Trọng Sinh Chi Khả Dĩ Phi Phàm

Chương 49: Về Nhà Ăn Cơm Thôi





Tạ Tuế Thần đang ngồi ở chỗ của mình kiểm tra lại lịch hoạt động của lớp tuần sau trên bảng, nghe thấy tiếng động thì ngồi dậy.
Tạ Tuế Thần ngạc nhiên: "Dĩ Phàm, sao lại quay lại?"
Bách Dĩ Phàm đáp: "Bách Khả Phi còn đang gặp thầy dạy vẽ, tôi phải đợi anh ấy rồi cùng về nên quay lại lớp ngồi thôi.

Anh cứ làm việc của anh đi."
Tạ Tuế Thần tiếp tục nhìn bảng.

Bách Dĩ Phàm ngồi xuống bục giảng, nhìn quanh lớp.

Bách Dĩ Phàm: Bạn Tạ thật là nghiêm túc!
Thầy Bách nhắc nhở bạn Tạ: "Hôm nay còn chưa đọc thuộc."
Nghỉ giữa giờ chiều qua Tạ Tuế Thần tìm Bách Dĩ Phàm, hôm nay lại bị thầy Hồng chiếm dụng nên chưa đọc được.

Tạ Tuế Thần quay lên: "Xin lỗi, tôi quên mất, giờ đọc luôn vậy."
Tạ Tuế Thần đọc một lèo, Bách Dĩ Phàm nghe không rõ nên đi qua đứng trước mặt Tạ Tuế Thần.

Từ trên nhìn xuống, cứ đứng đó nghe Tạ Tuế Thần đọc.

Tóc của Tạ Tuê Thần mọc khá nhanh, giờ nhìn đã không còn cứng cứng như lúc mới tập quân sự nữa, nhìn có vẻ không tồi đâu.

Giọng đọc của Tạ Tuế Thần đều đều, hoàn mĩ vô khuyết, không chê chỗ nào.

"Bạn nhỏ đọc rất tốt, rất ngoan nha." Thầy Bách gật đầu hài lòng, sờ đầu xù xù của bạn nhỏ Tạ.

Tạ Tuế Thần:...!
Tạ Tuế Thần hỏi: "Thầy à, hôm nay em bắt được Đại Trình đó, thưởng đâu rồi?"
Bách Dĩ Phàm:...!Vẫn còn nhớ chuyện này cơ à?
Bách Dĩ Phàm thuận miệng nói: "Muốn thưởng sao? Tối nay cho về nhà tôi ăn cơm."
Tạ Tuế Thần ngạc nhiên, vừa định nói thì Bách Khả Phi đến.

Bách Khả Phi đẩy cửa vào lớp: "Phàm Phàm, sao không về ký túc xá chờ anh chứ...!Ầy, Tiểu Tạ cũng ở đây à?"
Bách Dĩ Phàm quay qua: "Anh vẽ cái gì gì hoánh tráng đã xong rồi hả?"
Bách Khả Phi mới học vẽ được mấy ngày, mà vẽ toàn những thứ huyền ảo, hiểu chết liền.

Bách Khả Phi không phục: "Làm gì đến mức nát như vậy! Anh đây đã có thể vẽ hoa quả được rồi đó."
"Mấy cái tĩnh vật đó không quan trọng.

Anh thi là thi đạo diễn chứ không phải thi vào khoa mỹ thuật."
"Biết rồi mà." Bách Khả Phi mất kiên nhẫn, đổi chủ đề: "Nhanh đi thôi.

Đôn Nhi nhớ thương món thịt chiên giòn cả tuần nay rồi."
Bách Dĩ Phàm: "Thế anh ấy đâu rồi?"
"Anh bảo nó chờ ở phòng.

Đại Trình cũng đang ở ký túc xá à?"
Bách Dĩ Phàm gật đầu: "Để hai người đó chờ chút đi.


Chờ Tạ Tuế Thần khóa cửa lớp đã, còn có người chưa lấy cặp."
Vừa lúc này thì Chu Nhạc Dũng quay lại, nói đúng ra là một bóng người xông thẳng vào lớp.

Bách Khả Phi giật mình: "Em chậm chút nào!"
"Tránh ra!" Chu Nhạc Dũng rống lên với Bách Khả Phi, mặt đỏ, mắt cũng đỏ, chỉ thẳng vào Bách Dĩ Phàm: "Mày là một thằng tiểu nhân! Là mày mách lẻo tao với chủ nhiệm đúng không!"
Bách Dĩ Phàm:...!
Bách Dĩ Phàm: "Tao mách lẻo cái gì? Mày nói hộ tao cái."
"Mày mách lẻo, mày nói tao nói xấu mày với thầy Hồng!"
Bách Dĩ Phàm: "Thế mày có nói thế không? Nói đi.

