Vì dạo này lại thay đổi ca làm nên không có nhiều thời gian edit lắm, mọi người thông cảm TT^TT
Update chậm thế này tôi cũng thấy tội lỗi lắm TT^TT
Editor: Min
Chương 68: Lễ kí tên
Địa điểm kí tên tại thành phố B là thư viện Vạn Tượng của thành phố, cách nhà chính Triển gia cũng không tính là quá xa. Thời gian Lâm Ngọc Đồng dự tính có mặt ở đó là 9 giờ rưỡi, cậu đã sớm thu thập một phen, lúc sao cùng Cao Văn Lượng đến thư viện thành phố.
Ở thư viện đã làm xong công tác chuẩn bị, mấy ngày nay hai bên cửa đã treo poster tuyên truyền của bộ [U Linh Độ], nhóm bảo an đứng bên cạnh poster mà trước mặt họ những fan hâm mộ trung thành nhất đã đứng xếp hàng chờ Lâm Ngọc Đồng tới. Bảo an đứng từ trên bậc thang nhìn xuống, hoàn toàn không nhìn được điểm cuối hàng, bởi vì có hơn một trăm độc giả đã bị những cây xung quanh che khuất mất, nhưng những nhân viên công tác ở đó đi qua đi lại thì đều có thể thấy, hiện tại những người có mặt tại đây cũng đã xấp xỉ hai ngàn người.
Ai cũng biết, có một vài nhóm độc giả thích sự nhanh chóng, còn một số vì không thích xếp hàng nên thường tới muộn hơn, cho nên những người chưa có mặt hẳn là còn rất nhiều.
Khi Lâm Ngọc Đồng ngồi trên chiếc Bentley màu trắng tới, vừa lúc có thể nhìn thấy nhóm độc giả đang đứng ở bên đường. Nói thật là, ngay cả bản thân cậu cũng có chút bất ngờ, đây dù sao cũng là lần đầu tiên cậu thực hiện buổi kí tên, số người tới so với dự đoán của cậu là lớn hơn nhiều.
"Đây mới thật sự là chân ái, ngày hôm nay nóng thế này, vậy mà họ vẫn tới từ rất sớm để xếp hàng." Cao Văn Lượng nói, "May mắn là cậu ở ngay dưới mí mắt tôi và lão Hạng, bọn tôi còn có thể dựa vào hào quang của cậu, bằng không thế nào lão Hạng cũng phải tới đây xếp hàng."
"Kí tên đến tay cũng chuột rút, mà xếp hàng chờ đợi chân cũng muốn chuột rút." Lâm Ngọc Đồng nói xong thì nhìn sắc trời, có hơi chút băn khoăn. Ngày thường cũng chỉ hơn 20 độ, kết quả hôm nay thế mà lại lên đến 34 độ, lại còn là một mảnh trời quang, vạn dặm không mây, ngay cả một ngọn gió cũng chẳng có. Hôm nay nhiều người đến đây như vậy, thế nhưng số người được vào trong thư viện chỉ có khoảng 150 người, những người đến sau thì đều phải chờ bên ngoài, nhưng chờ khi tất cả được vào để kí tên vậy không phải sẽ là bị cảm nắng à?
Bởi vì cửa sổ xe là loại kính chống nhìn trộm, cho nên những độc giả đứng bên ngoài không biết người ngồi trong xe Bentley ấy chính là Lâm Ngọc Đồng, chỉ là vì chiếc xe rất đẹp nên họ nhìn nhiều thêm vài lần, cũng có người đoán không biết Lâm Ngọc Đồng có ở trong chiếc xe này hay không.
Sau khi xe dừng lại, Lâm Ngọc Đồng mở cửa đi xuống, nhóm độc gải mới phát hiện đây chính là người mà bọn họ đang mong chờ. Tất cả đều không nén nổi hưng phấn mà hét rầm trời, kêu thật to bút danh của Lâm Ngọc Đồng: "Tán Sài Đồng Tử! Đồng Tử"
Có độc giả lại kiềm nén không nổi mà hô to: "Đồng Tử của tôi thật là soái quá đi!"
Lâm Ngọc Đồng quay lại cúi đầu chào các độc giả của mình, sau đó cảm ơn mọi người, rồi tiếp đó mới cùng với Cao Văn Lượng và nhân viên phụ trách đi vào phía sau nơi tổ chức kí tên.
