Trọng Sinh Chi Làm Vợ Kẻ Thù

Chương 174: Ai lợi dụng ai?



Chung Lam thực sự không nghĩ Chung Viễn Thanh sẽ đoán được tâm ý của mình, đang định gật đầu, đột nhiên nghĩ tới, trước khi Chung Viễn Thanh đến Ares, hình như quan hệ thân mật với Khang Hồng giống y với như Tần Phi Tương bây giờ thì phải, nếu cô ta gật đầu, liệu có bị Chung Viễn Thanh trừng trị không?

Chung Lam thực sự đã sợ điếng người, cô ta không muốn cảm nhận cơn đau đớn khi tế bào thần kinh bị công kích nữa.

Vì thế, Chung Lam vội vã lắc đầu: “Không phải, thực sự không phải anh ta.”

Chung Viễn Thanh bật cười: “Lời của cô đến Chung Kiệt cũng chẳng thèm tin, còn định lừa tôi à?”

Chung Lam lập tức không dám nói gì trước hơi thở mạnh mẽ của Chung Viễn Thanh, một lúc lâu sau mới lắp ba lắp bắp nói: “Đúng, là anh ấy, nhưng mà tôi không thể làm gì khác, tôi thực sự, rất thích anh ấy.”

Chung Lam thú thực xong, hai người Chung Viễn Thanh với Tần Phi Tương chưa kịp tỏ thái độ, đã lập tức bỏ thêm một câu: “Tôi đã nói thật rồi đó, cậu, cậu đừng trừng phạt tôi nữa.”

Chung Lam được nuông chiều từ bé tới lớn, đây là lần đầu tiên bị dạy dỗ thảm như vậy, coi như cô ta cũng bị Chung Viễn Thanh dạy cho thành thật một chút.

“Trừng phạt cái gì?” Tần Phi Tương ngồi nghe ở bên cạnh, không khỏi hiếu kì hỏi.

Chung Viễn Thanh cười tủm tỉm quay đầu nhìn y: “Sao thế, nghe thấy tôi trừng phạt cô ta, anh đau lòng sao?”

Tần Phi Tương thực sự hận cái tính nhanh mồm nhanh miệng của mình, đương nhiên có người còn hối hận hơn y, Chung Lam hung hăng lườm Tần Phi Tương một cái, sau đó nhanh chóng giải thích với Chung Viễn Thanh: “Cậu, cậu suy nghĩ nhiều rồi, tôi thực sự chỉ thích mỗi Khang Hồng, không hề có lòng nào với Tần Phi Tương, tôi xin thề với trời.”

Chung Viễn Thanh liếc xéo Tần Phi Tương, sau đó quay ra hỏi Chung Lam: “Cô thích Khang Hồng đến vậy à, chẳng nhẽ chưa từng muốn ở bên anh ta sao?”

“Tôi thực sự không……” Chung Lam định phủ nhận theo thói quen, ai biết Chung Viễn Thanh lại hỏi câu này, không khỏi sững sờ một chút, sau đó trái tim đập thình thịch: “Tuy rất muốn, nhưng mà Khang Hồng không thích tôi, hơn nữa anh hai cũng sẽ không đồng ý.”

Chung Viễn Thanh nhấp một ngụm đồng uống: “Nếu ông chú hai đã tuyên bố các người là người Chung gia, thì dẫu gì tôi cũng là anh trai cô, đồng thời cũng là dòng chính của Chung gia, cô hẳn phải biết, Chung gia với Khang gia là thế giao, để gắn chặt mối quan hệ giữa hai nhà, cô cảm thấy, nếu tôi đề nghị để cô và Khang Hồng đính hôn, liệu tính khả thi có cao không?”

Chắc chắn sẽ cao hơn so với chuyện một mình tôi theo đuổi Khang Hồng! Chung Lam nghe xong, hai mắt lập tức lóe sáng.

Thế nhưng mà, cô ta rốt cuộc không quên Chung Viễn Thanh đang ngồi đối diện mình là đứa con trai của Chung Minh, người đã cướp hết những thứ đáng nhẽ thuộc về gia đình họ theo những gì anh hai nói.

Chung Lam nhanh chóng bình ổn lại cảm xúc, nửa tin nửa ngờ nhìn Chung Viễn Thanh: “Cậu sẽ giúp tôi ư? Cậu không bị bệnh đó chứ, tôi biết rõ cậu ghét tôi với anh tôi như thế nào mà.”

Hắn chỉ cười nhẹ trước lời này của Chung Lam: “Chung gia và Khang gia chắc chắn sẽ muốn liên hôn, chỉ có điều, phía bên Khang gia, Khang Phùng đã có vị hôn thê, với tuổi của Khang Hồng, bên đồng lứa của Chung gia, Chung Tuyết không thích hợp thì tuổi tác lớn, cũng không có Omega phù hợp…..”

