Nhìn chằm chằm ảnh chụp trên máy tính, Lê Hân không lập tức đáp lại Lữ Thiên Tề, giơ tay lên chạm vào khuôn mặt của cha mẹ đang mỉm cười dịu dàng đứng bên cạnh, ngực có một cảm giác kỳ lạ đặc biệt – đây chính là cha mẹ của cậu, cha mẹ máu mủ ruột thịt?
Đời trước Uý Trì Hi chưa từng gặp qua cha mẹ của chính mình. Từ lúc cậu có ký ức, cậu đã ở trong cô nhi viên cũ nát ở ngoại thành A thị. Viện trưởng đã từng nói với cậu, khi cậu còn quấn tã lót đã bị người ta để trước của cô nhi viện, lúc đó trên người cũng không có bất kỳ vật gì chứng minh thân phận. Thật lâu sau này cậu mới biết được, những điều này đã nói rõ người vứt bỏ cậu thật sự tàn nhẫn quyết tâm không cần cậu nữa.
Nhưng mà thứ mà mình chưa từng có không thể nói là mất đi, cho nên khi đó còn là một cô nhi nho nhỏ, cậu chưa từng vì thế mà đau khổ. Cứ như vậy tỉnh tỉnh mê mê ở cô nhi viện tới năm bảy tuổi, tới khi cậu được nhân nuôi.
Sau này tuy rằng gọi Uý Trì Diễm là “Cha”, thế nhưng cậu và Uý Trì Diễm chưa bao giờ là cha con bình thường. Nhưng mãi đến khi biết được cái bí mật bất kham (không chịu nổi, không chấp nhận được) kia, cậu không thể không thừa nhận thật ra cậu đã sớm hiểu rõ mọi chuyện.
Cho nên, mặc dù bây giờ Lê Hân đã không còn là “Lê Hân”, thế nhưng có lẽ là do dòng máu chảy trong người ảnh hưởng đến linh hồn, cũng có lẽ là vì cậu chưa bao giờ có được tình thương chân chính của cha mẹ, Lê Hân trong khoảng thời gian ngắn không có cách nào ức chế đáy lòng run rẩy – dịu dàng như vậy, yêu thương mỉm cười nhìn đứa bé, đây chính là cha mẹ thật sự sao?
Lê Hân qua một lúc lâu mới từ từ hồi phục lại tâm trạng, lại thấy Lữ Thiên Tề ngồi đối diện lo âu nhìn cậu, thế là áy náy cười cười: “Thật là ngại quá.”
Lữ Thiên Tề lắc đầu hỏi: “Cậu không sao chứ?” Dáng vẻ Lê Hân ngẩn ngơ vừa rồi khiến hắn có chút lo lắng. Chỉ là vừa nhìn thấy ảnh chụp của cha mẹ và chính mình, tâm trạng đã không ổn, nếu vậy chuyện tiếp theo hắn muốn nói không phải là quá mức tàn nhẫn sao? Cậu ấy chịu đựng được sao?
Lê Hân nhìn ra Lữ Thiên Tề đang lo lắng, mỉm cười nói: “Cậu ra được gì cứ nói đi. Hạ Lãng đã nói cho tôi một chuyện, tôi nghĩ cậu có thể giúp tôi chứng thực hắn nói có phải thật hay không.”
Nghe Lê Hân nói như vậy, Lữ Thiên Tề không thể không nén lo lắng trong lòng lại, xoay máy tính xách tay lại, gõ vài cái, ảnh chụp biến mất hiện ra một trang tư liệu rất dài: “Thời gian quá ngắn, những gì tôi điều ra được có hạn. Hơn nữa những tư liệu này bị người ta cố ý che dấu, còn ác ý tổn hại. Bất quá dựa vào bao nhiêu đây……, cũng có thể suy đoán được đại khái rốt cuộc là có chuyện gì.”
Lữ Thiên Tề nói rất mơ hồ, để cho Lê Hân tự xem tư liệu, bởi vì hắn thật sự không biết phải giải thích cho Lê Hân việc này như thế nào. Ngày cả hắn, một người không quen biết Lê Hân, khi mới đọc những tư liệu này cũng cảm thấy lạnh cả người, hắn thật sự lo lắng cho Lê Hân sau khi đọc hết những tư liệu này. Vào lúc này, Lữ Thiên Tề thậm chí cảm thấy Lê Hân mất trí nhớ mới tốt.
