Tại dài quá nên hơi vật vã, mà tôi không muốn có tình trạng cắt đôi chương ra nữa đó mà.
Editor: Min
Chương 35:
Ban đầu Lâm Ngọc Đồng định tặng ba mẹ mỗi người một phong bao lì xì lớn, nhưng lo lắng đến vấn đề của Triệu Đức Hoa, cậu lại thay đổi chủ ý, tặng cho ba một phong bao có một vạn đồng tiền mặt cùng thiệp chúc mừng nho nhỏ, còn hai tấm chi phiếu vốn là tặng riêng mỗi người thì cậu đều đưa cho mẹ, tổng cộng là một trăm hai mươi vạn.
Lần trước khi về nhà thấy mẹ ngồi đó tính toán sổ sách cậu còn có chút lo lắng có phải trong nhà thiếu tiền hay không, cho nên hơn nửa số tiền kia cho mẹ cậu là để lo chi phí trong gia đình, như vậy dù sao cũng sẽ sống dễ chịu hơn nếu ba bị lừa phải chi tiền vào những nơi không đáng khác. Ba cậu cái gì cũng tốt, chính là có đôi khi quá xem trọng ân tình. Tuy rằng nhớ kĩ người ân nhân của mình không có gì là sai, nhưng quá mức thì lại chính là vấn đề. Cho nên về sau cậu phải chú ý vấn đề này mới được.
Trần Tố Trữ đương nhiên là hiểu được dụng ý của con trai mình, nhưng số tiền này bà từ chối nhận: "Con trai, mẹ biết con hiếu thuận, nhưng số tiền này mẹ không thể cầm. Chờ sau này con thật sự có bản lĩnh rồi mẹ cũng không khách khí với con. Còn hiện tại con phải nghe mẹ, tiền này là số tiền đầu tiên con tự mình làm ra phải không, hơn nữa mẹ với ba con từng trải nhiều năm như vậy, làm sao trong tay lại không thể có chút tiền dự trữ được? Con không cần phải lo lắng đâu."
Tuy rằng Trần Tố Trữ cảm thấy hẳn là Triển Dực Phi sẽ không phải không đáng tin cậy giống ông chồng phú nhị đại của kế toán công ty, nhưng thời buổi này chuyện lạ gì cũng có, cho nên bà không thể không vì con trai mình mà suy nghĩ nhiều hơn một chút, ít nhất bà không hy vọng nghe được có người nói con trai mình còn chưa kết hôn đã quay về nhà ba mẹ vơ vét tiền.
Lâm Ngọc Đồng biết, cậu hiện tại lấy ra nhiều tiền như vậy mọi người trong nhà sẽ vô thức nghĩ đó là tiền của Triển Dực Phi, cho nên không muốn cầm cũng là điều bình thường. Cũng là vì cậu nghĩ quá đơn giản, trách không được trước đó Triển Dực Phi lại nói số tiền ấy đưa ra sẽ không được nhận. Cậu buồn bực cất tiền lì xì đi, có chút không phục, Triển Dực Phi sao lại có thể hiểu cha mẹ cậu hơn cả cậu được vậy.
Thủ tục đã chuyển giao xong xuôi, Trần Tố Trữ cũng sẽ không cương quyết nói sau phải trả lại hay gì gì đó.
Lâm Ngọc Đồng nói: "Khẳng định là đi cùng ba chơi cờ rồi ạ, anh ấy mua tặng ba một bộ cờ bằng bạch ngọc."
Nhưng mà kì thực là không dùng. Lâm Chi Tùng coi bộ cờ ấy như bảo bối, ông quyết định cất đi sưu tầm, sẽ không dùng đến.
Vừa đúng lúc Triển Dực Phi cũng có chút không thực sự muốn chơi, bởi vì dù anh có nhắm mắt lại cũng có thể dễ dàng thắng, thế nhưng cái chuyện thiếu hiểu biết như thắng ba vợ thì anh không thể làm, hiện tại vừa vặn có thể giả ngốc.
Lúc xuống lầu, Lâm Ngọc Đồng hỏi Trần Tố Trữ, "Mẹ, con với anh ấy hiện tại cũng là người một nhà, vậy vì sao con tặng quà mẹ lại không nhận, anh ấy tặng thì mẹ lại nhận?"
