Trọng Sinh Chi Hoa Khai Phú Quý

Chương 8



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Trương tiểu thư.” Hạ Vãn Thu ngẩng đầu nhìn Trương Oánh Oánh, “Cám ơn quan tâm của người.” Nói xong còn phúc phúc thân.

Trương Oánh Oánh bị lời nói của Hạ Vãn Thu làm cho sửng sốt, ngay cả Lưu Bội Lan cũng kinh ngạc nhìn mắt Hạ Vãn Thu.

“Không biết ngươi có đi thăm Tần thiếu gia chưa, nghe nói làm cho nha hoàn, gã sai vặt trong phủ dọa khóc, nay đều không có nha hoàn nào nguyện ý đến gần hắn hầu hạ, cũng không biết có phải là thật không.” Trương Oánh Oánh tay cầm quạt tròn giống như lơ đãng nhẹ nhàng lay động, con bướm sặc sở trên quạt tròn kia rất sống động, như đang ở giữa hoa bay liệng.

Hạ Vãn Thu cũng gặp qua không tranh chữ tốt, bất quá nhìn thấy quạt tròn kia cũng không thể không thốt lên câu tán thưởng, đột nhiên nhớ tới, mẫu thân mình hình như có nhắc qua Trương Oánh Oánh đã đính hôn, nghe nói người đó là tài tử, họa cảnh là đẹp nhất.

Lại nhìn quạt tròn, Hạ Vãn Thu mới cười nói,”Cũng không biết ai nghe lời hàm hồ, nhưng lại lừa gạt Trương tiểu thư, khác không nói, chỉ nói nha hoàn trong phủ, đều ký khế bán mình, làm sao đến phiên các nàng chọn tam lấy tứ, chẳng lẽ là nhà Trương tiểu thư...... Cũng là Trương tiểu thư quá mức từ tâm.”

Trương Oánh Oánh biến sắc, Lưu Bội Lan mặc dù cảm thấy hết giận, nhưng dù sao đây là ở nhà nàng, nếu làm không khéo, ngược lại không tốt, liền cười nói, “Trương muội muội quạt tròn này của người thật xinh đẹp.”

Sắc mặt Trương Oánh Oánh hòa hoãn, “Lưu tỷ tỷ nếu thích, sẽ tặng tỷ tỷ.” Các nàng làm người như thế nào đều lưu ba phần tình cảm.

“Sao có thể đoạt vật trong lòng muội muội.” Lưu Bội Lan cười khẽ nói.

Hạ Cẩm Nhi chấp chấp mắt, nũng nịu nói, “Tỷ tỷ, ta nhớ rõ Tần thiếu gia cũng biết vẽ tranh, làm cho Tần thiếu gia cũng giúp tỷ tỷ vẽ một cái đi.”

Lời này vừa nói ra, sắc mặt người ở đây đều biến đổi, Hạ Vãn Thu nhìn Hạ Cẩm Nhi liếc mắt một cái, còn chưa có mở miệng, chợt nghe Trương Oánh Oánh nói, “Ai vậy a, ta cùng Lưu tỷ tỷ nói chuyện, có phần ngươi xen miệng vào sao?”

Với gia thế như Trương Oánh Oánh, nhà ai lại không có mấy cái muội muội thứ xuất, thủ đoạn nhỏ này các nàng xem cũng nhiều, lại nói Trương Oánh Oánh cũng không ngốc, làm sao có thể nguyện ý bị người lợi dụng, nàng cùng Hạ Vãn Thu đấu khí, đó là Hạ Vãn Thu có thân phận cùng tư cách này.

“Thứ muội không hiểu chuyện, thỉnh Trương Tỷ tỷ thứ lỗi.” Hạ Vãn Thu khi nghe Trương Oánh Oánh nói, sửng sốt một chút, liền phản ứng lại đây, chỉ cảm thấy Trương Oánh Oánh này mặc dù kiêu ngạo, nhưng so với người tiếu lí tàng đao kiếp trước người này đáng yêu hơn, xưng hô tự nhiên đổi.

Trương Oánh Oánh chỉ hừ một tiếng, nhìn lướt qua Hạ Cẩm Nhi, lộ ra vài phần khinh thường, “Ta đi vào trước.” Nói xong liền xoay người rời đi, đám người vây quanh nàng ta cùng Lưu Bội Lan và Hạ Vãn Thu nối tiếp Trương Oánh Oánh rời khỏi đó.

