Nghĩ như vậy, Lâm Ngọc Đồng vẫn quyết định nói một tiếng. Cậu mở notebook ra viết tiểu thuyết một lúc, được khoảng 14.000 từ, cho đến khi thấy bên ngoài tựa hồ như có tuyết rơi mới dừng lại duỗi người, hoạt động tay chân một chút.
Đã hơn mười một giờ, nhưng Triển Dực Phi còn chưa về, cậu đang suy nghĩ có nên tiếp tục chờ hay không. Đúng lúc này tiếng mở cửa vang lên "lạch cạch".
Triển Dực Phi mang theo hơi lạnh từ bên ngoài vào, nhìn thấy ánh sáng ấm áp từ trong phòng hắt ra, anh đứng ngốc ở ngoài cửa hồi lâu.
Lâm Ngọc Đồng chỉ nghe thấy tiếng mở cửa mà không nghe tiếng động khác, cảm thấy có chút không đúng, đi ra ngoài nhìn thấy liền cười đến không thở ra hơi: "Dực Phi, anh, ha ha ha ha ha ha ha, anh mặc quần áo của ai vậy?" Cậu chỉ vào bộ quần áo màu xanh lá mạ không hề phù hợp tẹo nào trên người Triển Dực Phi, "Bộ đồ này cũng không phải phong cách của anh?"
Triển Dực Phi không nói gì, anh cởi áo khoác rồi mắc lên giá treo, bảo: "Tôi không cẩn thận làm đổ rượu lên quần áo, ướt một mảng lớn, không có cách nào khác đành phải mượn quần áo của người ta để mặc về, thật sự là khó coi lắm sao?"