Cao Văn Lượng vẫn đi bên cạnh Lâm Ngọc Đồng, sắm vai nửa trợ lý nửa bảo tiêu, y vừa đi vào chưa được bao lâu thì liền đi tới phía trước nói qua về quy định với độc giả. Vốn dĩ những việc này sẽ do nhân viên phụ trách đến làm, nhưng người nhân viên phụ trách kia lại rất dí dỏm mà nói: "Soái thế này thì lúc nói chuyện cũng có trọng lượng hơn, lão đệ à cậu tới nói hộ tôi đi."
Cao Văn Lượng cũng sẽ không khách khí.
Lâm Ngọc Đồng ngồi vào bàn kí tặng, không bao lâu sau thì khoảng hơn 100 độc giả bắt đầu tiến vào. Mọi việc ngay từ đầu đã được lên lịch trình hết, sẽ có những phần tương tác, cho nên sau khi Cao Văn Lượng nói qua những quy định, Lâm Ngọc Đồng sẽ phải giải đáp một số câu hỏi đặc biệt của độc giả.
Những người có tới từ sớm để xếp hàng, hiển nhiên đều là những độc giả trung thành nhất. Sau khi Lâm Ngọc Đồng nói lời cảm ơn, cậu trả lời một số câu hỏi, ví dụ như quá trình cậu sáng tác, còn cả những chuyện như nhỏ nguồn gốc của các linh cảm khi sáng tác, đều là các câu hỏi xoay quanh bộ truyện [U Linh Độ], chỉ có một trong số đó thoạt nhìn như mới 20, cô bé hỏi một cách đầy tinh quái, trường chủ hôm nay có tới hay không. Cô bé nói nhà mình ở thành phố G, lẽ ra là có thể chờ đến buổi tổ chức kí tên của Lâm Ngọc Đồng tại thành phố G, chính là vì để có thể nhìn thấy vợ chồng bọn họ xuất hiện chung với nhau nên mới đặc biệt đi đường xa như vậy.
Lâm Ngọc Đồng cười đáp: "Cảm ơn bạn đã ủng hộ chúng tôi như vậy, thế nhưng mà khả năng trường chủ sẽ tới đây không lớn lắm. Đương nhiên, anh ấy cũng là người thích xuất kì bất ý (*), cho nên chỉ cần chúng ta cùng tin tưởng, thì hết thảy đều có thể xảy ra."
(*) Xuất kì bất ý "出其不意": Là câu nói trong Binh pháp Tôn Tử "Công kì vô bị, xuất kì bất ý" ám chỉ việc khi quân định không phòng bị thì xuất kích, giờ được sử dụng ý nói đến hành động ngoài dự liệu.
Độc giả nặng nề mà gật đầu, "Cảm ơn Đồng Tử, câu hỏi của em xong rồi. Chúc cho buổi kí tặng của anh được suôn sẻ."
Lâm Ngọc Đồng cảm ơn người đó, tiếp đến lại trả lời một vài câu hỏi ở các mảng khác, ví dụ như bộ truyện mới dự tính sẽ viết bao nhiêu chữ, bộ truyện tới sẽ viết tiếp về đề tài huyễn huyền hay một đề tài mới. Lâm Ngọc Đồng trả lời từng câu, thái độ hết sức khiêm tốn và ôn hòa. Hơn nữa cậu còn đến sớm hơn so với thời gian dự kiến, giúp độc giả đỡ phải chờ đợi lâu, vậy nên ấn tượng của độc giả đối với cậu lại càng tốt hơn.
Cao Văn Lượng mang bút ra, Lâm Ngọc Đồng chính thức bắt đầu buổi kí tặng, rất chăm chỉ mà kí tên mình ở mỗi trang đầu tiên của cuốn [U Linh Độ]. Có độc giả hi vọng sẽ được chữ kí đặc biệt, cứ thế bọn họ dựa theo quy định viết những gì mình muốn vào trong một tờ giấy nhỏ, khi đến lượt mình thì sẽ đưa tờ giấy ấy và sách của mình cho Lâm Ngọc Đồng.
Bởi vì số lượng từ có giới hạn, cho nên độc giả cũng không hề rầy rà mà viết một loạt câu hỏi cho Lâm Ngọc Đồng, cậu cũng rất kiên nhẫn mà hỗ trợ trả lời câu hỏi.
Lại nói đến lúc này, ánh nắng càng ngày càng mạnh, chiếu xuống mặt đất đến độ còn tỏa ra khói mờ mờ, có độc giả còn nói đùa, nếu sớm biết thế này thì họ đã mang theo gia vị và bột thì là đi rồi, như vậy lúc xếp hàng mà đói bụng thì tự ăn bản thân luôn cũng được.
