Trọng Sinh Chi Khả Dĩ Phi Phàm

Chương 83: Ngoan Ngoãn Học Đi





Nói rằng đầu óc Tạ Tuế Thần đủ dùng cũng không phải là không là đạo lý.

Thầy Trần nói: "Nói đầu óc trò đó đủ dùng hay không thì tôi không biết hay sao? Thế giờ trò đó đi thi thì ai quản lớp? Không thì tôi đổi trò làm lớp trưởng nhé?"
Bách Dĩ Phàm:...!
Bách Dĩ Phàm: "Chào buổi sáng thầy, tạm biệt thầy."
Nói rồi quay lưng đi.

Thầy Trần kéo tay cậu lại: "Tên ranh này! Lương tâm của trò đâu rồi?"
Bách Dĩ Phàm: "Em cho chó ăn rồi! Hao Thiên Khuyển."
Thầy Trần vừa bực vừa buồn cười: "Em nhìn Tạ Tuế Thần cho thầy, đừng để nó liều mạng quá."
Bách Dĩ Phàm: "Thầy à, thầy chính là Nhị Lang Thần! Phong thái tuấn lãng, độc nhất vô nhị! Lương tâm của em đều bị Hao Thiên Khuyển dâng lên hiếu kính ngài rồi đúng không?"
Thầy Trần giả bộ muốn đá bay Bách Dĩ Phàm.

Cậu chạy luôn.

Bách Dĩ Phàm về lớp, tìm Vưu Thành đăng ký thi.

Vưu Thành tặc lưỡi: "Phàm Phàm này, ngày nào tôi cũng thấy ông trong phòng kể điển cố tôi còn tưởng ông không tính thi cơ."
Bách Dĩ Phàm đùa: "Thi đua cái gì chứ, quan trọng là có điểm danh, không liên quan đến việc kể đó cả."
Vưu Thành trợn mắt: "Tối nay không cho ông kể nữa!"
Bách Dĩ Phàm: "Tối nay tôi sẽ cho ông biết trong lòng Trang Chu rộng lớn như thế nào!"
Trì Đào ghé qua: "Trang Chu? Trang Tử?"
Bách Dĩ Phàm: "Chính là người nằm mơ thấy bươm bướm đó.

Chuyện kể là, hôm vợ Trang Chu qua đời, có ông bạn chạy đến an ủi ông ấy.

Lúc người này vừa đế nhà Trang Tử, ây da, mọi người đoán xem."
Vưu Thành, Trì Đào: "Làm sao?"
Bách Dĩ Phàm: "Biết bây giờ thì sau còn gì hay nữa, để tối tôi kể cho.".

Đam Mỹ Sắc
Vưu Thành bật lên muốn cấu Bách Dĩ Phàm, cậu bật dậy qua chỗ Chu Nhạc Dũng.

Bách Dĩ Phàm: "Tôi muốn đăng ký, thi học sinh giỏi."
Chu Nhạc Dũng cầm tờ đăng ký ra, còn lấy bút của mình ra.

Bách Dĩ Phàm điền xong về lại chỗ.

Tạ Tuế Thần đang học từ mới.

Bách Dĩ Phàm cười hehe: "Chào buổi sáng lớp trưởng, hôm qua có ngủ ngon không? Nghe nói hôm qua anh làm cho Boss bùng cháy."
Tạ Tuế Thần bỏ sách xuống: "Thầy Trần làm sao?"
Bách Dĩ Phàm: "Anh định thi cả ba môn, Boss nhà ta lo lắng lên sức khỏe và tinh thần của anh.


Anh có biết không? Sức khỏe và tinh thần của lớp trưởng ảnh hưởng rất lớn đến sự nhàn hạ của Boss đó!"
Tạ Tuế Thần:...!
Tạ Tuế Thần nghĩ một lúc: "Tôi chỉ tính thi ba môn vòng loại thôi, đến bán kết thì tính sau."
Bách Dĩ Phàm: "Vậy à.

Tôi còn tưởng là anh tính làm siêu nhân, ba môn đều thi để tấn công lên thi quốc gia chứ."
Tạ Tuế Thần: "Không phải đâu."
Bách Dĩ Phàm vui vẻ: "Được rồi, để tôi truyền đạt cho Boss, nói cho thầy ấy biết vẫn có thể nhàn hạ."
Tạ Tuế Thần:...!
Trình Dật Hạo quay xuống buôn: "Thật ra mấy lớp khác cũng nhiều người đăng ký thi cả ba
môn."
Cho dù giáo viên đề nghị tập trung vào mọt môn, cũng nhấn mạnh là đừng quan trọng chuyện thắng thua quá nhưng vẫn có nhiều học sinh ôm tâm lý may mắn.

Nên đăng ký thi cả ba môn cũng được coi như một trong những kế hoạch của vài học sinh mong là biết đâu bất ngờ.

