Trọng Sinh Chỉ Hoàng Hậu Vi Tôn

Chương 50



Trời vừa tờ mờ sáng, Lưu công công liền đi tới Vị Ương cung, cách tầng tầng trướng mạn, nhỏ giọng hô "Bệ hạ đã đến canh năm, nên vào triều thôi."

Ân đế ngủ không sâu, tính cảnh giác lại tương đối cao, nên sau khi Lưu công công hô một tiếng thì hắn đã tỉnh, nói khẽ với bên ngoài "Đã biết."

Ân đế cúi đầu nhìn người đang ngủ say sưa trong lòng hắn, hôn nhẹ một cái lên cái trán trơn mềm, đem cánh tay ở dưới cổ Tử Ngọc từ từ rút ra, lại đắp chăn cho y, Ân đế tay chân rón rén xuống giường.

Tiểu hoàng tử ngủ bên trong giường nhỏ ngay bên cạnh giường của hắn, Ân đế đi qua nhìn nhìn bé, thấy bé đang nắm chặt nắm tay nhỏ, ngủ đến thơm ngào ngạt, cái bụng nhỏ tròn trịa lộ ra bên ngoài.

Ân đế cười cười, vươn tay trạc trạc khuôn mặt béo đô đô, trước khi bé đem bé chọc cho tỉnh ngủ mới dừng lại, cười cười cảm thấy thõa mãn mà đi vào triều.

Lúc tiểu hoàng tử vừa ra đời, Ân đế ở trước mặt người ngoài luôn luôn là bộ mặt uy nghiêm lạnh lùng, chỉ có thời gian gần đây mới lộ ra khuôn mặt tươi cười, thoạt nhìn bình dị gần gũi hơn nhiều. Ai chẳng biết gần vua như gần cọp a, nhóm bá quan tự nhiên ước gì Hoàng đế mỗi ngày đều quân tâm đại duyệt mới tốt.

Khi Thượng Quan Tử Ngọc tỉnh lại thì trời đã sáng, y tùy tiện khoát ngoại bào, liền đi xuống giường nhìn tiểu hoàng tử, chỉ thấy bé đã tỉnh, nằm ở trên giường nhỏ đá đá chân nhỏ, đôi mắt đen trong suốt đang nhìn chung quanh xem xem, cái miệng nhỏ nhắn giống như là đang thực ủy khuất.

Có phải đói bụng rồi không? Thượng Quan tử Ngọc nghĩ nghĩ, nhanh chóng mặc quần áo, đơn giản rửa mặt một phen rồi gọi Lục La bưng một chén sửa tới, đem tiểu hoàng tử ôm đến, dùng thìa đút sữa cho bé.

Tiểu hoàng tử híp mắt ăn đến thích ý, qua một tháng, thân thể bé đã rắn chắc hơn trước rất nhiều, tóc trên đầu cũng mọc nhiều ra, chỉ là một ngày đại bộ phận thời gian đều dùng để ngủ, lúc đói bụng cũng chỉ dùng ánh mắt to nhìn chằm chằm người ta, không khóc cũng không nháo.

Thượng Quan Tử Ngọc đưa tay nắm nắm tay nhỏ nhuyễn hồ hồ của bé, tại khuôn mặt béo của bé hôn hôn hai cái, tiểu hoàng tử nhe răng nhìn y cười, miệng còn mơ hồ phát ra tiếng "Ân, a" như là muốn cùng Thượng Quan Tử Ngọc nói chuyện.

Vì lúc ở cùng tiểu hoàng tử phải đút sữa, đổi tả linh tinh nên Thượng Quan Tử Ngọc đều một mình ôm hết mọi việc, từ trước đến nay không giao cho người khác. Ân đế sợ y quá mức vất vả, hảo hảo khuyên nhủ y một phen mới rốt cuộc khiến y đồng ý, buổi tối liền giao tiểu hoàng tử cho bọn hạ nhân chăm sóc.