Nếu không phải thực sự rất thích, thì không ai cứ đứng ở dưới trời nắng gắt như vậy mà chờ, nhưng cũng chính là vì rất thích cho nên mới luyến tiếc rời đi.
Khi Lâm Ngọc Đồng kí được 100 cái, cậu hoạt động một chút cổ tay và các ngón tay, cũng tiện thể nhìn ra ngoài cửa sổ. Cậu dường như nhìn được cả hơi nước từ mặt đất bốc lên, có thể thấy rằng trời hôm nay nắng nóng đến độ nào.
"Lão Cao, giúp tôi một chuyện, tôi muốn mời mọi người uống nước." Lâm Ngọc Đồng vẫn nhớ trên đường đi có một siêu thị, cách đây không xa lắm khoảng hơn 300m.
Cao Văn Lượng thấy vậy cũng đúng, ai dè lúc y đang định gọi điện ra bên ngoài phân phó thì tiếng chuông điện thoại lại vang lên. Sau khi nghe điện thoại xong, y cười nói với Lâm Ngọc Đồng: "Xem ra không cần nữa, Lý Quân đang tới rồi."
Lâm Ngọc Đồng vừa kí vừa hỏi: "Anh ta đến làm gì?"
Cao Văn Lượng đáp: "Gửi sự mát mẻ tới."
Triển Dực Phi nghĩ, vào mùa này nếu không nắng thì sẽ là mưa, ít có gió mát thổi qua mà trời cũng không có mây, nên anh dứt khoát cho người mang một số thứ tới buổi lễ kí tặng của Lâm Ngọc Đồng. Mấy thứ ấy là những chiếc ô lớn có in hình bộ [U Linh Độ] bên trên, các chai nước khoáng cũng có nhãn dán y như vậy, cùng với quạt giấy có hình của nam chính. Một nhóm người thân hình cao lớn lại anh tuấn mặc áo có logo của [U Linh Độ] đi tới lắp ô, phát nước, phát quạt, khiến nhóm độc giả quả thực kinh ngạc đến ngây người + cảm động phát khóc!
Có một vị độc giả đang có mặt ở đó nhịn không được mà gửi tin nhắn cho bạn: Gọi mà cậu không tới! Hôm nay có kinh hỉ đó! Trời nóng lắm, nhưng Đồng Tử đã chuẩn bị ô để mọi người che nắng, còn tặng cả nước và quạt giấy nữa!
Cô nàng vừa mới gửi tin nhắn xong thì chợt nghe thấy bên cạnh một vị độc giả khác nói: "Xong rồi, tôi không nỡ uống, mà giờ khát quá phải làm sao đây?!"
Đã muốn nhịn không muốn mở nắp uống nhưng nghe thấy liền phải uống một ngụm: "...."
Lâm Ngọc Đồng vẫn đang ở bên trong vùi đầu chiến đấu hăng say, sau đó Lý Quân trực tiếp mang nước và quạt vào trong phòng. Ô không cần dùng đến ở đây, nhưng mỗi người có mặt ở đây hôm nay đều có vật kỉ niệm, chỉ là nước và quạt đều có số lượng nhất định mà thôi.
Nhóm độc giả ở bên trong cũng đã nghe được tin tức từ bên ngoài truyền vào, nhưng đến khi cầm được đồ ở trong tay thì đúng là không thể không vui vẻ. Cái quạt này được làm vô cùng tinh mĩ (tinh xảo + tuyệt đẹp), một bức họa tranh thủy mặc như được một đại xúc (*) vẽ ra, nam chính đang chơi đàn trong rừng mai, thực sự là tiên khí lay động trong gió, giống như có thể nghe được cả những tiếng ngân từ ngón tay của người đó. Cả chai nước cũng rất đẹp, làm cho người ta không nỡ dùng cũng không nỡ uống.
(*) Đại xúc "大触": là một từ chỉ bậc thầy vẽ bằng bảng cảm ứng.
Có một độc giả đứng ở gần đó nói: "Đồng Đại, cây quạt này nhìn thật là đẹp, cảm ơn."