Nếu tao tìm giáo viên nói thì chỉ có thể nói là mách.

Còn mày nói với thầy Hồng là tao không chịu học hóa là màu mở to mắt nói dối."
Chu Nhạc Dũng: "Mách thì có cái gì mà anh hùng!"
"Đúng rồi đó, mở to mắt nói dối càng không phải là đàn ông." Bách Dĩ Phàm chậm rì rì nói: "Mày tỉnh hộ tao cái, tao không thừa nhận tao mách lẻo mà sự thật là tao không hề mách ai.

Cho nên từ nãy đến giờ chỉ có mày tự chửi mình thôi."
"Mày, mày, mày..." Chu Nhạc Dũng lại chỉ vào Bách Dĩ Phàm: "Thằng tiểu nhân, có giỏi thì đấu tay đôi!"
"Đấu tay đôi với mày á? Tao còn ngại mất mặt ấy.

Hơn nữa, phiền mày thức thời hộ nhau cái." Bách Dĩ Phàm nhướn mày, chỉ ra phía sau mình: "Người kia là anh tao, một cân ba ngon lành.

Còn đây nữa này, bạn cùng bàn với tao, thành phần chuộng vũ lực, thực lực thâm cao khó dò.

Bên tao nhiều người thế nên trừ khi não mịn thì mới đấu tay đôi với mày nhé."
Bách Khả Phi không hiểu gì hết, bước lên trước: "Rốt cuộc là làm sao?"
Tạ Tuế Thần không nói gì, cúi đầu xắn tay áo lên.

Chu Nhạc Dũng lùi một bước: "Đm! Mày chờ đó!"
Nói xong chạy về chỗ, cầm cặp lớp chạy ra ngoài, lúc chạy qua mấy người còn tăng tốc.

Bách Dĩ Phàm:...!
Bách Dĩ Phàm đề nghị: "Tôi nghĩ nên cho nó đi tham gia hội thao."
Tạ Tuế Thần: "Chạy 5000m chắc không thành vấn đề đâu."
Bách Khả Phi lại hỏi: "Thế túm lại là sao? Kia là bạn cùng phòng với em, tên là Chu Nhạc Dũng đúng không?"
"Hầy, không phải nó thì là ai.

Nó không phải đối thủ của em." Bách Dĩ Phàm chẳng quan tâm: "Được rồi, chúng ta có thể khóa cửa và về rồi!"
Tạ Tuế Thần cầm chìa khóa, khóa kỹ cửa rồi cùng hai anh em đi về ký túc xá.

Lúc về gọi cho Vương Viễn Nghiễm thì mới biết Trình Dật Hạo cũng đang ở đó.

Hai người dị thường hợp tính, một đường thảo luận xem ai là hoa khôi của khối, của trường.

Năm người gặp nhau dưới tầng ký túc xá.

Bách Khả Phi chỉ vào Tạ Tuế Thần rồi giới thiệu với Vương Viễn Nghiễm: "Đây là lớp trưởng của Phàm Phàm, Tạ Tuế Thần.


Tiểu Tạ, đây là bạn cùng phòng của anh, Vương Viễn Nghiễm, gọi Đôn Nhi.

Tính ra hai người có thể miễn cưới tính là nửa đồng hương."
Nhà cũ của Vương Viễn Nghiễm dù ở Đông Bắc nhưng ở thành phố S cũng có nhà có xe, người nhà đều ở đó.

Mà Tạ Tuế Thần lại từ thành phố S đến.

Vương Viễn Nghiễm nhìn tạ Tuế Thần rồi vò đầu mình: "Ây, sao nhìn quen quen thế nhỉ?"
Trình Dật Hạo hưng phấn: "Tạ lão đại, ông quen anh Đôn không?"
Tạ Tuế Thần nhìn Vương Viễn Nghiễm mới quen.

Anh lắc đầu, nghi hoặc: "Trước đó em học ở trường cấp hai Số 5, chẳng lẽ gặp anh ở đó?" (nguyên văn là Thị Ngũ Thượng sơ trung, như kiểu trường bh của mấy người là Nhất Trung, là trường số 1 của thành phố ấy.

Nhưng chả biết dịch như nào nên để thế nhé)
Vương Viễn Nghiễm lắc đầu: "Không đâu.

Anh học cấp 2 ở Đông Bắc cơ."
Bách Khả Phi nói: "Kệ đi, giờ quen là được rồi."
"Đúng đó." Vương Viễn Nghiễm vui vẻ: "Đi nhanh chút đi, về sớm, tôi nhớ cô chú của tôi chết mất thôi!"
"Có mà nhớ thịt nhà tôi ấy!" Bách Khả Phi tàn nhẫn vạch trần.