Cho nên nói, dựa theo lối suy nghĩ này, chỉ có tôi là thích hợp nhất. Nghe Chung Viễn Thanh nói vậy, Chung Lam thầm mừng rỡ trong lòng, cô ta lập tức liên tưởng đến nguyên nhân sở dĩ Chung Viễn Thanh tìm cô ta biết đâu lại vì thỉnh cầu cô ta đính hôn với Khang gia.

Vì thế, trong thoáng chốc, Chung Lam đột nhiên có cảm giác vô cùng hãnh diện.

Chung Viễn Thanh dừng lại, xem ra Chung Lam đã nếm được viên kẹo ngọt này rồi, giờ tiếp đến là lúc cô ta bị đả kích đây.

“Chỉ có điều, nói đi cũng phải nói lại, cho dù không liên hôn với Khang gia, Chung gia cũng chẳng thiệt thòi gì,” Chung Viễn Thanh nhìn vẻ vui sướng của Chung Lam lập tức cứng đờ, lòng thầm sảng khoái, trò xỏ lá này thú vị thật, hắn thích nhìn nét mặt chuyển biến từ vui sướng tột độ đến sầu bi khôn cùng của người khác nhất: “Không bằng tôi nói rõ với cô, là dòng chính của Chung gia, một trong những người được chọn lựa làm gia chủ tương lai, một câu của tôi có thể làm cô gả cho Khang Hồng, cũng có thể khiến hai người vĩnh viễn không thể gặp nhau.”

“Đừng!” Chung Lam vội vàng mở miệng ngăn cản, phảng phất như một câu bây giờ của Chung Viễn Thanh, sẽ làm cô ta thực sự không gặp được Khang Hồng.

“Rốt cuộc cậu muốn làm gì?” Chung Lam vô cùng căng thẳng nhìn Chung Viễn Thanh.

Chung Viễn Thanh mỉm cười: “Không phải tôi đã nói rồi sao? Dù sao, cô cũng tạm coi là em gái tôi, tôi quan tâm đến cuộc sống tương lai của cô, hẳn là chuyện vô cùng bình thường đi.”

“Cậu nên hết hy vọng đi, tôi sẽ không phản bội anh hai.” Chung Lam ngẫm nghĩ, giọng run rẩy.

Chung Viễn Thanh nhướn mày: “Tôi có nói cô phản bội Chung Kiệt sao? Cô yên tâm, tôi thực sự hy vọng cô có thể ở bên Khang Hồng. Còn về mục đích ư? Một khi liên hôn với Khang gia, nếu hai người quả thật đính hôn, với tư cách là người đề nghị, tôi chắc chắn sẽ có công; thứ hai Khang Hồng là bạn tốt của tôi, cô có thể ở cùng cậu ta, tôi cũng yên tâm hơn. Sao, cô đã tin tôi chưa?”

Nếu nói, Chung Viễn Thanh vì tranh giành cái ghế gia chủ Chung gia, nên mới lôi kéo mình, có lẽ Chung Lam có thể hiểu được.

Suy cho cùng, nếu cô ta và anh hai có thể quay lại Chung gia, như vậy dựa theo thân phận của anh hai cùng bối cảnh của ông chú hai, Chung Kiệt cũng có thể tham gia cuộc tranh giành ghế gia chủ.

Cho nên Chung Viễn Thanh mới đặc biệt tới tìm cô ta.

Sau khi phân tích đến điểm này, Chung Lam rốt cuộc đã sáng tỏ.

“Cậu, cậu thực sự có thể làm tôi gả cho Khang Hồng sao?” Chung Lam suy nghĩ một lát, dè dặt hỏi.

Chung Viễn Thanh nhìn cô ta, một lúc sau, gật đầu: “Chỉ cần cô làm theo kế hoạch của tôi, nhất định có thể gả được cho anh ta.”

“Được! Tôi sẽ nghe theo cậu.” Tựa như đã quyết định một chuyện trọng đại, Chung Lam gật đầu nói.

Chỉ cần có thể ở bên Khang Hồng, bây giờ vì lợi ích toàn cục mà tạm nhân nhượng trước Chung Viễn Thanh thực ra có tính là gì? Sau khi bị Chung Viễn Thanh dạy dỗ một trận, Chung Lam cũng hiểu rõ cái gì là nhẫn nại.

Còn về cái ghế gia chủ Chung gia, Chung Lam thầm cười lạnh một tiếng, đó là thứ thuộc về anh hai, Chung Lam cô sẽ tuyệt đối không giúp Chung Viễn Thanh, vì thế lần này hắn đã tính toán sai rồi, đợi đến lúc lợi dụng xong Chung Viễn Thanh, khi đã có Khang Hồng làm chỗ dựa, anh hai nhất định có thể kế thừa được ghế chủ vị, tới khi ấy, cô ta chắc chắn sẽ báo đáp màn nhục nhã của ngày hôm nay!

***

“Đúng là người bị Chung Kiệt nuôi hỏng, để người khác nhìn thấu tâm tư dễ thế. Thật không rõ là đơn thuần hay ngu xuẩn đây.”