Lâm Ngọc Đồng kí xong một quyển nữa, cười đáp: "Là Trường chủ kêu người ta làm, mình cũng chỉ vừa mới biết, mọi người thích là tốt rồi." Nói rồi cậu nhận lấy đồ mà Lý Quân đưa cho mình, lúc này cậu mới phát hiện đồ của cậu thoạt nhìn thì giống như của các độc giả, nhưng kỳ thực lại không hẳn là giống nhau. Trên cây quạt của cậu và nhóm độc giả có chút khác biệt, tuy rằng vẫn là nam chính đánh đàn dưới tàng hoa mai, nhưng trên quạt của cậu ở bên cạnh nam chính còn một người nữa đang thổi sáo, ngay đó là chữ viết của Triển Dực Phi – Chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão. (*)
(*) Ta nắm tay em, (hẹn ước) sống bên nhau đến già. [Kích cổ 4 – Khổng Tử]
Xếp hàng thế này cũng có điểm tốt, cứ một người lại truyền một người, chỉ một lát sau tất cả những ai đứng bên ngoài cũng đều biết, hôm nay những món đồ này đều là do Trường chủ tặng. Mọi người đều cảm thấy rất bất ngờ cũng cảm thấy rất hợp tình hợp lý, dù sao thế này cũng cực kì là phù hợp với phong cách của Trường chủ. Chỉ có thể nói, làm một độc giả của Tán Sài Đồng Tử, cũng là đã đủ may mắn.
Lần kí tặng này không thu tiền vé vào cửa, miễn là đã mua sách là có thể tới nhận kí tên, chỉ vì do quá nhiều người, cho nên mỗi một độc giả chỉ có thể được kí một quyển.
Lâm Ngọc Đồng vẩy vẩy tay, thuận miệng hỏi Cao Văn Lượng, "Bên ngoài còn bao nhiêu người?"
Cao Văn Lượng đáp: "Còn có khoảng hơn hai ngàn người."
Lâm Ngọc Đồng đã ký đến bốn trăm bản, nhưng mà vẫn còn có đến hơn hai ngàn bản nữa, chỉ có thể nói, tốc độ kí của cậu với tốc độ các độc giả tới cũng gần xấp xỉ nhau.
Lúc này vị độc giả đối diện cậu vừa mới rời đi, tiếp đó lại có một vị độc giả khác đã đứng ngay đó. Đây là một cụ ông, thoạt nhìn thì ít nhất cũng đã hơn 70 tuổi, gầy gò, mái tóc hoa râm nhưng đôi mắt rất có thần, đi đứng cũng vẫn rất nhanh nhẹn. Đây là vị độc giả lớn tuổi nhất ngày hôm nay, không còn một ai nữa đâu nhỉ?
Lâm Ngọc Đồng đứng dậy cúi chào: "Cảm ơn ngài đã ủng hộ, xin hỏi ngài là cháu phải kí ở đâu ạ?"
Cụ ông nói: "Kí ở ngay đây là được rồi." Ngón tay gầy guộc của ông cụ chỉ vào khoảng trống lớn ở trang đầu tiên ngay sau bìa sách, "Chàng trai trẻ, có thể phiền cậu viết cho tôi một vài lời khích lệ vào đây được không? Ông già tôi chẳng biết được mấy chữ, cho nên không thể chuẩn bị trước được. Cái này là tôi mua cho cháu nội của tôi. Thằng bé rất thích sách của cậu, nó là đứa trẻ ngoan chỉ là không chịu học hành đàng hoàng, tôi nghĩ cậu nói chắc nó sẽ nghe."
Mọi người xung quanh đều buồn cười, khi ông cụ xếp hàng còn có người nhường ông đi lên trước, chiếu cố cho người lớn tuổi, nhưng ông lại từ chối và vẫn cứ xếp hàng cho đến tận bây giờ, vậy nên ấn tượng của mọi người về ông rất tốt, hơn nữa vừa nghe xong chuyện này đều cảm thấy thật sự buồn cười, ông cụ cũng thật biết đùa.
Ông cụ cũng rất ngượng, nhưng vì cháu nội cũng phải liều mạng.
Lâm Ngọc Đồng vội vàng nghĩ mấy cậu khích lệ thấu tình đạt lý rồi cẩn thận viết lên, cậu cung kính đưa cho ông cụ, "Ngài đi đường cẩn thận ạ."
Ông cụ nói cảm ơn rồi ôm cuốn sách coi nó như bảo bối mà ra về.
Lâm Ngọc Đồng nhìn thoáng theo, tiếp đó lại vùi đầu tận lực ký.
Hôm nay nhờ ơn của Triển Dực Phi, Lâm Ngọc Đồng kí tổng cộng khoảng 3200 bản, kí đến bản cuối cùng thì cổ tay cũng đã tê rần. Ngay cả cơm chiều cậu cũng xử lý ngay tại chỗ, vốn cậu dự tính là tầm bốn giờ chiều là có thể kí xong toàn bộ, kết quả là buổi kí tên kéo dài tới tận bảy giờ tối, bởi vì có rất nhiều người được nghe nói về đồ tặng kèm buổi kí tên liền mã bất đình đề mà kéo tới, nếu không cũng sẽ không nhiều như vậy.
