Giờ Dậu, bốn người Ân đế lần nữa về lại tửu lâu, hỏa kế ở tửu lâu thấy bọn họ liền đi đến dẫn bốn người lên lầu hai.
"Các vị công tử, chưởng quầy nhà ta chờ các vị đã lâu, mời các vị lên nhã gian ở lầu hai." Hỏa kế nói.
Khi Ân đế dẫn đầu bước vào thì trông thấy vị chưởng quầy kia đang ngồi trước bàn chậm rãi uống trà, động tác kia thập phần ưu nhã thong dong, hoàn toàn không tương xứng với vẻ ngoài của hắn, mọi người khi nhìn thấy đều sửng sốt.
Chưởng quầy nhìn thấy bọn họ, đứng lên hơi hơi chắp tay nói "Mạo muội quấy rầy, còn thỉnh các vị công tử không thấy phiền lòng, ta là vì gặp được các vị công tử khí chất không tầm thường, nghĩ không giống người bình thường vì vậy sinh ra ý kết giao, muốn mời các vị đến đây tâm tình một phen."
"Chưởng quầy khách khí, chúng ta chỉ là đi ngang qua nơi này, không nghĩ tới lại được ưu ái như vậy, là chúng ta đã làm phiền mới đúng." Ân đế ra vẻ bộ dáng một quý công tử hữu lễ, khiêm tốn nói.
Năm người ngồi vây quanh một cái bàn, chưởng quầy cười nói "Hôm nay các vị đã nếm qua mỹ thực nơi này của chúng ta, đương nhiên, chỗ của chúng ta không phải chỉ có cá."
Mọi người đều thoải mái cười to, trong lòng đề phòng cũng ít đi một chút.
Chỉ chốc lát sau, rượu nhắm liền được đưa lên bàn, hỏa kế đem rượu rót đầy cả năm chung rượu, chưởng quầy bưng chung rượu lên nói "Hôm nay ta làm chủ, trước kính các vị một ly." Nói xong liền đưa chung rượu lên một hơi uống cạn.
Ân đế thấy hắn đã uống xong, nghĩ thầm rượu này hẳn là không có vấn đề gì, huống hồ có "Độc y" Liễu Tịch ở đây, nếu trong rượu có độc hắn chắc chắn sẽ tỉnh táo mà đi ra.
Chưởng quầy buông chung rượu, nói "Tại hạ họ Lý, tên Toàn, còn không biết cao danh quý tánh của các vị, có thể nói cho ta biết được hay không?"
Bốn người đều do dự một chút, chỉ một trong số bốn người bọn họ nói ra danh tự chỉ sợ là sẽ hù chết một đám người, huống chi lần này là bí mật xuất cung vẫn là càng ít người biết càng tốt.
Lão chưởng quầy thấy sắc mặt bọn họ có chút khác thường liền nói "Nếu các vị không tiện nói vậy ta cũng sẽ không miễn cưỡng."
Không nói chẳng phải là càng khiến người hoài nghi?Ân đế cười nhẹ đáp "Không có không có, tại hạ Trần Dục, vị này là"
"Tại hạ Thượng Quan Ngọc." Thượng Quan Tử Ngọc tiếp lời.
"Tại hạ Thượng Quan Hiên."
"Liễu Nhất."
Bốn người nói ra bốn cái tên giả, tên nói ra cũng không cảm thấy có gì mất tự nhiên, chi bằng về sau liền để như vậy xưng hô lẫn nhau còn giảm bớt không ít phiền toái.
"Hai vị công tử là huynh đệ sao?" Lý chưởng quầy nhìn về phía Thượng Quan Tử Ngọc cùng Bách Lý Hiên.
Hai người gật đầu, cũng không giải thích nhiều.
"Không biết các vị là muốn đi nơi nào?"
"Chúng ta muốn đi Giang Nam." Liễu Tịch nhanh mồm nhanh miệng nói.