Nhưng Bách Dĩ Phàm lại không nghĩ Tạ Tuế Thần suy nghĩ như vậy.

Thế thì Tạ Tuế Thần nghĩ như nào?
Bách Dĩ Phàm: Chịu.

Lúc này, giáo viên môn Anh lên lớp, Bách Dĩ Phàm mở sách giáo khoa ra chăm chỉ học.

Cô Lưu cười với cả lớp, nói: "Mặc kệ thi học sinh giỏi môn gì thì tiếng Anh vẫn phải chăm chỉ học.

Dù không vào được chung kết thì thi đại học vẫn có môn anh.

Hôm nay chúng ta học Unit 4."
Cả lớp một mảng kêu rên.

Cho dù như nào thì việc báo danh thi học sinh giỏi vẫn là đề tài đứng đầu.

"Lớp 10/7 với 10/9 là hai lớp có nhiều người đăng ký thi cả ba môn nhất đó."
Lúc ăn trưa, Trình Dật Hạo đã báo ngay tin tình báo mới hóng được.

Bách Dĩ Phàm ngẩn lên: "Rất bình thường mà, Bách Khả Phi bảo chờ qua vòng loại là sẽ ổn định.

Đến lúc đó nhiều người sẽ chọn ra một môn để thi, mà cũng sẽ có nhiều người bị loại."
Trình Dật Hạo lại nghĩ đến chuyện khác: "Ông thì sao? Vưu Thành bảo ông thi hai môn à?"
Bách Dĩ Phàm: "Toán với Hóa."
Trình Dật Hạo: "Ý, thế là cuối tuần ông ông vẫn phải học một lớp buổi chiều à, không về cùng tôi được à."
Tạ Tuế Thần đang chiến đấu với một miếng đậu chợt dừng lại, ngẩng đầu lên.


Bách Dĩ Phàm: "Cùng về rồi trên đường ông đọc thuộc cho tôi nhé? Hôm qua còn chưa học thuộc Quả nhân chi vu quốc đâu nhỉ?"
Cho dù ngày nào cũng phải chiến đấu với một núi bài tập nhưng Bách Dĩ Pham cũng không bao giờ quên nhắc nhở Trình Dật Hạo học bài.

Trình Dật Hạo:...!cúi đầu ăn cơm tiếp.

Ngược lại, người oán niệm lại là Vưu Thành: "Phàm Phàm này, ông đừng có nói Quả nhân chi vu quốc, nói nốt chuyện Trang Chu với vợ đi!"
Trì Đào lập tức gật đầu phụ họa: "Đúng đúng đúng."
Hai tên này vẫn còn đang nhớ thương chuyện Bách Dĩ Phàm sáng nay nói lấp lấp lửng lửng.

Cậu lại cười he he không nói một lời.

Vưu Thành phát điên vì tò mò, cướp luôn miếng thịt nướng to nhất của Bách Dĩ Phàm, còn chia một nửa cho Trì Đào, hai tên nhất trí cắn luôn một miếng.

Bách Dĩ Phàm đau lòng: "Đoàn kết hữu ái đâu hết rồi! Tối nay tôi sẽ không nói, tối mai cũng không, sau này sẽ không bao giờ nói chuyện đó! Cho các ông biết thế nào là Bát Vinh Bát Xỉ!!"
Vưu Thành với Trì Đào:...!
Trình Dật Hạo thầm cười.

Tạ Tuế Thần gắp hết bò kho của mình qua cho Bách Dĩ Phàm: "Đây là cầu tình cho hai tên đó."
Vưu Thành: "Lão đại! Ông quá tốt!"
Bách Dĩ Phàm làu bàu: "Xem ở lớp trưởng, ờm, mấy miếng thịt bò, bỏ qua cho hai ông."
Bách Dĩ Phàm lại gắp lại một nửa trả Tạ Tuế Thần.

Sau đó mọi người vừa ăn vừa nói chuyện, ăn xong, có người muốn về ký túc xá nghỉ có người muốn về lớp nên lại tách nhau ra.

Bách Dĩ Phàm lại đứng đó không đi, Tạ Tuế Thần cũng không động: "Dĩ Phàm?"
Bách Dĩ Phàm túm lại Trình Dật Hạo: "Nhìn qua bên kia hộ tôi, bên kia kìa, có phải là Chiêm Nguyệt không?"
Trình Dật Hạo: "A, anh Khả Phi."
Bách Dĩ Phàm:...!
Bách Dĩ Phàm: "Hỏi ông Chiêm Nguyệt, ông kêu Bách Khả Phi làm gì."
Tạ Tuế Thần tinh mắt nhìn rõ: "Là Chiêm Nguyệt."
Chỗ đó có ba người đang đi, Chiêm Nguyệt đi bên trái, Bách Khả Phi đi bên phải còn ở giữa là một người lạ, ba người vừa đi vừa thảo luận gì đó.