Những cô nương này gia thế mặc dù so ra kém Hạ gia, nhưng đều là đích nữ trong nhà, cho dù lấy lòng cũng không cần lấy lòng một cái thứ nữ.

Hạ Cẩm Nhi ở thời điểm Trương Oánh Oánh mở miệng sắc mặt liền biến đổi, lúc này đã khôi phục vẻ dáng vẻ ngây thơ.

“Ngươi đi về trước đi.” Hạ Vãn Thu nhìn Hạ Cẩm Nhi, nói.

“Vâng.” Hạ Cẩm Nhi mím mím môi, như là có chút ngượng ngùng thấp giọng nói, “Tỷ tỷ ta vừa mới cho ngươi phiền toái đi.”

“Không có việc gì.” Hạ Vãn Thu nở nụ cười hạ, “Ngươi còn nhỏ, không hiểu chuyện.”

“Cám ơn tỷ tỷ.” Nói xong, Hạ Cẩm Nhi mới buông tâm vui vẻ hướng sân viên đi, nhưng khi quay lưng về phía Hạ Vãn Thu, sắc mặt âm trầm.

Lưu Bội Lan nhìn Hạ Cẩm Nhi đi vào, mới nói nói, “Muội muội này của ngươi không đơn giản.”

Hạ Vãn Thu cười cười, ôm cánh tay Lưu Bội Lan, “Yên tâm đi, trong lòng ta đều biết.”

“Vậy là tốt rồi.” Lưu Bội Lan cũng sắp xuất giá, nhìn Hạ Vãn Thu, có chút không nỡ quan hệ hai người các nàng vẫn rất tốt, “Nhìn muội so với trước kia có chủ kiến hơn, ta cũng yên tâm.”

“Trước kia muội muội không hiểu chuyện, làm tỷ tỷ lo lắng.” Hạ Vãn Thu nghe xong trong lòng nóng lên, nhỏ giọng nói.

Lưu Bội Lan vỗ vỗ tay Hạ Vãn Thu, nhưng nghĩ đến chuyện Tần gia, vẫn là có chút đáng tiếc, “Cũng không biết về sau tỷ muội chúng ta còn có thể cùng một chỗ vui vẻ hay không.”

Hạ Vãn Thu trầm mặc một chút, nàng nghĩ đến kiếp trước sau khi mình lập gia đình, cùng Lưu Bội Lan không liên lạc nữa, trong lòng có chút áy náy, “Tỷ tỷ nói đi đâu, chẳng lẽ lập gia đình tỷ không phải Bội Lan tỷ tỷ của ta, ta sẽ không là Vãn Thu muội muội của tỷ?”

“Nói cũng phải.” Lưu Bội Lan vừa nghe, cũng hiểu được chình mình suy nghĩ nhiều, “Chính là Tần thiếu gia...... Ủy khuất muội muội.”

“Ta cũng không cảm thấy ủy khuất.” chính Hạ Vãn Thu kiếp trước khóc náo từ hôn, cũng có một phân nguyên nhân là vì những phu nhân cô nương này, nếu không phải sống lại một kiếp, cho dù chính mình không tính giải trừ hôn ước, bị người nói như vậy, cũng sẽ cảm thấy khó chịu, mặc dù gả qua, ngày trải qua cũng sẽ không tốt, nhưng nàng cũng không thể nói cho người khác, chuyện chính mình sống lại một kiếp, “nhân vô tín tắc bất lập, lại nói hồng nhan bạch cốt giai thị hư vọng, thanh thanh thúy trúc tẫn thị pháp thân, úc úc hoàng hoa vô phi bát nhã.”*

*huhu Kiều tạm dịch nha: Nhân vô tín tắc bất lập là câu nói của người xưa: người không giữ chử tín khó đứng vững ở đời, hồng nhan bạch cốt giai thị hư vọng: hồng nhan xương trắng đều là hư không, thanh thanh thúy trúc tẫn thị pháp thân: thanh tao như trúc mới chân chính là đạo tu thân, úc úc hoàng hoa vô phi bát nhã: rực rở hoa cúc chẳng phải bát nhã (giác ngộ). đại ý phải xem trọng chử tín, hồng nhan đều là hư không, chân chính là phải rèn luyện bản thân như cây trúc, xem trọng bên ngoài k phải là người trí tuệ…. Có mấy câu thôi mà ta vất vả cả buổi….haizz mấy tỷ tỷ ca ca xin đừng niệm thơ ……ta sợ ToT

“Nói rất đúng, hồng nhan bạch cốt giai thị hư vọng, thanh thanh thúy trúc tẫn thị pháp thân, úc úc hoàng hoa vô phi bát nhã.” Người đến nhịn không được lại đem lời Hạ Vãn Thu nói lập lại một lần.