"Nhớ hết nhớ hết." Vương Viễn Nghiễm cười ha ha, lại kéo Trình Dật Hạo qua thảo luận về hoa khôi, thuận tiện chọc Bách Khả Phi chuyện yêu hận tình thù của anh với Chiêm Nguyệt.

Bách Khả Phi thẹn quá hóa giận.

Ba người phía trước đùa nhau loạn lên, Tạ Tuế Thần kéo Bách Dĩ Phàm lại hỏi: "Nhiều người đến nhà cậu ăn cơm như vậy là nhà có chuyện gì sao?"
Bách Dĩ Phàm phẩy phẩy tay: "Đến thì biết thôi.

Hơn nữa, ba tôi nấu cơm ngon lắm, năm đó, lúc rời nhà chỉ học được một phần thôi, sau này hối hận muốn chết..."
Bách Dĩ Phàm dừng lại.

Tạ Tuế Thần hỏi: "Rời nhà? Rời đi đâu?"
Rời nhà đi học đại học.

Sau này có muốn học nấu cũng không còn cơ hội nữa.

Bách Dĩ Phàm phát hiện phòng tuyến của bản thân đang lỏng dần, cứ thế mà cậu quên mất Tạ Tuế Thần giờ đây chỉ là bạn học với mình.

Bách Dĩ Phàm: Như này là không được, phải cảnh giác hơn!
Bách Dĩ Phàm đánh trống lảng: "Không đi đâu hết.

Tóm lại là ba tôi nấu cơm ngon cực kỳ, anh hôm nay lời rồi."
Cả nhóm về đến nhà nhưng không thấy ba Bách đâu, chỉ có mẹ Bách đang thái rau trong bếp.

Bách Dĩ Phàm đứng ở trong bếp: "Mẹ, sao có mỗi mẹ ở nhà thế? Ba tăng ca à?"

"Hả, không phải.

Ba con về giờ đây." Mẹ Bách quay lại, tiện tay cần miếng cà chua chấm vào đường, đút cho Bách Dĩ Phàm.

Bách Dĩ Phàm há miệng ăn.

Mẹ Bách lau tay, đi ra phòng khách, dùng giọng phổ thông không sõi lắm để chào hỏi: "Đại Trình đến rồi à.

Độn Nhi cũng đến nữa sao, chú mấy đứa đã ướp thịt sẵn hết rồi.

Tiểu Tạ để tóc này trông được lắm nhé! Đừng ngại, ngồi đi, ngồi xem TV đi.

Có ăn bưởi không?"
Trình Dật Hạo từ nhỏ đã qua đây ăn nằm, quen tay đi mở TV.

Vương Viễn Nghiễm cũng không khách khí, cầm dao đi bổ bưởi, bày múi nào ra múi đó, còn cùng Trình Dật Hạo nói về mấy chương trình đang phát.

Ngược lại, có mình Tạ Tuế Thần ngồi ở sofa, cúi đầu bóp bóp vỏ bưởi.

Lần đầu nhìn bộ dạng bó tay bó chân của Tạ Tuế Thần, Bách Dĩ Phàm trộm vui, lại bị mẹ Bách kéo tai lôi vào bếp: "Mẹ nghe anh con nói, ở trường con toàn bắt nạt Tiểu Tạ hả?"
"Oan chết con." Bách Dĩ Phàm tức xì khói: "Trông con giống người hay đi bắt nạt người khác lắm sao? Mẹ à, mẹ không cần thúc khuỷu tay ra ngoài đâu."
"Vậy ra ngồi tiếp chuyện nó đi.

Mẹ thấy Tiểu Tạ là đứa nhỏ thành thật, lần đầu người ta đến đây, đừng để nó ngại."
Bách Dĩ Phàm: "Con biết rồi mà."
Bách Dĩ Phàm liền chạy ra ngoài chơi.

Nhưng Tạ Tuế Thần đã bắt đầu nói chuyện với Vương Viễn Nghiệm mấy chuyện của thành phố S rồi.

Bách Dĩ Phàm qua hỏi: "Đại Trình chạy đâu rồi ạ?"
Vương Viễn Nghiễm nháy mắt, đáp: "Đại Trình bảo muốn xem tác phẩm Khả Nhi vẽ linh hồn."
Bách Dĩ Phàm:...!
Không lâu sau, hai người kia đã đi ra.

Vương Viễn Nghiễm hỏi: "Sao rồi Đại Trình? Vỡ mộng chưa?"
"Không hề! Em thấy anh Khả Phi có tương lai lắm!" Trình Dật Hạo vô cùng kiên định.

Bách Dĩ Phàm:...Hóa ra còn là fan ruột.

Vậy là đạo diễn Bách Khả Phi đã thu được fan đầu tiên trong sự nghiệp.

Mấy người buồn chán ngồi chờ cơm.

