Thanh Uy Viện..
"Sư tôn, đồ nhi thật sự không cố ý đâu a! Đừng phạt nặng mà a!"
Vừa về đến Thanh Uy Viện thì Tiêu Vương đã lập tức gập chân quỳ xuống chiếu sàn với vẻ mặt rất ư là hối tội.
Thôi thì tự động quỳ thay vì để y bắt quỳ a
"Vậy đồ nhi nói xem con đã phạm những tội gì?" - Mạc Tử Quân
"..."
Tiêu Vương bỗng chốc im re, hắn nghĩ mình chỉ có một tội là đã vô ý phi kiếm.
Nhưng ở đây y còn bảo là "những"?
*Còn lỗi gì nữa sao ta? *
*Không lẽ? Chuyện ta lén uống rượu bị sư tôn phát hiện sao a! *
"Sư tôn.."
"Nói xem!" - Mạc Tử Quân
"Dù vậy, đồ nhi uống rượu cũng là tự mình uống trong phòng! Không ảnh hưởng đến quy tắc giáo môn nhiều đâu a!"
Mạc Tử Quân nhìn Tiêu Vương bèn "hừ" nhẹ một tiếng rồi cất tiếng
"Tiểu Vương, việc lén uống rượu con là không đánh mà khai đấy!" - Mạc Tử Quân
"..."
Tiêu Vương bèn hóa đá, thôi xong.
Này chính tội không tội rồi a.
Đúng là cái miệng hại cái thân mà a
"Ham chơi lêu lổng, tận 7 ngày không đến Lan Thất học kinh thư! Học văn ngủ gật! Quy tắc thức dậy vào giờ Mão cũng không theo! Còn lén phạm gia quy uống rượu! Hôm nay luyện kiếm cũng không thuộc được quá ba chiêu!"
"Tiểu Vương, đồ nhi ngoan của ta! Con đúng là phạm vào gia quy thật ít đấy!"
Tiêu Vương quỳ đó nghe y kể tội mà im thin thít không đáp được một lời nào, ừ thì y không kể sai một tội nào của hắn cả a
Chưa hết nửa ngày mà Tiêu Vương hắn có thể phạm vào tận 5 gia quy thỉ thật sự chính là một tài nhân hiếm gặt mà a
"Sư tôn a, đồ nhi là tiểu tử mới mười lăm tuổi đầu còn trẻ người non dạ! Mong người giơ cao đánh khẽ a!" - Tiêu Vương bèn ngước mắt nhìn Mạc Tử Quân mà cười gượng gạo
"Vậy Tiểu Vương trẻ người non dạ muốn nhận hình phạt nhẹ nhàng đáng tuổi thôi sao?"
"Phải a!"
Mạc Tử Quân cũng hù theo hắn, Tiêu Vương có chút cười cười.
Nhưng đột nhiên lại thấy có gì đó sai sai
Không phải chứ?
Y sao lại hù theo mấy trò này của ta chứ?
Thật sự đúng là có gì đó không ổn a
"Sư tôn?"
Chưa để hắn mở lấy một lời, Mạc Tử Quân bèn đưa tay ấn người Tiêu Vương nằm sấp xuống.
Phần eo vào bụng nằm ngang lên chân y
"Sư tôn! Sao lại..
A!"
"Bốp" một tiếng, mông Tiêu Vương bị y hung hăng đánh một bạt, vang dội đến cực điểm, thanh thúy đến cực điểm
Một bạt này đánh đến Tiêu Vương nháy mắt kinh ngốc
Hắn đời này mặc dù là khi còn nhỏ nghịch ngợm, Triệu bá bá có đánh phạt hắn, cũng chỉ đánh vào lòng bàn tay hắn
Còn Triệu bá mẫu căn bản càng không nỡ đánh hắn dù một chút.
Tiêu Vương từng nhìn thấy mấy hài tử nhà khác quậy phá bị lột quần đét mông, hắn chỉ cảm thấy vừa mắc cỡ, vừa mất mặt
Hơn nữa dương dương tự đắc chính mình trước giờ chưa bị người nào đánh qua mông.
Nhưng hiện tại lại bị Mạc Tử Quân phá giới này, hơn nữa..
Lại còn là bị chính sư tôn của mình phá a
"Sư tôn! Không muốn đâu a!"
Lập tức, Tiêu Vương sắc mặt đỏ đỏ trắng trắng, sinh ra chút tự ức xấu hổ buồn bực
"Đừng đánh a! Đồ nhi biết sai rồi a!"