"Nga? Giang Nam quả thật là một nơi rất tốt, ta cũng đã từng ở nơi đó một thời gian, nghe nói Giang Nam là cố hương của Thượng Quan Mặc Thừa tướng, không biết Thừa tướng hiện bay ra sao?" Chưởng quầy nói.
Thượng Quan Tử Ngọc kinh ngạc "Ông biết Thượng Quan Thừa tường?"
"Nga, ta từng may mắn gặp qua Thượng Quan Thừa tướng vài lần." Chưởng quầy nói, trong mắt lại xẹt qua một tia khác thường. Thượng Quan Tử Ngọc nghi hoặc nhìn người nọ, tổng cảm giác người này thực kì quái.
"Không biết Lý chưởng quầy trước kia làm nghề gì? Tại hạ thấy ngươi là người nói năng bất phàm, kiến thức rộng rãi, một chút cũng không giống như một người mở tửu lâu, ha ha." Ân đê nói, hắn cũng nhận ra người này không thích hợp, muốn thử một chút.
Lý chưởng quầy cười cười, khoát tay nói "Hổ thẹn, trước đây tại hạ chỉ là một người dạo chơi bốn phương, là một lão đạo sĩ thay người xem tướng mà thôi."
Ân đế nhìn về phía Thượng Quan Tử Ngọc, cười nói "Tử Ngọc, bây giờ lại nhiều thêm một vị bán tiên rồi." Hắn nói xong, lại chuyển hướng sang Lý chưởng quầy "Không biết Lý lão bản có thể giúp tại hạ xem tướng một lần được không?"
Lý chưởng quầy nhìn hắn, một lát sau mở miệng "Chuyện cũ trước kia đều thành không, thiên thượng nhân gian bạn khanh du. Tại hạ nói như vậy không biết có đúng hay không?"
Ân đế đột nhiên từ trên chỗ ngồi đứng lên, trong ánh mắt đã lộ ra vài phần hàn quang thẳng tắp nhìn về phía Lý chưởng quầy, lạnh nhạt nói "Ngươi đến cùng là loại người nào?" Người này thật sự đáng sợ, chỉ một câu liền nói ra hết kiếp trước lẫn kiếp này của hắn,chẳng lẽ người này thật sự là thần tiên, vì sao lại biết được chuyện hắn trọng sinh?"
Liễu Tịch cũng thực kinh ngạc, trên đời này người biết bí mật của Ân đế không phải chỉ có một mình hắn sao?Người này như thế nào lại biết được?
Lý chưởng quầy cười đạm nhiên nói "Công tử không cần khẩn trương, trên đời này không có sự tinhg gì mà tại hạ không biết." Nói xong liền vươn tay đem lớp da trên mặt xé ra, một gương mặt hoàn chỉnh ẩn bên trong lộ ra.
Gương mặt này cùng với gương mặt của Lý chưởng quầy hoàn toàn bất đồng, người nọ đem miếng da người kia tùy tay ném xuống đất. Xuất hiện trước mắt bốn người là một nam tử trẻ tuổi thập phần thanh nhã tú lệ, thoạt nhìn đại khái ba mươi tuổi, khí chất lãnh diễm, cả người tản ra một loại tiên khí siêu nhiên thoát tục.
Sau khi Thượng Quan Tử Ngọc nhìn rõ diện mạo thật sự của "Lý chưởng quầy", không thể tin mà hô lên một tiếng "Sư phụ", chỉ thấy đối phương lộ ra một chút tươi cười thanh thanh đạm đạm, hốc mắt Tử Ngọc liền phiếm hồng nhào tới, khích động nói "Sư phụ, thật là người a!"
Nam tử lãnh diễm kia thân thủ tiếp được y, một tia bất đắt dĩ cùng sũng nịch hiện lên trong mắt, nói "Tử Ngọc, ngươi giờ đã là đương kim Hoàng hậu, làm sao lại giống tiểu hài tử như vậy!"
Nét mặt của ba người còn lại dị thường kinh ngạc nhìn hai người, Ân đế hỏi "Chẳng lẽ ngài chính là Trương đạo tử?"