Lê Hân xem lướt qua màn hình, sắc mặt cũng dần dần không tốt, nhưng cũng may là không nghiêm trọng như Lữ Thiên Tề đã tưởng tượng. Nhìn những… chuyện khiến người khác phải tức giận này, Lê Hân là người trong cuộc, vẻ bình tĩnh, yên lặng này khiến người khác bất ngờ.
“Lê Hân…?” Lữ Thiên Tề đoán cậu đã ổn định cảm xúc, thế là thử mở miệng thăm dò.
Lê Hân nhìn những dòng chữ trước mắt,… những chuyện này bị người khác che dấu sự thật, lòng dạ thật khiến người khác buồn nôn.
Cậu không phải là “Lê Hân”, không có những ký ức gia đình ấm áp kia, cho nên cậu không thể như cậu bé đó cảm thấy sợ hãi, tức giận và đau khổ thất vọng, chẳng qua cậu cảm thấy đặc biệt buồn nôn. Mỗi người đều có dục vọng cái này không có gì đáng trách, chỉ là có những người lòng tham không đáy như là quái vật, quần áo vẻ ngoài vô hại che dấu cái miệng tanh hôi, to như chậu máu của bọn họ.
Từ đầu đến đuôi đọc không xót một chữ, Lê Hân bưng ly nước chanh lên uống một ngụm che dấu chua xót trong cổ họng, hít một hơi thật sau để cho mình bình tĩnh lại, ngước mắt nhìn Lữ Thiên Tề nói: “Xem ra Hạ Lãng không có gạt tôi.”
“… Cậu dự tính là thế nào?” Lữ Thiên Tề yên lặng một lát rồi hỏi. Hắn vốn là vì Uý Trì Hi nên mới quan tâm tới Lê Hân, không ngờ rằng trên người thiếu niên này lại ẩn dấu một bí mật lớn tới như thế.
Lê Hân liếc mắt nhìn Lữ Thiên Tề, đưa tay nhấn nút đem mấy tư liệu trong máy tính toàn bộ xóa bỏ: “Cám ơn cậu đã giúp tôi điều ra chuyện này, bất quá cậu hãy đem những chuyện này… quên hết đi, nếu không, tôi sợ sẽ mang tới rắc rối cho cậu.”
Lữ Thiên Tề nghe vậy sắc mặt tối sầm lại, nhưng không có lập tức trả lời, bời vì Lê Hân nói không sai, hắn bất quá chỉ là một Internet Hacker, ngoại trừ giúp người ta tra ra việc này thì không thể giúp được cái gì nữa. Bởi vì… chuyện này liên lụy quá sâu, dính dáng tới quá nhiều người, gia đình hắn chỉ có bối cảnh bình thường không chịu nổi liên lụy. Thế nhưng nếu hắn mặc kệ chuyện này, như vậy thiếu niên này liền… Lữ Thiên Tề đột nhiên nhíu mày: “Cậu muốn đi xin Uý Trì gia giúp đỡ?”
“Những chuyện này… cậu không cần hỏi tới.” Lê Hân lắc đầu, không hy vọng Lữ Thiên Tề biết quá nhiều. Lúc này cậu đã thấy hối hận vì nhờ đối phương đi điều tra chuyện này.
Lữ Thiên Tề cắn răng: “Nói không chừng Uý Trì Diễm quan tâm đến ngươi như vậy là vì Lê Thị!” Lời này ra khỏi miệng, Lữ Thiên Tề cảm giác mình đã tìm được lý do, “Bọn họ quả nhiên là có âm mưu!”
Lê Hân nghe vậy nhíu nhíu mày, trong lòng cảm thấy không vui, cũng không muốn nghe đối phương nói nữa, thế là nói cho có lệ: “Tôi không muốn quay về Lê Thị, cũng không xin Uý Trì gia giúp đỡ, Cậu Lữ, đầu tôi hiện tại rất loạn, cần một mình yên tĩnh!”
Lê Hân vừa nói như vậy, ý muốn tiễn khách rất rõ ràng. Lữ Thiên Tề nghe nói vậy cũng tỉnh táo lại, biết mình lỡ lời, nhất thời yên lặng không nói. Chỉ có thể nói một câu: “Có rắc rối thì tới tìm tôi.” Liền ôm lấy máy tính của hắn rồi rời khỏi quán coffee.