Trần Tố Trữ cười nói: "Chuyện đó có thể giống nhau sao? Đây là cô gia (*) chủ động tặng."
(*) Cô gia "姑爷": Cách gọi của bố mẹ vợ gọi con rể. Vì mình thấy nó khác đặc biệt nên mình để nguyên chứ không thay sang từ "con rể".
Lâm Ngọc Đồng suýt chút nữa bị sặc: "Của con cũng không phải là bị động tặng mà!"
Cho nên nói đi nói lại thì mọi người vẫn nghĩ đó là tiền của Triển Dực Phi đúng không?
Không thể tin được, nhưng mà càng không thể tin được là giống như chuyện đó thật sự xảy ra vậy. Tuy rằng do tự tay cậu làm ra, hơn nữa còn có lãi rất nhiều, nhưng sự thật là tiền vốn đều do Triển Dực Phi cấp cho.
Đêm giao thừa, người một nhà vây quanh vừa ăn vừa nói chuyện, so với bình thường cũng ăn không ít, hơn nữa lúc bắn pháo hoa mọi người đều đi ra ngoài, tiếng cười hi hi ha ha rộn vang một vùng. Lâm Ngọc Đồng thậm chí còn gọi video cho em gái mình, nghe Lâm Ngọc Lan phía bên kia đại dương càu nhàu: "Anh, anh với anh Dực Phi mau kết hôn đi, chỉ cần hai anh tổ chức hôn lễ là em có thể về rồi."
Lâm Ngọc Đồng nói: "Anh thật ra cũng muốn lắm, nhưng mà "chị dâu" không chịu theo nguyện vọng của anh nha, anh ấy còn chưa "mang thai" nữa, Lan Lan em chờ một chút đi nhé."
Cũng phải ngày hôm sau cậu mới biết được, Triển Dực Phi là muốn cùng cậu chụp ảnh vào ngày đầu tiên của năm mới.
Từ tờ mờ, khi trời còn chưa sáng hẳn, Triển Dực Phi đã đánh thức Lâm Ngọc Đồng, "Em mau lên, tiểu Phi cũng dậy rồi, còn đang chờ ở bên ngoài đó."
Lâm Ngọc Đồng miễn cưỡng mở mắt, thực ra là khó khăn đến không tưởng tượng được, nhưng vừa thấy Triển Dực Phi cực kì hăng hái như vậy, cậu thực sự đứng lên, sau đó mơ mơ màng màng đi đánh răng rửa mặt, rồi chải chải tóc.
Triển Dực Phi chọn cho cậu một bộ quần áo thường ngày thuần một màu trắng, kết quả là Lâm Ngọc Đồng cài nút áo thì trái phải lại không đều nhau, anh không thể làm gì khác ngoài cởi ra cài lại, "Em có muốn anh cõng ra ngoài không? Sao lại mệt mỏi như vậy? Đêm qua không phải đã thả em đi ngủ từ sớm rồi sao?"
Lâm Ngọc Đồng xoa xoa thái dương, "Vì em không nghĩ ra tại sao anh lại thả em đi ngủ sớm thế, em vốn đã chuẩn bị tốt là hôm nay sẽ không xuống được giường rồi."
Triển Dực Phi dở khóc dở cười, "Vậy sao em không hỏi anh?"
Lâm Ngọc Đồng vừa đi vừa trả lời, "Em sợ là không có việc lại tự mình tìm việc."
Hai người nhẹ nhàng đi xuống lầu để hội lại cùng Lâm Ngọc Phi đang chờ ở cửa.
Lâm Ngọc Phi chụp chụp, chính bản thân cũng bất giác mà cảm động. Trước kia nó phần lớn đều chụp cảnh vật, rất ít khi chụp người, cho nên khi đồng ý với Triển Dực Phi là sẽ giúp chụp ảnh thì lúc đầu nó cũng lo lắng rằng mình chụp không tốt, nhưng hiện tại nó không còn băn khoăn như vậy nữa, bởi vì nó phát hiện ra rằng chỉ ánh mắt của hai người trong ống kính này giao nhau, thì đó cũng chính là phong cảnh đẹp nhất.