Vương Viễn Nghiễm bảo cả nhóm đánh bài.

Bách Khả Phi liền lấy 2 bộ bài ra, năm người ngồi quanh bàn trà.

Vương Viễn Nghiễm nói: "Poker, đấu địa chủ, tranh thượng du, 7 Joker 523, đập trứng, chọn một cái đi.

Tôi chọn đấu địa chủ." (Thứ lỗi ko thể chém nổi mấy cách chơi bài nên mong quý vị thông cảm)
Trình Dật Hạo, Bách Khả Phi với Bách Dĩ Phàm lại mỗi người một ý.

Bách Khả Phi với Trình Dật Hạo chọn poker Bách Dĩ Phàm với Vương Viễn Nghiễm cùng một ý.

Mọi người quay sang nhìn Tạ Tuế Thần.


Nào biết là Tạ Tuế Thần chẳng biết chơi cái gì.

Cả làng:...!
Tạ Tuế Thần: "Nhưng tôi muốn học đấu địa chủ."
Đương nhiên có thể học rồi, Tạ Tuế Thần ngồi nhìn một lần, ván sau tham gia.

Tứ quý, xích, bộ ba thêm đôi, 10JQKA đồng chất, đánh đến thuận buồn xuôi gió.

Nhưng Tạ Tuế Thần chỉ cần đấu với Bách Dĩ Phàm liền tạch, quả thực là không bình thường.

Trong lúc đánh bài thì ba Bách về, ngồi đó xem.

Ba Bách ngạc nhiên: "Tiểu Tạ, cháu chơi tốt lắm, đánh cũng không tồi mà sao mặt toàn giấy thế?"
Tạ Tuế Thần cũng không hiểu: "Cháu biết Dĩ Phàm có K với 10JQKA đồng chất, có thể sẽ đánh ra nên bài trong tay không thể đỡ được."
Vương Viễn Nghiễm ngạc nhiên: "Còn nhớ được bài cơ à!"
Tạ Tuế Thần liên nói: "Trong tay anh Khả Phi còn 3 con 2."
Bách Khả Phi ngạc nhiên nhìn Tạ Tuế Thần.

Có thể nhớ bài mà còn thua Bách Dĩ Phàm, đến là thảm.

Nhà cái thua thì nhà cái bị dán giấy, nhà cái thắng thì đi dán cho những người thua.

Đánh xong, mấy người đếm thì Tạ Tuế Thần bị dán nhiều nhất.

Trình Dật Hạo tặng ánh mắt đồng tình, an ủi: "Lão đại, đánh bài xui xẻo, tình trường từng đóa đào nở!"
Lúc này, ba Bách gọi cả nhóm vào ăn cơm, mấy người xếp hàng đi rửa tay rồi mới ngồi vào ăn.

Trên bàn có một hộp bánh kem.

Trình Dật Hạo: "Í, hôm nay sinh nhật ai à?"
Bách Dĩ Phàm:...!
Bách Dĩ Phàm: "Có thật là chúng ta quen nhau từ nhỏ không vậy?"
Ba Bách giải thích: "Là sinh nhật của Phàm Phàm, lịch âm thì đã qua rồi nhưng nếu tính lịch dương thì vừa hay là hôm nay, lại được nghỉ nên làm bù."
Bách Dĩ Phàm không nghĩ đến sau khi chết lại còn được làm sinh nhật, vui vẻ đi mở hộp bánh.

Mở ra, trái tim vỡ vụn.

Bách Dĩ Phàm ai oán nhìn ba mình: "Ba già à, ba không thể viết tuổi mụ được sao?"
Mọi người nhìn vào bánh, bên trên có viết Phàm Phàm, sinh nhật 15 tuổi vui vẻ.

Vương Viễn Nghiễm ngạc nhiên: "Em trai, thì ra em nhỏ hơn Khả Nhi hai tuổi cơ à!"
Bách Khả Phi chém thêm một đao: "Là hai tuổi rưỡi.

Lúc tôi đi mới đi học, nó gào khóc muốn đi cùng, còn giãy đành đạch, lăn qua lộn lại nữa.

Gào tầm 1 năm thì cũng đành phải cho nó đi học sớm."
Trình Dật Hạo cười he he: "Phàm Phàm, nhìn rõ hiện thực đi.

Ông phải gọi tôi là anh nhá!"
Bách Dĩ Phàm lầu bầu: "Tạ Tuế Thần, muốn nói gì thì nói đi, đừng nghẹn."
Tạ Tuế Thần: "Hôm nay bị Phàm Phàm nhỏ hơn mình một tuổi khen là ngoan...!Có chút mất mặt không muốn gặp ai."
"Đệt!" Bách Dĩ Phàm chống nạnh: "Thật ra tôi đã 25 rồi đó!"
Cả nhà cười ầm lên..