Hắn càng nghĩ càng không thể tưởng, nửa bên mông còn nóng rát, vội hô mấy tiếng
"Không dám nữa! Sư tôn đừng đánh nữa a!"
Mạc Tử Quân chỉ muốn phạt cái con người không biết điều này một lần cho hắn chừ
Bỗng nhiên lại phát hiện Tiêu Vương hắn đặc biệt sợ người khác đánh cái mông của hắn
Mạc Tử Quân y sao lại dễ dàng như vậy liền buông tha, tiện tay vung lên đánh thêm mấy bạt tay
Tiêu Vương toàn bộ thân mình đều vì này run lên, kêu thảm nói
"Đau a!"
Cũng không phải thật sự đau, mà là cảm thấy thẹn đến cực điểm, khó có thể chịu đựng mà nức nở
"Sư tôn xấu xa a!"
"Không muốn a!"
"Không muốn bị phát thế này đâu a!"
Nghe tiếng, Mạc Tử Quân dừng một chút, ánh mắt dời xuống
Dưới chưởng là hai cánh mông tròn trịa no đủ kia, bởi vì mấy cái đét mới vừa rồi, da thịt trắng nõn nổi lên màu hồng phấn nhàn nhạt, còn đan xen các loại dấu tay thô bạo
Lại đưa mắt nhìn Tiêu Vương, từ má đến tai đều ửng đỏ, hắn bị y đánh mấy bạt tay vừa đau vừa thẹn mà hai mắt uất ức đọng nước đỏ hoe
Mà Tiêu Vương vốn là tên tiểu tử ngang bướng cứng đầu.
Bị Mạc Tử Quân đánh đến vậy, miệng vẫn liên hồi hô la mắng lại mà không hề khụt khịt khóc lấy dù một tiếng
Vừa không tuân thủ quy tắc
Vừa cứng đầu
Vừa bướng bỉnh
Tuy là vậy nhưng Mạc Tử Quân thật sự là không nở phạt nặng hắn a
"Không phạt nữa! Lần sau không được phạm quy nữa!"
Mạc Tử Quân bèn nhắm mắt thở dài một hơi, bèn đưa tay kéo quần hắn lên, tay kia đang ghìm hắn lại cũng bèn thả ra
Tiêu Vương bèn bật người qua, đôi mắt đỏ hoe kia nhìn y, nghiến nghiến răng cáu dỗi
Bèn đứng bật dậy, chạy tít khỏi Tĩnh Thất của y.
Đưa tay nắm cửa, chợt quay lại đanh thép một câu rồi đóng sầm cửa lại
"SƯ TÔN SỞ KHANH!"
* * *
Mạc Tử Quân nghiêng đầu nhìn Tiêu Vương vừa chạy tít đi.
Bèn khẽ chậc chậc cười nhẹ
"Sở khanh sao!"
"Đáng ra ta không nên tha cho tiểu tử con đâu!"
* * *
Tiêu Vương chạy tít về phòng mình, lập tức đóng sầm cửa lại, còn tiện tay khóa luôn cửa phòng
Tiêu Vương khẽ đưa mắt sang tấm gương lớn kia, nhìn thấy hai mắt mình sớm đã đỏ hoe đọng nước bèn đưa tay lau hết đi
Điên tiết thật mà a
Sao lại có thể chỉ nhiêu đây đã phát khóc đến nơi rồi chứ a
Tiêu Vương quay sang, bèn đưa tay cởi hạ y của mình ra.
Tấm gương phản lại, Tiêu Vương nhìn rõ da thịt trắng nõn nổi lên màu hồng phấn nhàn nhạt, còn đan xen các loại dấu tay thô bạo
Bờ mông hảo hảo của mình bị y đánh đến vừa đỏ vừa rát, hơi hơi phát sưng, nóng rát chạm vào một chút đều không được
"Từ trước đến nay đến cả Triệu bá bá và Triệu bá mẫu cũng chưa từng đét mông ta!"
"Sư tôn!"
Tiêu Vương cảm thấy bản thân chịu uất ức vô cùng.
Thà để hắn bị lôi đến Từ Đường bị đánh vào trăm trượng vào lưng cũng được
Hắn có tu vi, dăm ba cái quy trượng đánh vào lưng thì có gì
Nhưng tại sao phải là đét mông hắn
Lại còn chính tay sư tôn đét vào mông hắn
Tiêu Vương đúng là muốn phát điên lên đi được a
"Học học cái gì! Hôm nay lão tử không không gì hết! Tức chết ta mà!"