Lâm Ngọc Phi lại chụp một loạt ảnh hai người đi dạo bên bờ biển. Lúc bọn họ đi ra, mặt trời mới đang dần dần nhô lên từ đường chân trời, chỉ là một viền vàng mờ mờ, nhưng hiện tại cũng đã nhô lên được hơn phân nửa.
"Không thành vấn đề, nhận được mail rồi tôi sẽ nhân thể làm."
Nick rất nhanh liền chỉnh lý lại một số chứng cớ có liên quan mà anh ta thu thập được gửi cho Triển Dực Phi, anh liền in hết chúng ra, giao lại cho Lâm Chi Tùng ——– Nghe anh nói vài lần không bằng ông tự xem một lần.
Lâm Ngọc Đồng "Vâng!" một tiếng, "Con ra đây!"
Lâm Chi Tùng cầm văn kiện đưa cho con trai, "Con giúp ba dịch một chút."
Lâm Ngọc Đồng học tiếng Anh cũng không phải là quá tốt, nhưng nội dung đại khái cũng có thể hiểu được, cậu đem những phần có vấn đề trong văn kiện ban đầu nói cho ba mình biết, lúc sau trong lòng cũng ít nhiều có chút tức giận, "Ba, người bạn học này của ba cũng quá là thất đức, năm đó chuyện ông ấy giúp nhà chúng ta thì không phải là giả, nhưng không thể dựa vào chuyện ấy để lừa gạt ba vào hố lửa như vậy được?"
Lâm Chi Tùng cũng giận dữ, cầm văn kiện ném "Bộp" một cái lên trên bàn, hơn nữa ngày cũng không nói gì.
Ông đồng ý đầu tư thực sự là hoàn toàn dựa vào sự tín nhiệm đối với bạn học cũ, thế nhưng nếu những kết quả mà Triển Dực Phi đưa cho ông đều là thật, vậy thì người bạn học cũ kia không tránh khỏi có phần quá đáng, tại sao có thể chà đạp lên sự tín nhiệm của ông như vậy?
"Tuy rằng ba đã ký vào hợp đồng đồng ý đầu tư, nhưng ông ta rõ ràng là lừa bịp, chúng ta cũng có thể kiện chống lại ông ta." Lâm Ngọc Đồng thu lại toàn bộ giấy tờ, giữ lại để mang theo về.
"Chờ đến lúc trở về ba sẽ gặp hắn rồi nói sau, ba thật sự không nghĩ rằng hắn lại dùng thủ đoạn này để lừa tiền đầu tư. Tóm lại, lần này cũng là ba thiếu suy nghĩ, may mà có Triển Dực Phi..." Lắc đầu, Lâm Chi Tùng cười tự giễu. Nếu đến tận bây giờ ông còn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, vậy thì thực là sống uổng phí nhiều năm, "Nói chung là ba phải cảm ơn thằng bé rất nhiều."
"Cảm ơn thì không cần đâu ba, đều là người một nhà, ba khách sáo với anh ấy như vậy lại cảm thấy xa lạ quá. Con chỉ muốn nói sau này ba đừng gạt tụi con để làm chuyện gì đó nguy hiểm là được rồi, các sản phẩm chăm sóc sức khỏe kia dù sao cũng là thực phẩm, đối với phương diện này ở nước ngoài còn kiểm tra nghiêm ngặt hơn so với trong nước, ngộ nhỡ thực sự xảy ra chuyện gì thì nó không chỉ còn là vấn đề không thu được chi phí về đâu ba."
"Ừm, việc này ba sẽ gặp mặt Triệu Đức Hoa để nói rõ ràng. Thôi đi đi, Dực Phi hình như đang đợi con đấy."
Buổi sáng thức dậy quá sớm, Triển Dực Phi chỉ muốn cùng Lâm Ngọc Đồng đi ngủ lại, Lâm Ngọc Đồng cũng có ý này, chỉ là Triển Dực Phi vừa mới ăn linh tinh xong, lập tức nằm xuống luôn thì hình như không tốt cho lắm, cho nên hai người đi ra bể bơi trong sân một lúc. Lâm Ngọc Đồng thì xuống bơi, còn Triển Dực Phi ngồi bên cạnh nhìn da thịt trắng bóc trên người cậu.