Hạ Vãn Thu cùng Lưu Bội Lan mày đều nhíu một chút, mặc kệ là ai lúc đang tâm sự, cũng không thích bị người khác nghe lén đi.

Người đến nhưng thật ra thoải mái, theo bên cạnh núi giả đi tới, phúc phúc thân, “Tiểu muội họ Tần, tên một chữ Tình, gia huynh là Tần Diệp.”

Nghe Tần Tình nói xong, Hạ Vãn Thu sắc mặt hoãn hoãn.

“Nguyên bản tiểu muội vừa mới ở chỗ này nghỉ tạm, không nghĩ tới Trương cô nương cùng bằng hữu gặp phong cảnh rất đẹp, liền dừng lại hàn huyên, tiểu muội cũng không tiện đi ra ngoài, thỉnh nhị vị tỷ tỷ thứ lỗi.” Tần Tình kỳ thật so với Hạ Vãn Thu lớn hơn một chút, nhưng Hạ Vãn Thu đã cùng Tần Diệp đính hôn, nàng cũng không tiện gọi là muội muội, chỉ là dù sao chưa có thành thân, lại càng không nên gọi tẩu tử, chỉ có thể dùng tỷ tỷ để xưng hô.

Nghe xong giải thích, Lưu Bội Lan cũng hiểu được lý do vừa rồi của Tần Tình, tự nhiên sẽ hết giận, ôn nhu nói, “Muội muội nói gì thế, nếu không chê, chúng ta đi qua bên kia ngồi xuống chậm rãi tán gẫu được không?” Nói xong liền chỉ đình nhỏ bên cạnh ao.

Đình kia không phải là đình lớn trong hoa viên, chỉ là ngày thường mẫu tử Lưu gia không có việc gì dùng để ngắm hoa úy ngư.

Tần Tình nhìn về phía Hạ Vãn Thu, Hạ Vãn Thu gật đầu, nói, “Gặp Tần gia muội muội, ta cũng rẩt vui, chính là Lưu tỷ tỷ, ta vẫn còn nhớ kỹ bách quả cao* nhà tỷ đâu.”

*hay còn gọi là bánh gạo trái cây làm từ nhiều loại quả khô có hình cho các nàng nhìn nè~

12

“Tự nhiên sẽ không thiếu muội muội.” Lưu Bội Lan vừa nghe, liền cười nói.

Ba người Hạ Vãn Thu muốn đi đình viên nhỏ, tự nhiên có nha hoàn đi trước thu thập tốt, chờ khi các nàng đi qua, nước trà điểm tâm đã bưng lên bàn xong xuôi, sau khi hàn huyên vài câu, Lưu Bội Lan mở miệng nói, “Hai vị muội muội trước trò chuyện, ta đi sẽ quay lại ngay.”

“Được.” trong lòng Hạ Vãn Thu biết, Lưu Bội Lan là muốn đi chiêu đãi khách nhân khác, hơn nữa cho mình và Tần Tình lưu lại nói chuyện, cũng không giữ người, “Tỷ tỷ mau đi đi.”

“Tần muội muội ngượng ngùng, tỷ tỷ chiêu đãi không chu toàn.” Lưu Bội Lan trên mặt mang theo vài phần xin lỗi nói, Tần thiếu gia tuy rằng không có tiền đồ, nhưng là Tần lão gia vẫn là trọng thần triều đình, quan hệ mặt ngoài các nàng cũng cần làm tốt, Trương Oánh Oánh dám nói Tần gia không hay, cũng là bởi vì quan hệ Trương gia cùng Tần gia vốn không tốt, lão gia hai nhà chính kiến không hợp.

“Lưu tỷ tỷ đừng nói như vậy, nói nữa muội cũng không biết xấu hổ.” Tần Tình cười rộ lên mang theo vài phần sang sảng.

“Tốt lắm, tỷ tỷ cũng không khách sáo.” Lưu Bội Lan đối Tần Tình cũng có chút hảo cảm, đứng lên, “Các muội hảo hảo trò chuyện.”

Chờ Lưu Bội Lan vừa đi, Tần Tình cho nha hoàn bên người rời khỏi đình, Hạ Vãn Thu thấy nàng có chuyện nói với mình, cũng làm cho Sơn Dược lui đi ra ngoài.