Trương đạo tử nhìn hắn, chắp tay hành lễ, lại bị Ân đế vươn tay nâng lên, vui vẻ nói "Đã ngưỡng mộ đại danh tiên sinh đã lâu, hôm nay mới biết ngài đúng là sư phụ của Tử Ngọc, nếu đã như vậy thì tự nhiên chính là tiền bối của ta, vãn bối không dám để ngài hành lễ."
Trương đạo tử nhìn nhìn hắn, mặc danh kì diệu nói một câu "Cơ hội chỉ có lúc này đây, hi vọng Bệ hạ có thể hảo hảo quý trọng." Nói xong lại nhìn về phía Liễu Tịch "Liễu thần y cũng phải như thế."
Liễu Tịch từ chối cho ý kiến, Bách Lý Hiên cùng Thượng Quan Tử Ngọc đưa mắt nhìn nhau, vẫn như cũ nghe không hiểu bọn họ đang nói cái gì, từ lúc bắt đầu thì sư phụ nói chuyện liền kì quái nhưng cố tình Bệ hạ cùng Liễu Tịch tựa hồ nghe hiểu được nhưng vì cái gì hai người bọn họ một chút cũng nghe không hiểu?
"Nhưng sư phụ người như thế nào xuất hiện ở đây?Còn giả trang thành chưởng quầy tửu lâu?" Thượng Quan Tử Ngọc hiếu kì hỏi.
Trương đạo tử nhìn nhìn y, thở dài giải thích "Ngươi bình thường ở trong Hoàng cung, vi sư muốn gặp ngươi cũng khó, lần này là tính ra các ngươi cải trang xuất cung đi qua nơi này, bởi vậy vi sư liền cải trang chạy tới đây. Lão bản của tửu lâu này cùng ta có quen biết, vừa lúc hắn có chuyện phải ra ngoài hai ngày, ta liền cải trang thành bộ dạng của hắn vừa thay hắn lo liệu sinh ý của tửu lâu vừa dùng phương thức này cho ngươi một kinh hỉ."
Thượng Quan Tử Ngọc cười cười "Nguyên lai sư phụ cũng sẽ có lúc ngoạn loại trò chơi này,ta cứ nghĩ rằng sư phụ là thần tiên không phạm khói lửa nhân gian."
Ân đế đứng ở một bên nghe bọn họ nói chuyện, cảm giác quan hệ của hai người một chút cũng không giống sư đồ mà giống như phụ tử với nhau, chỉ là Trương đạo tử thoạt nhìn đích xác trẻ tuổi chút.
"Sư phụ, ngày mai chúng ta sẽ xuất phát đi Giang Nam gặp phụ thân, sư phụ cùng đi với chúng ta đi." Thượng Quan Tử Ngọc nói.
Trương đạo tử trầm mặt một lúc lâu mới nói "Vi sư lần này rời núi là vì đến xem ngươi, về phần đi Giang Nam sư phụ không thể đi cùng ngươi."
"Sư phụ!" Thượng Quan Tử Ngọc nuối tiếc kêu lên. Không biết vì lý do gì từ trước kia quan hệ của sư phụ cùng phụ thân đã rất kì quái, rõ ràng cả hai đều thực mong nhớ đối phương, nhưng khi gặp mặt lại cố tình như là có thâm cừu đại hận, không ai nhường ai, y thật sự là không hiểu được."
Ân đế thấy Tử Ngọc khổ sở, tiến lên ôm y cũng lên tiếng khuyên nhủ "Thật vất vả mới được gặp mặt một lần, sư phụ sao có thể bỏ đi như vậy?Nửa năm nay thân thể của Tử Ngọc vẫn luôn không tốt, nghĩ đến là vì không có người thân bên cạnh chiếu cố, ngài hãy lưu lại bồi y đi."