Lâm Ngọc Đồng tựa như một mỹ nhân ngư tự do tự tại, Triển Dực Phi thấy vậy chỉ muốn bắt cậu bỏ vào nồi rồi hầm lên ăn. Ai ngờ vừa mới nghĩ như vậy xong, Lâm Ngọc Đồng từ đâu tạt một vốc nước lên người anh!
"Ha ha ha ha, anh có thấy mát không?!"
"Mát lắm!" Mát đến độ anh nghi ngờ không biết thứ giội lên người mình là nước hay dầu nữa! Khiến cho lòng anh cũng muốn bốc hỏa! Triển Dực Phi đột nhiên nhảy xuống hồ, đi bắt Lâm Ngọc Đồng. Cậu sợ tới mức vội vàng bơi ra xa, đáng tiếc là chưa được bao lâu đã bị tóm lại. Triển Dực Phi vây Lâm Ngọc Đồng lại trong vòng tay mình, nhẹ nhàng gặm cắn lỗ tai cậu, "Em có còn dám hay không?"
"Em không, không dám..." Lâm Ngọc Đồng giật mình, cả người đều mềm nhũn. Vốn dĩ giọng nói của Triển Dực Phi trầm hơn so với những người đàn ông khác một chút, cho nên mỗi lần anh thì thầm vào tai, cậu đều có cảm giác toàn thân run rẩy.
Triển Dực Phi vừa nghe thấy hơi thở của người nằm trong lòng mình thì liền biết không ổn, vội vàng buông tay ra, bởi vì anh biết rằng cứ ôm thêm nữa thì sẽ có hậu quả gì. Anh kéo tay Lâm Ngọc Đồng đi lên bờ, tuy rằng một chữ cũng chưa nói, nhưng tâm tư lại được lật mở rất rõ ràng.
Nếu không phải vì công việc của Triển Dực Phi bận bịu, hơn nữa Lâm Chi Tùng cũng có việc cần làm, thì Lâm Ngọc Đồng thực sự còn muốn nán lại ở đó vài ngày, đáng tiếc là vé máy bay ngày thứ sáu đã được đặt xong xuôi, bọn họ cũng nên chấm dứt hành trình lần này.
Sau khi xuống máy bay, sự thay đổi nhiệt độ cũng làm tất cả mọi người mất nửa ngày mới thích ứng được, thế nhưng khiến Lâm Ngọc Đồng bất ngờ chính là người tới đón họ vậy mà lại là Hạng Quân cùng Cao Văn Lượng.
Qua một năm, dường như cuối cùng Cao Văn Lượng cũng béo lên được một chút, còn về phần Hạng Quân, vẫn là khuôn mặt như vừa lấy ra khỏi kho lạnh.
Tâm tình của Cao Văn Lượng tựa hồ cũng không tồi, tươi cười đến hỗ trợ tiếp nhận hành lý, chào hỏi các trưởng bối, sau đó mới hỏi Lâm Ngọc Đồng: "Lâm Tử, đi chơi thế nào?"
Lâm Ngọc Đồng đáp: "Rất tốt, có mua cho các anh ít đặc sản, lát nữa nhớ mang về. Lại nói, rốt cuộc anh cũng béo rồi, ai có bản lĩnh lớn như vậy vậy?"
Cao Văn Lượng cười cười, "Chắc là do hormone, không biết là bị dị ứng cái gì mà mãi không khỏi, cho nên tôi phải đi tiêm."
Lâm Ngọc Đồng thầm nghĩ, lão tử còn tưởng là công lao của Hạng Quân, hóa ra không phải...
Mọi người cùng ngồi lên một chiếc xe công vụ cỡ lớn để trở về Lâm gia. Lâm Ngọc Đồng không nghỉ ngơi mà thuận tiện lấy ra một ít đặc sản mới mang về, kẹo dừa còn có bánh sữa dừa (1)... vân vân, cơ bản đều là đồ ăn, chỉ có một cái vỏ dừa được mài tròn và đục mấy lỗ là đồ chơi, bên trong còn có hai cái chuông, "Cái này là cho Đại Khoản nhà anh."
