mơ muối….
“Dạ.” Bạch Tô, Bạch Thược đáp.
“Nhị gia nói mấy canh giờ nữa sẽ trở về sao?” Nhị gia trong lời nói Thiếu phụ là Hạ gia nhị thiếu gia, mà nàng là thê tử của nhị thiếu gia Dương thị.
“Thưa thiếu phu nhân, nhị gia chưa nói.” Bạch Tô đi theo phía sau Dương thị, “Tối hôm qua, Nhị gia không biết từ nơi nào nghe nói Đỗ gia có phương thuốc, phương thuốc kia vốn là quý nhân trong cung dùng để điều dưỡng thân mình. Hôm nay sáng sớm liền chạy đi, nói nhất định phải vì cô nương xin được, nhị gia phân phó không cần để phần cơm lại cho người.”
Dương thị ánh mắt lướt qua, “Thân thể tiểu cô quả thất có chút yếu.”
Trong phủ lão gia ở trước mặt hoàng có vài phần thể diện, giống như tiểu cô bệnh nặng cũng có Thái y đến, nhưng nếu chủ động mở miệng muốn phương thuốc chuyên dùng cho quý nhân trong cung điều dưỡng, ngược lại có chút không thích hợp, nếu có thể từ bên ngoài tìm được, đó là tốt nhất.
“Thiếu phu nhân hôm nay tuy trời trong, nhưng nắng gắt.” Bạch Thược thấy sắp ra Mai Lâm, nói, “Không bằng theo đường hành lang bên kia đi qua?”
Dương thị khẽ cau mày, nếu đi qua hành lang, vậy đường đi phải vòng một đoạn, ngày thường thì không có gì, nhưng tiểu cô đang bệnh, Viện của mình ở cách viện tiểu cô hơi xa, mà theo tính tình đại tẩu, sự sự bất xuất đầu dã bất lạc hậu ( hiểu đơn giản là mọi sự k làm người dẫn đầu cũng k phải là người đi phía sau) chỉ cần chính mình nhanh chút, có thể đến trước nàng.
“Đi theo hướng này.” Nói xong liền đi lên cầu.
Bạch Thược không dám nhiều chuyện, chỉ nhìn mắt nha hoàn bung dù, “Cẩn thận chút, đừng để nắng thiếu phu nhân.”
Trong hồ hoa sen nỡ rộ, trên đóa hoa còn đọng nước, lá sen kiều diễm mộc mạc, cá chép ở dưới tán lá chơi đùa bơi lội, ngẫu nhiên còn nhảy lên mặt nước, trên mặt hồ từng gợn sóng lăn tanh.
Cho dù đã qua khỏi hồ, nhưng hương sen cũng không tiêu tán.
Vừa qua khỏi cầu, đã thấy đại nha hoàn Ngân Kiều bên người Hạ mẫu mang theo hai tiểu nha hoàn vội vàng tới, thấy Dương thị trên mặt vui vẻ cười, hành lễ nói, “Thỉnh an nhị thiếu phu nhân, lão phu nhân phái nô tỳ đi thỉnh nhị thiếu phu nhân.”
“Là cô nương tỉnh?” Dương thị vừa nghe, mĩm cười.
“Đúng là.” Ngân Kiều vừa đi vừa nói nói, “Nô tỳ còn sợ đi đường sảy ra bất ngờ đâu, cũng không biết Ngân Hạnh đi thỉnh đại thiếu phu nhân có giống vận khí tốt như nô tỳ không.”
“Tiểu cô tỉnh, công công bà bà cũng có thể buông tâm.” Dương thị sữa sang lại búi tóc, cười nói.
“Thiếu phu nhân nói phải*, phu nhân trời còn chưa sáng đã canh giử bên người tiểu thư.” Ngân Kiều tự nhiên hiểu được ý tứ trong câu hỏi của Dương thị, chuyện này cũng không phải bí mật gì, tiết lộ chút cũng là có thể*, “Lão gia cách chén trà nhỏ liền phái người tới hỏi, nay cũng có thể an tâm vào triều.” ( mấy chổ đó là ta chém, ý cũng đại loại thế, k ảnh hưởng gì chỉ để dể hiểu hơn thôi)
Bạch Thược đi đến bên người Ngân Kiều thân mật kéo tay nàng nói: “Còn nhọc Ngân Kiều tỷ chạy qua một chuyến.” Một cái tiểu hà bao lặng yên không một tiếng động nhét vào trong tay Ngân Kiều.