Khi Triển Dực Phi tới đón, sắc trời cũng đã tối, lại còn có rất nhiều độc giả chưa rời đi. Ngay từ đầu nhóm "Công nhân đốn củi" cũng chỉ là nghĩ muốn được ngắm nam thần nhiều thêm chút, sau đó họ phát hiện mình không rời đi quả nhiên là đúng đắn, bây giờ không chỉ là được ngắm Tán Sài Đồng Tử, mà hình như là còn có cả Trường chủ!
Bởi vì ảnh chụp ở tại quán café hôm ấy, họ cũng không dám đăng lên trên nhóm, cho nên đại đa số mọi người đều không biết Lâm trường Trường chủ trông như thế nào, bởi vậy nhất thời cũng không ai dám đứng ra khẳng định. Mãi cho đến tận lúc Lâm Ngọc Đồng đi từ trong ra, lập tức đến bên Triển Dực Phi trường thân ngọc lập (*), nhóm "Công nhân đốn củi" mới biết là hôm nay quả thật không phải là chờ đợi vô ích!
(*) Trường thân ngọc lập "长身玉立": Thân hình cao lớn như cây ngọc.
Nếu không phải vì ngại còn đang ở bên ngoài, có lẽ Lâm Ngọc Đồng đã trực tiếp bổ nhào vào người Triển Dực Phi, cậu thực sự có hơi mệt. Nhưng bây giờ hiển nhiên là không phải lúc.
Những nhóm độc giả chưa rời đi liền đứng vây quanh họ, khắc chế cảm giác hưng phấn, hỏi: "Đồng Tử, đây là Trường chủ phải không ạ?"
Lâm Ngọc Đồng gật gật đầu, thấy fan CP nhiệt tình hỏi như vậy, cậu cười đáp: "Đúng, anh ấy chính là Trường chủ đó. Có phải so với mình thì đẹp trai hơn nhiều không?"
Cô gái nhỏ gật gật đầu, rồi lại lắc lắc đầu, "Cả hai đều đẹp trai. Bọn em có thể, có thể chụp chung ảnh với hai người không ạ?"
Lâm Ngọc Đồng nhìn Triển Dực Phi, anh đáp: "Có thể chứ, nhưng hôm nay Đồng Tử quá mệt mỏi, mọi người đứng cùng nhau chụp một tấm nhé, anh còn muốn đưa cậu ấy về nhà để nghỉ ngơi."
Mọi người đều nhanh đồng ý, liền chụp một tấm ảnh, sau đó Lâm Ngọc Đồng còn nói vài câu, rồi cùng Triển Dực Phi rời đi trong tiếng hét chói tai của nhóm độc giả, xem như đã đặt một dấu chấm viên mãn kết thúc buổi kí tên ngày hôm nay. Triển Dực Phi thừa dịp Lâm Ngọc Đồng không để ý mà đưa một mảnh giấy cho vị độc giả mới cầu được chụp ảnh chung kia.
Sau khi lên xe, Lâm Ngọc Đồng nằm nghiêng ngả trên ghế, uể oải nói: "Không biết vì sao em cảm giác ngày mai số người đến sẽ còn nhiều hơn."
Triển Dực Phi thở dài, "Em đừng nói nữa, anh bây giờ hối hận muốn chết đây này."
Ý định ban đầu của anh là muốn đem tiếng thơm về cho Lâm Ngọc Đồng, kết quả tiếng thơm thì có rồi, nhưng vì thế mà cũng càng mệt mỏi hơn. Anh nào có nghĩ vì một chút đồ tặng kèm mà nhiều người kéo tới như vậy.
Lâm Ngọc Đồng quay đầu lại nhìn Triển Dực Phi một cái, "Kỳ thật tuy rằng mệt mỏi, nhưng thế mới có lợi, cứ như vậy nhân khí mới càng vượng. Nhưng mà anh quả thật là rất không khách khí nha, chưa hỏi qua ý người chủ là em đã tự mình làm quà tặng."
Triển Dực Phi vừa giúp Lâm Ngọc Đồng xoa bóp tay vừa hỏi: "Em thích không?"
Lâm Ngọc Đồng lại lấy cái quạt ra nhìn thêm lần nữa, cười đáp: "Em thích."
Triển Dực Phi ôm lấy Lâm Ngọc Đồng, cậu rất nhanh chóng ở trong lòng anh mà tiến vào giấc ngủ. Lúc này điện thoại của anh vang lên tiếng thông báo, anh lấy ra nhìn một chút, là thông báo yêu cầu thêm bạn tốt.