Cao Văn Lượng ngắm nghía chốc lát, "Cảm ơn. Đúng rồi, tối mai ra ngoài ăn cơm được không? Năm mới, thế nào cũng muốn tụ tập một chút."
Lâm Ngọc Đồng trả lời được, lúc này Trần Tố Trữ lấy hai bao lì xì ra, đưa cho Hạng Quân và Cao Văn Lượng mỗi người một bao, "Mấy đứa lần đầu tiên đến nhà dì, dì cũng không có cái gì để cho, thôi thì năm mới, để cầu may mắn."
Cao Văn Lượng ngược lại cũng không khách sáo, nói cảm ơn rồi nhận lấy, Hạng Quân lại có chút ngơ ngác, nhận đến hơn nữa ngày rồi mới nhớ ra phải nói: "Cảm ơn dì."
Sau khi Cao Văn Lượng và Hạng Quân đi rồi, Triển Dực Phi mới nói cho Lâm Ngọc Đồng biết Hạng Quân là cô nhi, có lẽ lớn như vậy rồi nhưng vẫn là lần đầu được nhận lì xì.
Nhưng Triển Dực Phi vẫn chưa nói hết, "Hồi còn nhỏ, Hạng Quân ở với gia đình bác, nhưng bác gái lại không đối xử tốt với cậu ta. Bác gái của cậu ta là người rất cay nghiệt, nói Hạng Quân là trời sinh mệnh ngạch, khắc tử cha mẹ, hơn nữa sau khi đến nhà bà ta thì việc làm ăn buôn bán của nhà bà ta cũng trở nên xấu đi, vân vân. Làm cho Hạng Quân không thích nói chuyện, tâm lý phòng bị lại đặc biệt mạnh mẽ, bao nhiêu năm cũng không thay đổi, có lẽ cũng đã thành thói quen."
Triển Dực Phi cầm lấy tay Lâm Ngọc Đồng, "Em cũng biết đấy, trong quá trình lớn lên của mỗi người đều có một thời kì phản nghịch. Thời trung học, Hạng Quân có bộ dạng vô cùng cao lớn, ăn cũng rất nhiều, chắc là lúc ấy bác gái cậu ta nói chuyện quá khó nghe, nên có lẽ cậu ta cảm thấy không có cách nào khác để ở lại, liền chuyển đến đây. Nhưng bài vở thời trung học vốn rất nặng, hắn một bên là đi học, một bên lại là tìm cách để kiếm tiền nuôi sống bản thân, đó vốn dĩ là một chuyện rất khó khăn. Anh vẫn còn nhớ lúc ấy buổi sáng cậu ta đi học, buổi tối lại ỷ vào thể trạng tốt liền đi ra ngoài làm mấy việc lao động tay chân gì đó.
Cậu ta còn đặc biệt thích sạch sẽ, việc trong lớp cũng là cậu ta làm, lúc đầu mọi người chỉ nghĩ là cậu ta chịu khó, sau mới biết là cậu ta bị bác quản thúc, dưỡng thành thói quen, đặc biệt không thích nhìn thấy đống lộn xộn. Vừa vặn khi cậu ta thu dọn đồ linh tinh, những chai nước uống dở của các bạn trong lớp vứt đi hoặc những thức khác cậu ta đều đem đi bán được. Lúc ấy ông xã của em bị người nhà lạnh nhạt, cũng có thể là cảm thấy đồng bệnh tương liên (*), liền thường xuyên đưa vở cho cậu ta mượn đọc, cũng thường xuyên mời cậu ta nước uống vân vân, dù sao bọn anh cũng ngồi cùng bàn, vóc dáng lại cao nhất lớp, về sau thường xuyên qua lại thì liền thân quen. Thời gian ấy ở trong lớp bọn anh đều có tiếng là lạnh lùng, khó để thân thiết.
Nhưng lần đó cứu anh được về, có một số việc đã không còn giống trước nữa."
(*) Đồng bệnh tương liên: Khi người ta cùng một hoàn cảnh sẽ cảm thấy thương xót nhau (theo Wikipedia).