“Xem ngươi khách khí kìa.” Ngân Kiều sắc mặt không thay đổi, trực tiếp cầm lấy, mĩm cười thản nhiên.
Hạ Vãn Thu quả thật tỉnh, nàng bị tiếng khóc Hạ mẫu đánh thức, nàng vừa mở mắt ra, nhìn màn trướng màu thu hương, lập tức ngây ngẩn cả người.
“Nữ nhi, con tỉnh? Có chỗ nào không thoải mái sao?” Hạ mẫu vẫn ngồi ở bên giường, nhìn sắc mặt nữ nhi tái nhợt, nhịn không được lại khóc, nay thấy nữ nhi mở mắt, trong lòng rất vui mừng, trên mặt lệ cũng chưa kịp lau đi.
Nghe được giọng nói Hạ mẫu, Hạ Vãn Thu nắm chặt chăn, cảm giác mềm mại làm cho nàng theo bản năng buông lỏng tay, nhắm hai mắt lại sau lại mở ra, nàng do dự nhìn về phía mẫu thân.
Vừa mở miệng, lại không phát ra âm thanh gì, đã bao lâu rồi chưa thấy, nàng nằm mơ đều muốn nhìn thấy mẫu thân, chỉ là hình dáng mẫu thân trong trí nhớ càng ngày càng mơ hồ, môi của nàng run run, “Nương......”thanh âm như bị dồn nén khi phát ra càng mạnh mẽ.
“Nương ở chỗ này, nương ở chỗ này.” Hạ mẫu vươn tay, sờ sờ mặt nữ nhi, chỉ cảm thấy rất lạnh, “Sao lại lạnh?”
“Nương......” Nước mắt thành chuỗi từ khóe mắt Hạ Vãn Thu chảy ra, ngồi bật dậy, hai tay đã gắt gao ôm lấy Hạ mẫu, “Nương, nương......” Bao lâu không khóc, nàng không biết, chỉ vì nước mắt của nàng sơm cạn.
Cũng là khi đó, Hạ Vãn Thu mới hiểu được một cái đạo lý, nước mắt chỉ có thể để cho người để ý mình xem.
Người không cần ngươi, nhìn đến nước mắt của ngươi chỉ biết càng thêm khinh nhục ngươi, châm chọc ngươi, nhạo báng ngươi! Đạo lý này cũng không khó hiểu nhưng mà tự ngộ ra và được người khác nói cho nghe là hai chuyện hoàn toàn khác.
“Làm sao không thoải mái, nhanh đi thỉnh đại phu đến.” Hạ mẫu một bên ôm nữ nhi trấn an, một bên phân phó nha hoàn hoang mang rối loạn nói.
Hạ Vãn Thu lúc này mới phản ứng lại, nàng sợ hãi đây là ở trong mộng, nàng sợ hãi vạn nhất có người ngoài đến đây sẽ đánh nát mộng này, khẩn cầu, “Con không sao nương, đừng kêu đại phu.”
“Thật sự không có việc gì sao?” Hạ mẫu lấy tay sờ sờ trán nữ nhi: “Không nóng lên là tốt rồi.”
Ngân Hoa xốc mành tiến vào, nói, “Phu nhân, lão gia lại phái người tới hỏi...... Tiểu thư tỉnh!” Nói còn chưa hết câu, đã thấy Hạ Vãn Thu ngồi dậy, Ngân Hoa kinh hỉ, hai tay tạo thành chữ thập, “Cảm tạ thần phật, tiểu thư rốt cục tỉnh! Nô ty đi đáp lời.”
“Mau đi đi, cũng báo cho lão gia cao hứng.” Hạ mẫu nói tiếp, sau đó quay sang nữ nhi nói, “phụ thân con mặc dù không có tiến vào xem con, nhưng trừ thời điểm vào triều, cứ cách chén trà nhỏ, lại cho người đến hỏi một lần.”
“Tỉnh là tốt rồi.” Hạ mẫu tiếp nhận cẩm sam nha hoàn mang đến thay nữ nhi phủ thêm, nói, “hai tẩu tẩu con hôm qua canh con một ngày, chắc sợ là cũng sắp đến.”
“Nữ nhi nếu đã tỉnh, nên để cho hai tẩu tẩu nghỉ ngơi cho khỏe thôi.”
“Vẫn là nữ nhi ngoan của ta, Ngân Kiều Ngân Hạnh, đến chỗ đại thiếu phú nhân nhị thiếu phu nhân nói một tiếng, Liên Y* đã muốn tỉnh.” Hạ mẫu nắm tay nữ nhi, phân phó nói.