Đợi đến lúc Chung Lam rời đi, Chung Viễn Thanh mới ung dung lên tiếng, Chung Lam thầm tính toán gì, chẳng nhẽ hắn không biết chắc. Bởi vì những lời của Chung Viễn Thanh quá có căn cứ xác thực, mới khiến Chung Lam mắc lừa. Chung Lam căn bản không hề biết, từ đầu đến cuối, Chung Viễn Thanh chỉ muốn cô ta gả cho Khang Hồng.

Khang Hồng là người hắn ghét nhất, Chung Kiệt cũng là người hắn hận nhất, hắn sẽ phá hoại kế hoạch của Chung Kiệt bằng cách để một Chung Lam có dây dưa với Tần Phi Tương gả Khang Hồng.

Dựa vào lúc Chung Lam từng là vị hôn thê của Tần Phi Tương, gây xáo trộn Tần gia, nói không chừng sau này cũng có thể tạo xích mích kéo khoảng cách giữa Khang Hồng với Chung Kiệt cũng nên, mà cho dù không được, chỉ cần khiến Chung Kiệt sốt ruột, mới nghĩ đến thôi đã cảm thấy sướng rơn cả người.

Chẳng qua, cũng may Chung Lam quá ngu xuẩn, nên hắn mới có thể làm cô ta rung rinh nhanh đến vậy, Chung Viễn Thanh liếc nhìn Tần Phi Tương đang cúi đầu không biết đang nghĩ tới cái gì: “Chắc không phải anh thực sự thích kiểu ngu xuẩn này chứ? Đúng rồi, tôi suýt quên mất, dù gì cô ta cũng từng là hôn thê của anh mà! Tuy nhiên, tôi cảnh cáo anh, cho dù anh có thích thật đi chăng nữa, thì giờ anh chẳng còn cơ hội hối hận nữa rồi!”

Tần Phi Tương phát hiện Chung Viễn Thanh vậy mà tự nhiên ăn dấm, cái vị chua lè lè kia làm Tần Phi Tương không khỏi thấy vô cùng buồn cười, đồng thời cũng không nhịn được vươn tay sờ đầu Chung Viễn Thanh: “Em yên tâm, tôi không thích kiểu đó đâu, phải nói rằng tôi ghét kiểu đó nhất mới đúng. Người tôi thích, từ đầu chí cuối, vẫn chỉ có một mình em mà thôi.”

“Anh ghét kiểu đơn thuần nhất, cũng có nghĩa anh thích tôi là vì anh thích loại bụng dạ đen tối? Lẽ nào anh cũng thích Chung Kiệt?” Chung Viễn Thanh lầm bầm.

Tần Phi Tương bất đắc dĩ lắc đầu: “Sao em có thể suy diễn được nhiều thế?”

“Tôi cứ thích suy diễn thế đó, sao nào? Hối hận à? Muộn rồi?” Chung Viễn Thanh tiếp tục càu nhàu.

Tâm tình Tần Phi Tương quả thực bay lên vùn vụt: “Đúng đúng đúng, nào Chung Lam, Chung Kiệt, nếu bọn họ muốn tôi, đó đều là mơ mộng hão huyền, đúng không?”

Chung Viễn Thanh vừa nghe xong lời của y, khuôn mặt lập tức đỏ bừng, khí thế bừng bừng mới rồi lập tức biến mất tiêu, hơi thẹn quá hóa giận nhìn Tần Phi Tương, mím môi hỏi: “Lời ban nãy tôi cảnh cáo Chung Lam, anh nghe thấy hết rồi?”

Tần Phi Tương thành thật gật đầu: “Chẳng nhẽ không phải em nói cho tôi nghe sao?”

“Có quỷ mới nói anh nghe!” Nếu không phải đang ngồi trong tiệm bánh ngọt, Hyman luôn chú ý sang đây, đảm bảo Chung Viễn Thanh sẽ nhảy dựng lên nắm cổ áo Tần Phi Tương, lớn tiếng chất vấn y: “Anh nghe thấy thì sao? Mau quên hết cho tôi ngay!!!”

Tần Phi Tương lắc đầu, trông có vẻ thành thật, song trong mắt lại lóe lên tia giảo hoạt: “Đã khắc sâu vào đầu, có lẽ cả đời này cũng chẳng thể quên được.”

Hyman ở cách đó không xa: Show ân ái trong tiệm của tôi thực sự hay lắm à? Ài, quả nhiên, người trẻ tuổi tốt thật đấy

***Màn sau ***

Chung Lam: Tôi không thèm thích Khang Hồng đâu! thật đấy!

Chung Viễn Thanh:…..Đừng sạo nữa, nói thật cho cô biết, trong cả Ares này, ai thích ai tôi nhìn một cái là biết ngay!

Người nào đó: Nam thần, vì sao anh có thể hóng hớt như thế! Hình tượng lãnh diễm cao quý biến đâu rồi?

Thời Hiểu Mão: Bởi vì cuộc sống là phải hóng hớt.

Người nào đó: Đừng có xuyên tạc bậy bạ!