Bách Dĩ Phàm khí chịu: "Người đi giữa kia là ai! Trông ngứa mắt quá! Đại Trình, lên! Qua thông đồng người ở giữa đi!"
Trình Dật Hạo:...!
Yếu ớt phản kháng: "Không nhìn rõ là nam hay nữ."
Bởi vị quá xa mà người ở giữa mặc đồng phục, tóc lại ngắn nên không biệt được là nam hay nữ nữa.

Bách Dĩ Phàm: "Đại Trình, tôi tin ông! Nam nữ đều ăn, siêu cấp giỏi!"
"Nhưng lúc này tôi chỉ muốn thông đồng được Hình nữ hiệp thôi." Trình Dật Hạo che mặt, tiện đà kéo người khác xuống nước: "Tạ lão đại thử đi."
Tạ Tuế Thần:...!
Bách Dĩ Phàm quay người đi: "Đại Trình à, hôm nay học thêm 3 điển cố nhé."

Trình Dật Hạo rền rĩ.

Trở lại phòng học, Bách Dĩ Phàm lấy vở ra làm mấy đề, rồi mí mắt đánh nhau, cậu lôi áo khoác trong ngăn bàn ra trùm lên đầu rồi gục xuống bàn.

Giấc ngủ này không hề ngon ngọt, mơ rồi lại như không phải mơ.

Lúc là chuyện Bách Khả Phi đòi ngủ học, một hồi là Lạc Ngạn Tương hỏi bật lửa, lúc thì Hình Mỹ Gia nói chuyện về ban cán sự rồi chuyện thi biện luận.

Bách Dĩ Phàm mắt tối đen, tai thì ong lên, tứ chi như bị định thân, không thể cử động, mà lại không tỉnh lại được.

Tạ Tuế Thần vỗ vỗ cánh tay cậu: "Dĩ Phàm, hai mươi phút rồi.

Cẩn thận bị lạnh."
Lúc này cậu mới có thể giãy dụa tỉnh lại.

Bách Dĩ PHàm giụi mắt, bỏ áo xuống thì thấy Hình Mỹ Gia đứng cạnh bàn.

Cậu nói nhỏ: "Hình nữ hiệp à, hóa ra bà ở đây thật à."
Hình Mỹ Gia: "Tôi đứng đây được nửa ngày rồi ạ.

Ây, Bách Dĩ Phàm, ông tham gia thi học sinh giỏi đúng không? Có còn tinh lực thi biện luận không?"
Bách Dĩ Phàm: "Hả? Có cả thi biện luận nữa à?"
Hình Mỹ Gia: "Ừ, nhưng là sau khi thi xong phòng loại của hóa với toán.

Sao nào? Làm phát nhé? Không cần ông tham gia chuẩn bị lúc đầu, chỉ cần tham gia đấu solo hoặc theo nhóm là được.

Tôi viết cho ông bài thuyết trình."
Bách Dĩ Phàm không mắc mưu: "Thế cũng có tự do biện luận cần chuẩn bị chứ?"
Hình Mỹ Gia: "Nói gì thì nói thôi, nửa lớp đang chuẩn bị thi học sinh giỏi.

Biết nhiều khổ lắm, ông chuẩn bị tinh thần đi!"
Tạ Tuế Thần: "Để tôi thi cho."
Bách Dĩ Phàm:...!
Bách Dĩ Phàm: "Lớp trưởng đang nói chuyện cười à?"
Hình Mỹ Gia đồng ý: "Ông phải thi ba môn đó!"
Bách Dĩ Phàm: "Lớp trưởng vẫn là đánh nhau khá đẹp trai, tranh luận với người khác thì miễn đi."
Hình Mỹ Gia: "Lớp trưởng à, chúng ta phải cạnh tranh công bằng, dùng vẻ đẹp trai mê hoặc đối thủ rồi làm họ thuần phục dưới chân là không phải đạo."
Bách Dĩ Phàm với Hình Mỹ Gia ông một câu tôi một lời, tung hứng ăn ý.

Tạ Tuế Thần:...!
Hai người nói một hồi, thả rơi Tạ Tuế Thần.

Bách Dĩ Phàm: "Hình nữ hiệp, bà cứ tìm đi, lớp mình nhân tài như mây, khẳng định không đến lớp trưởng phải ra tay đâu.

Về phần tôi cứ để cho tôi làm dự bị là được."
Hình Mỹ Gia vốn không ôm hy vọng gì, tìm được dự bị như này liền vui vẻ, rồi tung tăng đi tìm mục tiêu tiếp theo.

Trong lớp vẫn có những người không tính thi học sinh giỏi, Hình Mỹ Gia đi khua một hồi là được 4 người, còn thêm được mấy dự bị luôn.