Thời điểm tiểu hoàng tử tỉnh ngủ, Thượng Quan Tử Ngọc liền ôm bé đi Ngự Hoa Viên dạo vài vòng, hoặc là bế bé đi tìm Bách Lý Hiên cùng Liễu Tịch, có khi cũng sẽ đi đến chỗ của Tần Phi Yến.

Có thể là lúc Thượng Quan Tử Ngọc nói chuyện với bé lúc nào cũng mỉm cười nên tiểu hoàng tử nhìn thấy quen mặt, bé sẽ lộ ra tươi cười, có khi còn có thể thẹn thùng xoay mặt đi, đem gương mặt nhỏ nhắn chôn ở trong lòng Thượng Quan Tử Ngọc, một bộ dạng tiểu khả ái khiến cho người khác không thích cũng khó.

Thượng Quan Tử Ngọc ôm bé đi lại ở trong Ngự Hoa Viên một lát, nhìn gương mặt nhỏ nước mắt lưng tròng, giương cái miệng nhỏ nhắn ngáp thì biết bé lại muốn ngủ, vỗ vỗ mông nhỏ, ôm bé trở về ngủ.

Đợi đến khi trở về Vị Ương cung, tiểu hoàng tử đã ghé vào trong lòng y ngủ từ lúc nào, Thượng Quan Tử Ngọc đặt bé vào trong giường nhỏ, nhẹ nhàng nhéo nhéo cái mũi mềm mềm, nhỏ giọng nói "Con nói xem sao con có thể ngủ như vậy được hả?"

Tiểu hoàng tử trả lời lại là lật mình, đưa mông đối mặt với y, chỉ là thân thể bé quá nhỏ, lật mình cũng không được, chỉ có thể tứ ngưỡng bát xoa nằm ngửa, hai chân gập lại.

Thượng Quan Tử Ngọc sờ sờ cái bụng nhỏ tròn trịa, cũng không biết ăn cái gì sao bụng lại to như vậy? Lục La ở một bên cười nói với y, tiểu hài tử vừa mới sinh đều như vậy, đợi sau khi lớn lên sẽ khác.

Trong chớp mắt, tiểu hoàng tử đã tròn trăng. Một ngày này, tất cả mọi người trong Vị Ương cung đều bận đến người ngã ngựa đổ để chuẩn bị lễ tròn trăng cho tiểu hoàng tử.

Liễu Tịch là người tới đầu tiên, dù sao hắn cũng là một Ngự y nhàn rỗi, Ân đế để hắn tiến cung đều là vì Thượng Quan Hoàng hậu, chỉ cần cam đoan thân thể Hoàng hậu bình an thì nhiệm vụ của hắn cũng hoàn thành.

Đến sớm tự nhiên cũng có chỗ tốt của đến sớm, tỷ như có thể được ăn những mẻ điểm tâm mới ra lò, quả thật là đại lộc ăn. Hôm nay là cung yến tròn trăng của tiểu hoàng tử, Lục La cùng Hồng Thường đương nhiên là xuất ra hết bản lĩnh làm rất nhiều điểm tâm.

Các loại điểm tâm được bưng lên bàn, nhìn đến hoa cả mắt, có sắc vàng rực rỡ của tùng tử bách hợp tô, mứt táo Tô Bính, mật tổ ong cao, hương hoạt chi ma cao, thiêu tô bí chế [chém]....thật sự là đầy đủ sắc hương vị, làm người khác không thể đứng vững.

Mắt Liễu Tịch phiếm lục quang nhìn chằm chằm bàn điểm tâm, nóng nảy vò đầu bức tai, mỗi lần nhịn không được muốn vươn vuốt sói qua liền sẽ bị Lục La đúng lúc bắt được, tất cả điểm tâm đều là để dành đến lúc khai yến buổi tối, ăn trước sẽ không được may mắn.

"Liễu đại Ngự y, ngài không thể ráng nhịn sao? Đến lúc khai yến buổi tối thì ngài có thể thỏa thích ăn no, hiện tại nhất định không được ăn!"Lục La thân thủ che chở mấy đĩa điểm tâm kia.