Đến bây giờ Triển Dực Phi vẫn còn nhớ ngày đó đột nhiên Hạng Quân không đầu không đuôi nói với anh: Cậu đã khác trước rồi.
Triển Dực Phi cười nói: "Cậu ta là người đầu tiên biết anh thích em, anh nói với cậu ta, trong lòng anh có một vầng sáng."
Lâm Ngọc Đồng lấy ngón trỏ khẽ gãi gãi mũi, nửa đùa nửa thật hỏi: "Anh nói khẳng định anh nói với anh ấy như vậy, về sau anh ấy sẽ không hận em thấu xương chứ?"
Triển Dực Phi kinh ngạc nhìn cậu, "Sao phải vậy? Nói thế này, nếu như tiểu Cao và Trình Thích là bạn bè, vậy thì Hạng Quân chính là anh em của anh, quan hệ với anh rất tốt thế nhưng làm sao có thể giữ được một ly nước phẳng lặng? Tóm lại, nếu về sau em gặp chuyện gì phiền phức mà anh lại không kịp giúp đỡ, em cũng có thể đi tìm Hạng Quân. Đương nhiên, khi em gọi anh nhất định sẽ đến, cho nên đây cũng chỉ là giả dụ mà thôi."
Lâm Ngọc Đồng gật gật đầu, trả lời lại đã biết, nhưng trong lòng lại không thể không nghĩ, chẳng lẽ cậu hiểu sai rồi sao?
Hôm sau, lúc đăng chương mới, Lâm Ngọc Đồng quyết định đi tìm Địa chủ tâm sự, có thể ông anh sắc bén kia có thể nhìn ra được cái gì thì sao?
Đậu Địa Chủ: Cậu nói là, hai người bọn họ đã quen biết được hơn mười năm?
Tán Sài Đồng Tử: Đúng vậy, quả thực là một Hồng Câu (*) không thể vượt qua được.
(*) Hồng Câu " 鸿沟": trước là một kênh đào, nằm ở thị xã Huỳnh Dương, tỉnh Hà Nam. Năm xưa khi Hán Sở phân tranh 8 năm, đã lấy Hồng Câu làm ranh giới chia đôi thiên hạ. Cho đến hôm nay danh từ Hồng Câu này được dùng để chỉ những người có tư tưởng, suy nghĩ khác nhau, giữa đôi bên có một khoảng cách. (Theo alice13705.wordpress.com)
Đậu Địa Chủ: Hồng Câu cái lông hả? Hơn mười năm quen biết mà còn không có thể đơm hoa kết quả gì, cậu với anh ta quen nhau chưa đến nửa năm đã kết hôn, bên nào nhẹ bên nào nặng còn không nhìn ra à? Cậu đúng là lo bò trắng răng.
Nói thì là như vậy, nhưng Lâm Ngọc Đồng vẫn cảm thấy đi hỏi trực tiếp Hạng Quân có phải rất thành kiến và mạo muội hay không, cho nên cậu liền quyết định là quên đi. Không ngờ vừa khéo lúc ra ngoài tụ tập vào buổi tối, Lâm Ngọc Đồng vừa đi vệ sinh đang ra rửa tay, Hạng Quân liền đi vào. Lâm Ngọc Đồng thấy y thì không khỏi giật mình đến ngốc lăng, liền quên đóng vòi nước.
Hạng Quân mang theo một tia không đồng tình mà nói: "Lãng phí."
Lâm Ngọc Đồng cúi đầu nhìn nhìn, "A!" một tiếng rồi vội vàng đóng vòi nước lại, sau đó ở ngay tại đấy mà có cơ hội thiên tải nan phùng (*) hỏi một vấn đề mà sau này nghĩ lại cậu đều cảm thấy đó là vấn đề cực kỳ, cực kỳ ngu ngốc, "Hạng ca, anh cũng đến đây đi vệ sinh sao?"
(*) Thiên tải nan phùng "千载难逢": Ngàn năm khó gặp một lần. Dịp may hiếm có.
Có lẽ Hạng Quân quả thực không nghĩ đến Lâm Ngọc Đồng lại hỏi vấn đề này, y nghẹn hơn nữa ngày thiếu chút nữa là mặt cũng nghẹn đến đỏ, gật gật đầu, "Ừ."