Tiêu Vương bèn hậm hực chui tót lên giường quấn chăn quanh mình cuộn tròn lại mà nằm đó đánh một giấc cho hả cơn tức này a
* * *
"Mạc sư huynh!"
"Tôn Tự sao, à đệ giúp huynh mang nguyên bảo này cho Luân Ninh thánh chủ giúp huynh! Ta đi gặp sư phụ!"
"Mạc sư huynh, ban chiều Mị Tôn thánh chủ có nói là đến Thanh Hà hội ngộ với Du Nguyệt giáo chủ ấy!" - Tôn Tự
"Vậy sao, hôm nay huynh đi làm nhiệm vụ thành ra sư phụ cũng không dặn trước!" - Mạc Lang
"Vậy đệ đi trước!" - Tôn Tự
"Ừm!"
"Tôn sư huynh..
ơ Mạc sư huynh!"
"Tiểu Lẫm, đừng có chạy chứ!" - Tôn Tự
"Đệ đến bảo huynh về, sư phụ có việc gọi huynh!" - Triệu Lẫm
"Ừm!"
"Mạc sư huynh! Huynh mau đến Võ Đường đi a!" - Triệu Lẫm
"Có chuyện gì sao?" - Mạc Lang
"Sớm nay, Như Lan sư tỷ bắt bọn đệ tập luyện kiếm với kiếm Tạ Cương! Nhưng Lam Tuyên Cơ lại là người duy nhất trong chúng ta đệ không biết kiếm pháp!"
"Nhưng mà sư tỷ lại không cho cậu ấu dùng quạt của mình, một mực bắt Lam Tuyên Cơ phải luyện kiếm! Ban đầu nghĩ chỉ dọa, nào ngờ tỷ ấy phạt thật!"
"Kết cục Lam Tuyên Cơ luyện không được liền không cho phép cậu ấy rời Võ Đường nửa bước a!"
Mạc Lang nghe Triệu Lẫm kể lại bèn không khỏi lo lắng.
Bèn nhanh chóng đến Võ Đường kiểm tra
Mạc Lang vừa đến đã thấy Lam Tuyên Cơ nàng ta cố gắng luyện kiếm
Nhưng nàng chỉ có thể điều khiển kiếm bay không quá hai thước, cũng không thể để thân kiếm đứng thẳng hơn ba giây
Nàng đã nỗ lực rất nhiều, nàng phải cắn răng tiếp tục cố gắng hơn nữa.
Nhưng nàng lại càng sốt ruột hấp tấp, không ngừng ép bản thân, tinh thần và thể trạng đã sớm vượt qua sức chịu đựng của người thường
- - "Ngự kiếm được thì sao? Chỉ đơn giản là khiến kiếm bay lên thôi! Ngươi ít ra cũng phải thực hiện được vài chiêu kiếm pháp đi chứ!"
Sở dĩ Lam Tuyên Cơ một mực cố gắng như vậy vì nàng ta không muốn bị xem thường.
Từng lời nói của Lý Như Lan đều in sâu trong đầu nàng
- - "Ngoài việc bám lấy Mạc Lang sư huynh thì ngươi làm được gì chứ?"
Kiếm bay càng cao, ngã càng đau.
Trên người đâu đâu cũng có vết thương
"Tuyên Cơ!"
Mạc Lang lập tức đỡ lấy Lam Tuyên Cơ.
Khẽ kéo lấy tay áo nàng lên, khắp cánh tay nàng đến chân, khắp người đều thương tích
"Như Lan ép muội đến thế sao!"
Lam Tuyên Cơ nhìn thấy Mạc Lang bèn thút thít bỉu môi mếu máo với hắn mà nức nở
"Nếu muội không làm được, tỷ ấy sẽ không cho muội ăn tối đó a.."
Mạc Lang bèn nhanh chóng dỗ dành lấy Lam Tuyên Cơ.
Nha đầu này cứ nói đến không cho ăn là sẽ như thế đấy
"Muội nhìn xem, hôm nay ta làm nhiệm vụ ở Vân Mộng! Ở đó có món bánh củ sen rất ngon, nên ta mua cho muội này a!"
"Thật á? Mạc Lang ca ca là tuyệt nhất a!"
"Được rồi, chúng ta về Mị Đằng Viện nào!"
"Ừm!"
Vì Lam Tuyên Cơ khắp người đều thương tích, tuy đa số chỉ là vết thương ngoài da.
Nhưng Mạc Lang vẫn một mực muốn cõng nàng ta về
Còn Lam Tuyên Cơ thì không e dè gì, vâng theo mà leo tít lên vai Mạc Lang để hắn cõng về.
