“Sao thế?” Hoàn thành xong nhiệm vụ tuần tra, Lâm Dược trở lại khoang chỉ huy liền nhìn Norman mặc quân trang xanh đen có thái độ khác thường, không ở trong đại sảnh náo náo nhiệt nhiệt, ngược lại còn đang vuốt cằm, gác hai chân lên bài, ánh mắt chăm chú nhìn vào màn hình camera.
“Không ngờ, thằng nhóc như cậu lại có lúc không đi dụ dỗ học muội đấy.”
Lâm Dược nhìn tư thế ngồi cà lơ cà phất của bạn tốt, bất đăc dĩ lắc đầu, sau đó cũng đến gần, theo tầm mắt Norman nhìn về phía màn hình.
“À, ra là hai người này”
Norman nghe thấy Lâm Dược nói vậy, nhãn tình sáng lên, chỉ vào cái người đang hơi cúi đầu, hình như Chung Viễn Thanh đang nghỉ ngơi trong màn hình, khẩn trương nói: “Cậu biết ?”
“Đương nhiên biết chứ” Lâm Dược gật đầu rất tự nhiên: “Lúc hai người họ lên tàu, không phải đã giới thiệu qua rồi còn gì, hơn nữa lúc phát tư liệu của tân sinh thì cũng có phát cho chúng ta mà”.
Norman sờ sờ mũi, cười đen tối: “Cậu hiểu tôi lắm mà, sớm biết có một đại mỹ nhân nhường này, tôi sẽ không đi tán tỉnh tiếp viên”.
Đối với tiếng tăm chơi bời của thằng bạn này, Lâm Dược vốn không trách được, chỉ lạnh lùng hừ một tiếng, tiếp tục giới thiệu nói: “Đại mỹ nhân?Trong mắt cậu chỉ có mỹ nhân thôi, đó là một trong hai tân sinh đứng nhất năm nay, là người Chung gia, tên là Chung Viễn Thanh. Còn tân sinh tư chất không tồi bên cạnh Chung Viễn Thanh, là…”.
“Được rồi, được rồi.”Norman không kiên nhẫn ngắt lời Lâm Dược: “Tớ chỉ cần biết đây là Chung Viễn Thanh là được rồi, không thẹn là người Chung gia, đều là mỹ nhân xinh đẹp nha”.
Lâm Dược khinh thường nhìn hắn, không chút đả kích hắn: “Cậu cũng dám chạm vào người Chung gia? Sợ mình sống quá lâu rồi à?”.
Norman vẫn cười hì hì, không hề để lời cảnh cáo của Lâm Dược vào lòng: “Mỹ nhân ở ngay trước mắt, tôi mà không theo đuổi thì thực sự là lãng phí cuộc đời quá rồi”.
Lâm Dược lờ thằng bạn tốt này đi, chú ý đến bản đồ dẫn đường, bỗng thần sắc cứng lại: “Còn nửa tiếng nữa”.
“Hả?”
“Còn nửa giờ nữa sẽ đến tinh cầu Trần Viễn, để tớ đi báo cho mọi người, còn cậu..” Lâm Dược liếc mắt nhìn Norman vẫn dán chặt mắt vào Chung Viễn Thanh: “Nhanh đi lau nước miếng đi”.
“Không phải chỉ là đến Trần Viễn thôi sao, cần gì phải khẩn trương?” Norman không chút để ý hỏi.
Lâm Dược lắc đầu: “Bởi vì một trong hai tân sinh đứng đầu năm nay, ở trên Trần Viễn này. ”
— Tui là phân cách tuyến, Tần Phi rốt cục cũng lên đài rồi—
Không đúng, rốt cuộc là sai ở đâu, rõ ràng là dựa theo bài luyện tập thể thuật của Lance, nhưng vì sao tinh thần lực không hề tăng thì chớ ngược lại còn giảm xuống ?
Chung Viễn Thanh ngồi ở một bên, nhìn Lance hơi thở hổn hển đang ở giữa sân đang rèn luyện tinh thần lực, hắn cau mày buồn bực.
“Tất cả tân sinh chú ý, tất cả tân sinh chú ý, trong vòng 5 phút nữa mọi người hãy tập trung trước đại sảnh. Nhắc lại lần nữa, trong vòng 5 phút tất cả phải tập trung đầy đủ trước đại sảnh. Nếu ai đến muộn, tự nhận lấy hậu quả”.
Bỗng nhiên trong phòng phát ra giọng nói lạnh lùng.
Có chuyện gì xảy ra?
Chung Viễn Thanh nghi hoặc nhưng sẽ được giải đáp nhanh chóng.
Năm phút sau, trong đại sảnh rộng lớn, toàn bộ tân sinh đã có mặt đầy đủ.
“A Thanh, cuối cùng anh cũng tìm được em rồi” Khang Hồng chạy đến chỗ Chung Viễn Thanh, vẻ mặt vui mừng, lập tức quấn lấy hắn.
Thể thuật trì trệ không tăng tiến, vì luyện tập quá độ mà cả người đổ mồ hôi chưa kịp tắm rửa, bây giờ lại bị Khang Hồng quấn lấy, Chung Viễn Thanh cảm thấy cực kì đau đầu, không phải vì quá nhiều băn khoăn thì hắn thực muốn bóp chết người này.
Ngay lúc Chung Viễn Thanh đang phiền lòng, thì hắn bỗng giật mình một cái, hắn sắc bén cảm thấy có một ánh mắt nóng rực đang chăm chú nhìn hắn.
Mãnh liệt ngẩng đầu, Chung Viễn Thanh nhìn thấy người đang đứng trước mặt mọi người, người mà kiếp trước luôn cùng hắn đấu tranh gay gắt trong mười mấy năm, người mà hắn không thể quen thuộc hơn.