Hình Mỹ Gia đem danh sách viết ra rồi làm chuẩn bị đầy đủ.


Tạ Tuế Thần xem một lượt rồi cho thêm vài ý kiến rồi Hình Mỹ Gia mới đem danh sách nộp lên.

Như Bách Dĩ Phàm đã nói, Tạ Tuế Thần đầu óc vẫn đủ dùng.

Học hành, thi đua, việc lớp, không cái nào bị chậm trễ.

Hiện tại, lớp 10/1 ngoại trừ tinh thần học tập thăng cao cũng không có gì thay đổi.

Nhưng không đến vài ngày, chuyện trong lớp Hình Mỹ Gia không tìm Tạ Tuế Thần nữa mà trình lên thẳng thầy Trần.

Hình Mỹ Gia cầm kế hoạch thi biện luận đi tìm Boss.

Vừa đẩy cửa vào văn phòng, thầy Trần nhìn thấy Hình Mỹ Gia liền vui vẻ: "Qua đây qua đây, trò biết chơi Zuma không?"
Hình Mỹ Gia:...!
Nhận lấy chuột máy tính từ thầy chủ nhiệm, Hình Mỹ Gia cũng đồng thời tiếp nhận gánh nặng của Bách Dĩ Phàm, trong khi cậu vẫn không biết gì mà cắm đầu chuẩn bị cho kì thi.

Đến thứ 7, tiếp thục phải học phụ đạo, buổi sáng, sau khi học xong hai tiết toán, Bách Dĩ Phàm vẫn ngồi trong lớp.

Trình Dật Hạo tan học đi cùng Thang Tiểu Liễu nói chuyện.

Nói xong, về lớp thấy Bách Dĩ Phàm vẫn ngồi đó.

Trình Dật Hạo tò mò: "Phàm Phàm, ông còn muốn học lý nữa hả?"
Bách Dĩ Phàm: "Nghe chơi thôi, tôi thấy hứng thú với cái đòn bẩy gì đó, nghe có vẻ hay."
Bách Dĩ Phàm mỗi tuần đều học cả 3 môn phụ đạo, buổi chiều cùng Tạ Tuế Thần ngồi xe buýt về.

Trong khi mẹ Bách tối thứ sáu thường gọi điện cho cậu bảo cậu dẫn cả Tạ Tuế Thần về ăn cơm cùng.

Bách Dĩ Phàm đành phải lĩnh chỉ làm theo.

Trong khoảng thời gian này, ba Bách hình như lại mua thêm nhà; Khả Phi bút ký sắp tái bản; thông tin về Brokeback Mountain tràn ngập mọi nơi, Bách Khả Phi hình như đã download tính xem.

Và trong máy tính cài thêm phần mềm luyện đánh máy, mẹ Bách tạo QQ.

Tin tức về thiên vương thiên hậu đầy trời, tuần sau phiên bản mới của Mẫu Đơn Đình sẽ chiếu toàn thế giới, Bách Dĩ Phàm lên mạng tìm mua Nghiệt tử của Bạch Tiên Dũng tiên sinh.

Cậu đọc lại một lượt rồi mang qua ký túc xá của Bách Khả Phi, trắng trợn để lên bàn của ông nah.

Trừ những chuyện đó, Bách Dĩ Phàm vẫn ngày ngày chăm chỉ học tập hướng đến tương lai.

Thứ bảy cuối tháng tư, Bách Dĩ Phàm đi đến trường Thực Nghiệ, tham gia kì thi toán
Thứ bảy đầu tháng năm, Bách Dĩ Phàm xách hộp bút đi thi hóa.

*^*^*^*
Quả nhân chi vu quốc: là chương 1 trong Mạnh Tử luận trị quốc cùng Lương Huệ Vương
Bát Vinh Bát Xỉ: Ngày 3 tháng 4 năm 2006, Chủ tịch Trung Quốc Hồ Cẩm Đào đã đưa ra luận thuyết "Bát vinh, bát xỉ" - "tám điều lấy làm vinh quang, tám cái xem là xỉ nhục"
Đó là "Lấy yêu tổ quốc làm vinh, coi tổn hại tổ quốc là nhục; lấy phục vụ nhân dân làm vinh, coi xa rời nhân dân là nhục; lấy tôn sùng khoa học làm vinh, coi ngu muội vô tri là nhục; lấy lao động cần cù làm vinh, coi lười biếng hưởng lạc là nhục; lấy đoàn kết tương trợ làm vinh, coi ích kỷ hại người là nhục; lấy thành thực giữ tín làm vinh, coi hám lợi bất nghĩa là nhục; lấy tuân theo kỷ cương pháp luật làm vinh, coi vi phạm là nhục; lấy phấn đấu gian khổ làm vinh, coi xa xỉ dâm dật là nhục"..