Quần áo bình thường thì không sao, nhưng đây lại là đồ lót, mà việc gửi đồ đi giặt thì thường hay bị nhầm lẫn.
Nhưng mà đống đồ lót đó...
Lâm Ngọc Đồng không khỏi phát điên, cuối cùng đành mắt nhắm mắt mở, đem tất cả đồ lót cho hết vào máy giặt, nghĩ thầm, dù sao lúc còn ở ký túc tất cả mọi người đều giặt chung quần áo với nhau, cậu cũng không cần làm kiêu!
Đấu tranh tư tưởng xong, cậu lại đi thu dọn nhà bếp. Hôm nay trời nắng đẹp, cậu đang tính sau khi thu dọn bếp thì sẽ đi mua thức ăn.
Ở gần nhà bọn họ có một siêu thị mini, tuy không lớn, nhưng đồ đạc này nọ đều có đủ, đồ ăn cũng rất tươi mới. Lâm Ngọc Đồng cầm túi đi mua đồ ăn, vừa nghe nhạc vừa hướng thẳng đến siêu thị, đi được một lát thì nhận được điện thoại của mẹ cậu gọi đến: "Dạ? Mẹ với ba muốn tới đây ạ?"
Trần Tố Trữ nói: "Ừ, bình thường con đi học, chúng ta cũng không có thời gian, hôm nay vừa lúc tất cả mọi người đều được nghỉ, ba mẹ muốn xem con sống thế nào. Hơn nữa, dù sao đó cũng là nơi con ở, mẹ cũng phải đến tận cửa để xem chứ?"
Đối với việc Triển Dực Phi dễ dàng bắt cóc mất đứa con bảo bối của mình, tuy rằng tạm thời Trần Tố Trữ chưa nói gì, nhưng trong lòng lại có rất nhiều ý kiến, điều quan trọng là bà muốn thấy vì sao con mình và Triển Dực Phi lại có thể đến mức này.
Lâm Ngọc Đồng suy nghĩ, cũng biết được cách nghĩ của ba mẹ mình, bọn họ không tới hôm nay, thì hôm khác cũng sẽ lấy lý do khác để đến, vậy nên nói: “Vậy ba mẹ cứ đến đi, nhưng mà con đang định đi siêu thị một lúc, chắc cũng phải đi dạo chốc lát, lúc nào ba mẹ đến nơi thì gọi điện thoại cho con.”
Trần Tố Trữ trả lời rồi cúp máy, Lâm Ngọc Đồng vội vàng gửi tin nhắn cho Triển Dực Phi. Lần trước mẹ kế của Triển Dực Phi là Uông Băng Yến gọi điện đến nói anh về nhà ăn cơm, Triển Dực Phi trả lời mình có thể phải đi công tác, nhưng thực ra là không phải đi công tác mà là đi lấy nhẫn cưới. Bọn họ nhìn trúng một cặp nhẫn nhưng lại không có kích cỡ vừa, người bán hàng nói phải chờ hàng về, vậy nên họ đành chờ thêm vài ngày.
Vốn dĩ Lâm Ngọc Đồng cũng đã mua mọi thứ không sai biệt lắm, nhưng nghĩ đến lời nói của Triển Dực Phi, cậu quay lại lấy một túi miến. Cậu cũng không thể nói rõ là vì sao, nhưng khi Triển Dực Phi hỏi cậu có thể nấu món miến xào thịt được nữa không thì ngữ khí trong lời nói đặc biệt đáng thương. Cậu từ nhỏ đã được lớn lên bên ba mẹ, hơn nữa ba mẹ cậu lại vô cùng quan tâm đến các con, cho nên cậu không thể hiểu Triển Dực Phi đã phải đối mặt với mẹ kế và người cha vô đạo đức kia như thế nào. Nhưng có thể tưởng tượng, chắc chắn là vô cùng khó chịu, nếu không cũng sẽ không như vậy, rất ít cười, hơn nữa còn trẻ tuổi đã phải một mình ra nước ngoài học tập, khi trở về cũng chỉ sống một mình.