Liếc nhìn bóng lưng rời đi của Lữ Thiên Tề, Lê Hân thoáng cái ngồi phịch trên ghế, nhất thời không biết mình nên khóc hay nên cười, thế là đành cười gượng – chuyện này thật sự quá cẩu huyết rồi!
Năm đó Lê Hân mới mười tuổi, sau khi cha mẹ qua đời, được Pháp viện giao cho người cậu máu mủ thân cận nhất là Hứa Minh nuôi nấng. Lại không nghĩ rằng Hứa Minh vốn có quan hệ rất tốt với anh chị dâu của mình, chưa đợi thi cốt của họ lạnh đã mơ ước tới tài sản của bọn họ. Vợ chồng Lê gia để lại cho Lê Hân một công ty mậu dịch không lớn không nhỏ nhưng vì Lê Hân còn là vị thành niên nên ủy thác cho Hứa Minh kinh doanh, mà lúc này Lê Hân mới mười tuổi thì bị hắn ném tới ký túc xá của trường học, từ đó về sau không ai quan tâm.
Hứa Minh người này lòng dạ độc ác, ở trên thương trường dĩ nhiên làm nên sự nghiệp, công ty càng làm càng lớn, hắn không có khả năng đem nó trả lại cho Lê Hân. Nhìn đứa nhỏ càng ngày càng lớn, Hứa Mình và vợ của hắn Lục Vi, bắt đầu lặng lẽ dời tài sản của công ty, nhưng mà mấy ngày tiếp theo, Lê Hân liền xảy ra chuyện.
Sau khi Lê Hân trở thành người thực vật nằm suốt nửa năm, vợ chồng Hứa Minh mới có gan làm ra những chuyện buồn nôn. Bọn họ chi rất nhiều tiền sửa lại tư liệu cuộc đời Lê Hân, từ đó biến cháu trai của họ thành cô nhi không cha không mẹ.
Đây là những gì mà Lữ Thiên Tề tra được. Lê Hân chưa nói hắn biết kỳ thực vẫn còn thiếu một đoạn. Dù sao một sao một số việc không thể chỉ dựa vào máy tính, một cuộc gọi điện là có thể giải quyết, cần sức người và sức của rất lớn. Mà những thứ này Tập đoàn Uý Trì không thiếu.
Sau khi Lê Hân trở thành người thực vật nằm suốt nửa năm, vợ chồng Hứa Minh đã làm xong hết mọi chuyện, cuối cùng bàn bạc với bác sỹ điều trị, quyết định từ bỏ trị liệu, cắt ống thở duy trì sinh mạng của Lê Hân.
Lê Hân nghe Hạ Lãng nói đến đây mới hiểu được vì sao đời trước của cậu sau khi chết nửa năm mới tá thi hoàn hồn, là vì trong nửa năm đó Lê Hân chưa chết. Mà chính vì hành động của vợ chồng Hứa Minh mới để cho cậu có cơ hội sống lại.
Sau khi vợ chồng Hứa Minh biết được tin cậu tỉnh lại, liền thất kinh len lén chạy đến bệnh viện xem cậu, lại phát hiện “Lê Hân” căn bản không nhận ra họ – Lê Hân mới tỉnh lại được hai ngày, tình trạng khá hoảng loạn, trong phòng bệnh cũng thường xuyên có người ra vào, cậu că bản không nhớ đã từng nhìn thấy cậu và mợ của “mình”.
Thế là vợ chồng Hứa Minh dùng nhiều tiền mua bác sĩ điều trị của cậu, che dấu chuyện cậu bị “mất trí nhớ”. Đoạn sau mới là cái kết Lữ Thiên Tề điều ra được – bọn họ dùng tiền sửa lại tư liệu cuộc đời của Lê Hân – dù sao thì “Lê Hân” cũng không nhớ rõ. Mà thân phận Tiểu thiếu gia Lê Thị vốn có cũng giống như linh hồn của của chính mình, đã bị khai tử.
Lê Hân ngồi phịch ở trên ghế nghĩ tới những chuyện này…, không khỏi giơ tay xoa xoa huyệt Thái Dương đau nhức – tuy rằng hôm nay cậu đã biết thân phận thật sự của cơ thể này, nhưng đối với cậu mà nói, thật ra không biết gì thì vẫn tốt hơn nhỉ?!