Lúc này Tần Phi Yến đi đến, phía sau còn đi theo vài nha hoàn, nàng cười đối với Liễu Tịch nói "Ta có mang theo chút quả Cát Tường cũng hoa hồng tô, Liễu Ngự y nếu đói bụng vậy thì trước ăn thức ăn ta mang đến đi."

Liễu Tịch từ trong mũi hừ hừ hai tiếng, vẫn là ngoan ngoãn đi ăn quả Cát Tường cùng hoa hồng tô, chuyển mắt nhìn thấy tiểu hoàng tử đang ngồi trong lòng Thượng Quan Tử Ngọc, đang vui vẻ cười với hắn, Liễu Tịch liền nhào lại xoa xoa cái bụng nhỏ của bé, nghiến răng nói "Tiểu gia hỏa, ngươi dám giễu cợt ta, xem ta trị ngươi như thế nào."

Tiểu hoàng tử cười càng thêm vui vẻ, còn vươn tay nhỏ đi bắt lấy mấy cọng tóc của Liễu Tịch, một lớn một nhiỏ nháo thành một đoàn, mọi người dở khóc dở cười, có lẽ trong đầu Liễu Tịch cùng hài tử không nói chừng là giống nhau.

Lúc Thượng Quan Mặc và Trương đạo tử tiến cung trời cũng đã chạng vạng, vừa vào cửa liền nhìn thấy tiểu gia hỏa đang nắm tay nhỏ mà cười ngọt nào với bọn họ, nhất thời trong lòng liền mềm mại đến rối tung rối mù, bảo bối hảo khả ái này chính là tôn tử của bọn họ.

Khi Ân đế cùng Bách Lý Hiên bận rộn xong chính sự đi đến Vị Ương cung thì phát hiện người đã đến đông đủ, đang chờ hai người bọn hắn. Lúc này bên ngoài trời cũng đã tối, Ân đế vung tay lên ra lệnh "Khai yến!" Tiệc tròn trăng của tiểu hoàng tử bắt đầu.

Tất cả mọi người ngồi vây quanh bàn, trước tiên nói với tiểu hoàng tử vài câu chúc phúc, dâng lên lễ vật, sau đó mọi người cùng nâng chén ăn mừng tiểu hoàng tử đầy tháng.

Tiểu gia hỏa ngồi trong nôi, Thượng Quan Tử Ngọc đem nôi đặt ngay bên cạnh mình, thời thời khắc khắc chú ý bé, thấy bé vươn tay nhỏ muốn chồm lên bàn rượu, liền lấy mấy loại trái cây nhiều màu đưa cho bé tự chơi.

Dù sao tiểu hoàng tử cũng chưa mọc răng, muốn cắn cũng cắn không được, tiểu gia hỏa bĩu môi, tựa hồ có chút mất hứng. Thượng Quan tử Ngọc bất đắc dĩ cười cười, để Hồng Thường đi vắt chút nước trái cây, dùng đầu đũa chấm nước đưa cho bé nếm.

Tiểu gia hỏa vươn đầu lưỡi ra liếm liếm, dường như cảm thấy hương vị của nước trái cây rất ngon, chép chép miệng, mĩ tư tư cười.

Bé hiện tại quá nhỏ, ngoài trừ sữa cũng không dám cho bé ăn linh tinh, vì vậy Thượng Quan Tử Ngọc chỉ dám cho bé nếm chút nước trái cây, sau đó thì thu đũa, may mà tiểu gia hỏa cũng không tranh cãi ầm ĩ, đôi mắt chớp chớp như là muốn ngủ.

Ân đế sợ ồn đến giấc ngủ của bé nên để cho nha hoàn đem nôi đưa vào nội thất, để cho bé hảo hảo ngủ, mọi người cũng có thể tận hứng vui chơi.

Ở gian ngoài, tiếng trò chuyện, ăn uống linh đình, cũng không biết là ai đột nhiên nhắc tới Tư Mã Dạ, không khí chợt trầm xuống, Ân đế nhìn Tần Phi Yến, nói đùa "Nghĩa muội cũng đã đến tuổi kết hôn, nếu đã có ý trung nhân thì phải nói cho Trẫm biết, Trẫm nhất định sẽ vì muội mà chỉ hôn, tiền đề là đối phương cũng phải muốn thành đôi với nghĩa muội a!"