Còn khúc khích cười nữa cơ mà
"Tuyên Cơ này!" - Mạc Lang bèn gọi
"Muội nghe a!" - Lam Tuyên Cơ
"Muội học pháp thuật thế nào rồi?" - Mạc Lang
"Hừm..
Tốt hơn trước! Sư phụ dạy muội thông thạo cả thuật ngự thủy rồi! Muội cũng có thể bay được rồi a!" - Lam Tuyên Cơ
"Còn hai tháng nữa là hạ nhiệm chiêu vụ! Muội sẽ phải rời Kim Quang Phái nhận nhiệm vụ đấy!" - Mạc Lang
"Sư phụ cũng có nói với muội a!" - Lam Tuyên Cơ
"Đến lúc đó, nếu muội được phân nhiệm vụ! Nhất định phải báo cho huynh biết!" - Mạc Lang
"Vậy..
còn nhiệm vụ của huynh thì sao? Mạc Lang ca ca, huynh cũng bận không ít đâu a!" - Lam Tuyên Cơ
"Huynh tự sắp xếp được!" - Mạc Lang
"Vậy thì không công bằng, nhiệm vụ của muội huynh cũng đi! Vậy thì khi huynh nhận nhiệm vụ nhất định phải nói cho muội!" - Lam Tuyên Cơ
"Không được a! Nhiệm vụ của đệ tử tiên môn xét dựa trên cấp bậc nhập pháp!" - Mạc Lang
"Cấp bậc của muội chỉ mới đạt được cấp Kỷ! Cấp nhiệm vụ của huynh đã là Ất! Muội làm sao nhận được nhiệm vụ đồng cấp với huynh đây!" - Mạc Lang
Giải thích: Cấp bậc nhiệm vụ được chia như sau:
- - Thượng (thánh chủ - giáo chủ)
- - Giáp (đệ tử huyền môn truyền phái)
- - Ất (đại đệ tử thánh chủ - giáo chủ)
- - Bính (đệ tử môn niên)
- - Đinh (đệ tử chính môn)
- - Mậu (đệ tử chính môn)
- - Kỷ (đệ tử chính môn)
- - Canh (đệ tử nhập môn)
- - Tân (môn sinh)
"Chuyện này..
hơ hơ, chắc muội tính sao vậy ha ha!" - Lam Tuyên Cơ
"Nha đầu ngốc này!" - Mạc Lang
"Muội không có ngốc nha!" - Lam Tuyên Cơ
Mạc Lang cứ thế cười cười, cõng Lam Tuyên Cơ về Mị Đằng Viện.
Tâm trí có chút suy tư
*Nha đầu ngốc Tuyên Cơ, muội quá ngây ngô! Làm sao huynh an tâm đi làm nhiệm vụ đây chứ! *
*Mới một ngày lơ là muội đã bị Như Lan hà khắc thế này rồi! *
* * *
"Ưm.."
Tiêu Vương khẽ ngọ nguậy thức giấc, hắn khẽ ngồi dậy định chuẩn bị thay y phục thì bèn nhìn trên bàn cạnh giường có một lọ thuốc trên đấy bèn với tay cầm lên xem thử
"Thuốc thoa hả?" - Tiêu Vương bèn đặt lại chỗ cũ
"Hể?"
Tiêu Vương bất ngờ ngộ ra điều gì.
Bèn giật bật của người mà la toáng lên
*Đây là thuốc thoa da, sư tôn! Nhân lúc ta ngủ vậy mà y còn thoa thuốc cho ta! Là thoa ở..
*
"SƯ TÔN! TỨC CHẾT ĐỒ NHI RỒI A!"
* * *
Tiêu Vương thay xong y phục, vừa bước ra sảnh Thanh Uy Viện đã gặp ngay Mạc Tử Quân
"Tiểu Vương.."
Mạc Tử Quân bèn đưa mắt nhìn Tiêu Vương, hắn như phản xạ tự nhiên bèn chắp hai tay ra sau ánh mắt lại nhìn y đầy đề phòng
"Ta không định đánh mông con nữa đâu!"
"NGƯỜI CÓ MUỐN CŨNG ĐỪNG HÒNG!"
Tiêu Vương bèn lên giọng đanh đá, liền đưa tay cầm lấy Du Hỏa rồi chạy tít đi khỏi Thanh Uy Viện
Mạc Tử Quân thầm nghĩ đôi chút bèn khẽ bật cười nhẹ
"Tiểu tử đanh đá này, xem ra rất sợ bị đánh vào mông cơ đấy!".