Đang phỉ nhổ chính mình vì sao tự nhiên lại nổi tính thánh mẫu, thì bên cạnh liền vang lên tiếng còi xe ôtô, Lâm Ngọc Đồng quay đầu lại nhìn, ra là ba mẹ cậu đã đến.
Lâm Chi Tùng và Trần Tố Trữ trên đường bị kẹt xe, vì vậy mà mất nhiều thời gian hơn. Trần Tố Trữ thấy con trai đang cầm túi đồ ăn, chạy nhanh xuống xe mà đón lấy, “Con nói con đi mua thức ăn như thế nào vậy? Không đúng, tại sao con lại đi mua thức ăn?!”
Lâm Ngọc Đồng cười nói: “Đây không phải là con đang đi phơi nắng để bổ sung canxi sao ạ? Nếu không con sẽ rất nhanh bị mốc meo mất.”
Trần Tố Trữ vẫn có chút đau lòng, không khỏi đánh giá trái phải con mình một phen, phát hiện ra tuy rằng phơi nắng có hơi đen một chút nhưng không có gầy đi, ngược lại còn hơi béo lên, lúc này mới yên lòng. Nhưng lời nói ra vẫn mang theo một chút trách móc: “Cái thằng nhóc này, lúc mẹ gọi hỏi thì lại nói cái gì cũng không thiếu, thế sao còn tự mình chạy đi mua thức ăn hả? Đừng nói với mẹ là nấu cơm các thứ cũng đều là con làm đấy.”
Lâm Ngọc Đồng giống như không để ý nói: “Dực Phi nói muốn thuê người giúp việc về làm, nhưng con không cho. Hai người thì tự do hơn, có người lạ trong nhà con thấy không được tự nhiên.”
Trần Tố Trữ bán tín bán nghi, trong lòng nghĩ tự do là sống như thế nào chứ? Hai đứa con trai thì làm sao mà làm việc nhà tốt được!
Kết quả khi vừa vào tới cửa đã thấy, quả thực là rất sạch sẽ. Lâm Chi Tùng nhịn không được hỏi: “Các con thực sự không thuê người giúp việc?”
Lâm Ngọc Đồng vừa dọn lại thức ăn vừa nói: “Bọn con không, dù sao cũng là hai người lớn, cũng không bày biện gì nhiều, cứ hai, ba ngày lại dọn là sạch thôi ạ.”
Khi Trần Tố Trữ lên lầu, bà vẫn còn nghĩ sẽ phải thuê người đến đây để dọn dẹp, ai ngờ ngay cả nơi để bắt đầu dọn dẹp cũng không có. Từ phòng khách đến phòng ngủ, từ phòng ngủ đến phòng vệ sinh, thật sự đến một hạt bụi cũng không thấy.
Lâm Chi Tùng không khỏi mang theo chút chút đắc ý nói một câu, “Con thật sự rất có giỏi giang.”
Lâm Ngọc Đồng khẽ giương khóe miệng, cũng không biết nói gì. Cậu là con trai mà giỏi giang việc nhà thì được tính là cái khả năng gì?! Hơn nữa những cái này rõ ràng đều là do chứng ám ảnh cưỡng chế ban tặng. Kỳ thực có rất nhiều lúc cậu chỉ muốn lau mỗi cái bàn ăn thôi, nhưng lau bàn ăn rồi lại phát hiện ra cái ghế dựa cũng cần phải lau, lau xong ghế dựa lại thấy cái bàn trà cũng phải lau, cứ thế mà lau lau, thế rồi cả phòng đều được lau chùi, mỗi ngày như thế, phát điên đến thành thói quen.
Trần Tố Trữ cuối cùng cũng có thể thả lỏng, bà đi loanh quanh thăm quan nhà, sau đó nhìn đến phòng ngủ thì chân mày của bà cau chặt lại, “Đồng Đồng, con và Dực Phi không ngủ cùng phòng sao?”