“Vì quang giáp là thứ rất quan trọng nhất của nhân loại, thậm chí có lúc còn là bạn đồng hành lúc chu du giữa các vì sao, những thể thuận cổ xưa, bí thuật tu luyện cùng với việc sử dụng máy móc thành thạo, tạo nên tam đại lưu phái quan trọng nhất. Nói một cách đơn giản 3 phái là thể lực, tinh thần lực cùng kĩ thuật. Người đời trước, đa số là người Chung gia vẫn luôn cho rằng Chung gia sở dĩ có nhiều nhân tài kiệt xuất ngoại trừ huyết mạnh cường đại, là Alpha, nhưng thực tế không phải như vậy”.
Chung Minh nói tiếp : “Hoặc nên nói, chúng ta đặc biệt hơn Alpha, thông qua bí thuật tu luyện truyền từ đời này sang đời khác của Chung gia sẽ khiến tinh thần lực Chung gia tăng không ngừng nhưng kèm với đó là những người phàm là Alpha thì chất dẫn dụ trong cơ thể sẽ có sự biến đổi lớn. Sự biến đổi này sẽ không ngừng tích lũy, sau khi đã đột phá đến một giới hạn lớn nhất, thì sẽ sản sinh ra biến chất”.
Chung Minh nói gì đó, tuy rằng rất tối nghĩa nhưng Chung Viễn Thanh ẩn ẩn cảm thấy mấy điều này đều là bí mật quan trọng nhất của Chung gia các đời.
Chung Minh nhìn thần sắc không đổi của con trai, tâm tình vốn hơi bất ổn cũng dần dần ổn định lại một chút, ông hít sâu một hơi, nói tiếp : “Hậu quả sau khi sản sinh ra biến chất đó là tuy bên ngoài vẫn là Alpha nhưng bên trong sẽ biến đổi”.
Vẻ mặt Chung Viễn Thanh cứng lại : “Sẽ thành thế nào?”
“Omega.” Chung Minh nhìn sắc mặt Chung Viễn Thanh biến đổi, lập tức nói thêm một câu: “Đương nhiên cũng có thể trở thành Beta, chẳng qua…”
“Chẳng qua xác suất biến thành Beta rất thấp bởi vì dù sao chỉ có giữa Alpha và Omega mới bị ảnh hưởng lẫn nhau”. Chung Viễn Thanh thấp giọng đem mấy lời của Chung Minh nói hết ra.
Chung Minh gật gật đầu.
Sau đó, cả phòng trở nên yên lặng.
“A!” Qua nửa ngày, Chung Viễn Thanh bỗng cười một tiếng.
Chung Minh bị biểu hiện khác thường của con trai dọa sợ: “Thật ra, không phải chuyện to tát, chỉ cần tinh thần lực của chúng ta tu luyện không đột phá khỏi giới hạn kia thì sẽ không sao, nếu không được thì chúng ta không tu luyện nữa, dù sao vẫn còn có cha”.
Chung Viễn Thanh lắc đầu, chẳng qua hắn đang nghĩ về kiếp trước, bởi hắn và Khang Hồng đều là Alpha, rất khó có con rồi dẫn đến chuyện phản bội. Hiện tại sau khi hắn nghe Chung Minh nói xong không khỏi cảm thấy hết sức châm chọc.
Trước kia, Khang Hồng một lòng muốn hắn trở thành trợ thủ mà khuyên bảo hắn buông bỏ chuyện gia tăng tinh thần lực, chuyển qua việc sửa chữa máy móc, về sau vì vấn đề con cái nên giữa bọn họ dần dần có khoảng cách.
Chung Viễn Thanh trăm triệu không nghĩ tới, lúc bản thân vứt bỏ bí thuật của Chung gia, hóa ra bên trong còn có huyền cơ.
Nhìn dáng vẻ bất an của Chung Minh, hắn nghĩ có lẽ kiếp trước cha cho rằng hắn không thể tiếp nhận được việc thể chất bị biến đổi, cho nên đến khi qua đời ông cũng không đem bí mật này nói cho hắn.
Mà bây giờ…
“Không, cha yên tâm, con nhất định sẽ tu luyện để tinh thần lực của con tăng lên”. Chung Viễn Thanh nói chắc chắn, việc hắn làm vốn nên tu luyện, trùng sinh một đời hắn sao có thể buông bỏ được.
Thần sắc Chung Minh phức tạp nhìn con trai mình, đứa bé này đột nhiên hiểu chuyện thực sự khiến ông nhất thời không hiểu hết được.
“Nhưng mà, cha, con còn một vấn đề”.
“Chuyện gì?”
“Tinh thần lực của cha hẳn cũng đột phá khỏi giới hạn kia rồi đúng không, nếu sau khi cha đột phá mới có con, vậy có nghĩa là con còn một người cha khác ?”
“Khụ khụ!” Chung Minh thiếu chút nữa chết vì sặc nước miếng .
Chung Viễn Thanh nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Chung Minh, gật đầu nghiêm chỉnh nói : “Xem ra con đoán đúng rồi”.
“Về chuyện này, con nhất định phải nghe cha giải thích, năm đó là ngoài ý muốn, thật sự là ngoài ý muốn thôi”. Chung Minh hơi xấu hổ quay mặt đi : “Giữa cha với đối phương có lẽ chỉ là tình duyên ngắn ngủi, phỏng chừng người kia còn không biết buổi tối hôm đó là ai cũng không biết sẽ có một đứa con”.
Chung Viễn Thanh đột nhiên cảm thấy hắn sống lại một đời thật đúng có điểm đáng giá, có thể ngang nhiên đào móc chuyện này nọ của cha hắn.
“Vậy, người kia là ai?”. Chung Viễn Thanh bám riết không tha hỏi cha hắn.
Chung Minh lắc đầu, khóe miệng cong lên, cuối cùng chỉ lộ ra một nụ cười khổ: “Đã qua rất nhiều năm rồi, cha cũng quên gần hết, chuyện này coi như là bí mật duy nhất của cha, con không cần hỏi đến nữa”.
Nếu Chung Minh đã nói như vậy thì hắn cũng tự nhiên không gặng hỏi nữa.
Đúng lúc này bỗng truyền đến tiếng gõ cửa.
“Tiểu Thiếu gia, là Khang nhị thiếu gia đến”.
“Hóa ra là Khang Hồng đến chơi, ngày mai phải đi báo danh nên chắc nó muốn đi cùng con”. Chung Minh đứng lên, vỗ nhẹ bả vai Chung Viễn Thanh, chớp mắt với con trai : “Nó thật sự có lòng đấy”.
“Dạ” Chung Viễn Thanh cúi đầu, tóc mái rũ xuống mắt dấu đi hận ý lóe ở bên trong.