“Cám ơn ngươi.” lúc này tươi cười trên mặt Tần Tình biến mất, mang theo vài phần mỏi mệt, từ sau khi huynh trưởng gặp chuyện không may, tâm Tần Tình cũng không buông lỏng, nàng không phải không biết người bên ngoài nói như thế nào, nhưng càng như vậy, nàng càng không thể tránh ở trong nhà, mỗi lần tham gia tiệc nhìn ánh mắt người ngoài, cùng làm ngược lại lời nói của mình, liền cảm thấy khổ sở, tài hoa của ca ca, nàng biết rất rỏ, nhưng là nay...... Lại thành đối tượng để người khác đồng tình, còn đại ca muốn đem chính mình nhốt ở trong phòng, không khỏi lại rơi lệ.

Hạ Vãn Thu nhìn Tần Tình khóc, nghĩ đến kiếp trước của mình lòng cũng tràn đầy chua xót, thầm nghĩ hảo hảo khóc một hồi, cho nên cũng không quấy rầy, chỉ lẳng lặng ngồi, chờ Tần Tình khóc xong rồi, liền đem khăn tay đưa qua, “sẽ tốt hơn thôi.”

“Hạ tỷ tỷ, ngượng ngùng.” Tần Tình nhận lấy khăn tay, nhỏ giọng nói.

“Gọi ta Vãn Thu là được rồi.”

Tần Tình gật gật đầu, tuy rằng đã lau khô lệ, nhưng ánh mắt vẫn hồng hồng, “Ca ca không như các nàng nói......” Muốn giải thích lại không biết giải thích sao mới tốt.

“Ta biết.” Hạ Vãn Thu vỗ vỗ tay Tần Tình, “Yên tâm đi.” Nàng biết Tần Tình là sợ hãi nàng nghe lời người ngoại nói sẽ hối hận, nhưng không biết nàng đã sớm quyết định chủ ý, “Ta xem ngươi hôm nay thân mình có chút không khoẻ, tuy rằng là sinh thần Lưu bá mẫu, nhưng ngươi đến đã hoàn tất hết một phần tâm ý, Lưu bá mẫu sẽ không trách ngươi rời đi trước.”

Tần Tình cũng biết dáng vẻ hiện tại của chính mình không thích hợp đi vào, nghe vậy chỉ cảm thấy Hạ Vãn Thu đều là vì mình lo lắng, gật gật đầu, “Vậy phiền toái Vãn Thu.”

Chờ Tần Tình đi rồi, Hạ Vãn Thu cũng không có lập tức đi vào, nhìn ao cá chép xinh đẹp, kiếp trước nàng cùng Tần Tình cũng không quen, chỉ là ngẫu nhiên gặp qua vài lần, hơn nữa nàng nhớ rõ Tần Tình cũng không thích tham gia loại tiệc tùng này, vừa mới nhìn đến lúc Tần Tình khóc, Hạ Vãn Thu chỉ cảm thấy lòng tràn đầy áy náy.

Kỳ thật Tần Tình có thể vẫn tránh ở Tần phủ không xuất môn, như vậy sẽ không thường xuyên bị người âm thầm chỉ trỏ, cũng không bị người khác dùng cái loại ánh mắt đáng thương nhìn, nhưng Tần Tình không có, nàng ngược lại còn ra ngoài.

Lại nghỉ đến chính mình, trong nhà gặp chuyện chỉ biết khóc sướt mướt, cầu xin người khác, hơi hơi rủ mắt, nghiền nát điểm tâm trong tay thảy vào ao cá, thấy cá chép gấm bơi tới một đống, cướp ăn.

Mình lúc trước giống như cá trong ao, chờ chủ nhân cho ăn, không biết ở trong mắt người khác chính là món đồ chơi xinh đẹp, kêu thì đến đuổi thì đi, cao hứng cho ăn chút điểm này nọ, mất hứng xem cũng không xem.

Nghĩ đến Hạ Cẩm Nhi trước mặt mình liền dám ngáng chân, có thể thấy được ở trong mắt bọn họ mình ngốc thành dáng vẻ gì nữa, nhưng hôm nay bất ngờ gặp gỡ Tần Tình lại thu được một cái ngoài ý muốn, sợ là Tần lão gia cùng phu nhân cũng sẽ biết lập trường của mình, lập trường của Hạ gia đi.