Sắc mặt Trương đạo tử có chút biến đổi, ánh mắt khẩn trương một phen đánh giá trên dưới Thượng Quan Tử Ngọc, thấy y không có gì trở ngại mới buông lỏng, do dự một lát vẫn là gật đầu đáp ứng.
"Quá tốt, sư phụ!" Thượng Quan Tử Ngọc cao hứng nói.
Ân đế nhìn y sủng nịch cười cười, một kiếp này hắn muốn thải mãn tất cả nguyện vọng của Tử Ngọc, để cho y mỗi ngày đều được vui vẻ hạnh phúc.
Sư đồ tụ cùng một chỗ ăn bữa cơm đoàn viên, trong suốt bữa cơm ánh mắt của Thượng Quan Tử Ngọc đều tập trung trên người sư phụ của mình đã sớm làm cho trong lòng Ân đế từng trận ghen tức, nếu người đó không phải là sư phụ của Tử Ngọc hắn đã sớm hết nhẫn nại kiềm chế cơn tức giận này.
Thật vất vả đợi đến lúc bốn người rời khỏi tửu lâu trở lại khách điếm, Ân đế rốt cuộc có thể cùng Hoàng hậu nhà mình ở cùng một chỗ.
Ân đế đem người đặt ở trên giường hung hăng hôn một trận, sau đó hưng trí nổi lên còn thân thủ xả đi quần áo trên người đối phương, bộ dáng một tên lưu manh đáng khinh.
Thượng Quan Tử Ngọc đỏ mặt bắt lấy tay hắn, nhỏ giọng nói "Buổi sáng ngày mai muốn ngồi thuyền, tối nay không được."
Ân đế hôn hôn gương mặt y "Ta không làm gì cả, chỉ là hôm nay nhìn thấy ngươi cùng sư phụ nói chuyện cũng không liếc mắt nhìn ta một cái, vi phu trong lòng thực thương tâm a."
Thượng Quan Tử Ngọc nhìn một bộ "Oán phụ" của hắn nhịn không được bật cười thành tiếng, tiến đến gần bên môi hắn đặt xuống một nụ hôn xem như là an ủi.
Trong lòng Ân đế cuối cùng cũng dễ chịu đôi chút, tựa vào người đối phương không muốn đứng lên "Tử Ngọc, sư phụ ngươi đến tột cùng là bao nhiêu tuổi rồi?"
Thượng Quan Tử Ngọc nhìn nhìn hắn, thản nhiên cười nói "Sư phụ ta năm nay đã ba mươi sáu, bất quá bất luận kẻ nào nhìn qua đều cảm thấy diện mạo người thực trẻ tuổi, chắc Bệ hạ cũng nghĩ như vậy phải không?"
Ân đế gật gật đầu, nghiêng thân nằm về trên giường kéo chăn qua đắp lên cho hai người, ôm chầm Tử Ngọc sau đó còn hôn hôn lên trán y một chút ôn nhu nói "Ngày mai còn phải gấp rút lên đường, nương tử nhanh nghỉ ngơi đi."
Thượng Quan Tử Ngọc liếc mắt nhìn hắn, hai chữ "nương tử" kia làm y có chút không được tự nhiên, liền há mồm ngay trên cằm Ân đế cắn một ngụm ngay sau đó chỉ thấy ánh mắt người nào đó lập tức thay đổi, đem y đặt ở dưới thân, điên cuồng hưởng dụng bữa ăn ngon.
Thượng Quan Tử Ngọc nhắm mắt lại trong lòng thầm nghĩ ngày mai ngồi thuyền không cần đi đường hẳn là không có ảnh hưởng. Nghĩ vậy cũng liền vươn tay ôm chặt lưng người bên trên mặc hắn lăn lộn.
Bên trong tửu lâu, Trương đạo tử lẳng lặng đứng trước đứng trước cửa sổ trên tầng thượng, trước mặt hắn là bức họa vừa họa xong, trong tranh là một năm tử tao nhã, khí vũ bất phàm, chính là danh tướng của đại Ân – Thượng Quan Mặc.