Tần Phi Yến mặt đỏ hồng, lắc đầu nói "Hoàng huynh nhật lý vạn ky, quốc sự bận rộn, Phi Yến há có thể lấy loại chuyện này làm phiền huynh? Huống chi, trong lòng Phi Yến cũng không có người nào cả."

Thượng Quan Tử Ngọc minh bạch vì sao Bệ hạ lại hỏi vấn đề này, Tư Mã Dạ đăng cơ xưng vương, nên sớm ngày lập hậu sinh hoàng tử, bất quá hắn lại chậm chạp không có hành động, hậu cung phi tử đều không có, cũng không biết là có phải vì Tần Phi Yến hay không.

Đế Hậu hai người không muốn để Tần Phi Yến cùng Tư Mã Dạ có bất kì mối quan hệ nào, nghĩ sớm ngày chỉ hôn cho nàng, ngả cho người khác cũng chặt đứt tưởng niệm của Tử Mã Dạ, bất quá việc này là đại sự cả đời của Tần Phi Yến nên bọn họ cũng không thể miễn cưỡng nàng, vẫn muốn để nàng tự quyết định.

Vì ăn mừng Thái tử tròn trăng, Ân đế ban bố chiếu thư đại xá thiên hạ, miễn thuế ba năm cho dân chúng, để dân chúng hòa cùng niềm vui.

Bách tính Đại Ân vui mừng khôn xiết, khắp nơi ăn mừng, cảm tạ đại ân, đồng loạt đi lễ chùa dâng hương, vì tiểu hoàng tử cầu nhiều phúc, vì Đại Ân cầu phúc.

"Bệ hạ bây giờ rất được lòng dân, hiện tại người trong thiên hạ đều một lòng theo Bệ hạ." Thượng Quan Tử Ngọc nghe nói đến sự tình phát sinh bên ngoài hoàng cung, nhịn không được nói với Ân đế.

"Đó là bởi vì Trẫm cưới được một Hoàng hậu tài đức thông tuệ a!" Ân đế mặt không đổi sắt tâm không loạn vuốt mông ngựa.

Thượng Quan Tử Ngọc tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn một cái, nhìn thấy tiểu gia hỏa nằm trong nôi đã tỉnh ngủ, liền đưa tay đem bé ôm ra.

Tiểu gia hỏa mở to ánh mắt nhìn phụ hoàng của mình, Ân đế vươn tay ôm lấy bé, bất quá hiển nhiên hắn không có kinh nghiệm ôm tiểu hài tử nên tiểu hoàng tử có chút không thoải mái, ở trong lòng phụ hoàng uốn éo thân mình.

"Bệ hạ, để cho ta làm đi, ngươi ôm như vậy hài tử sẽ không thoải mái."Thượng Quan Tử Ngọc tiếp nhận hài tử, làm mẫu cho hắn xem.

Ân đế cười cười, đưa tay vuốt vuốt hai má y, ôn thanh nói "Thật sự là vất vả ngươi, Tử Ngọc."

"Không có gì vất vả, ngược lại ta rất cao hứng." Thượng Quan Tử Ngọc cười nói.

Lúc này, Bách Lý Hiên cầm một phong thư đi đến, ôm quyền hành lễ với Ân đế "Bệ hạ, biên quan truyền đến tin khẩn cấp, Việt Vương Tử Mã Dạ cùng vài nước láng giềng khai chiến, thế như chẻ tre, đã công hãm vài tòa thành của Ninh quốc, các quốc gia khác không tỏ thái độ, Ninh quốc thỉnh cầu Đại Ân phái binh viện trợ."

Ân đế cười lạnh một tiếng "Tư Mã Dạ rốt cuộc không kiềm chế nổi, không vội, chúng ta chờ một chút xem xem tình huống như thế nào rồi nói.