Thời gian trôi qua rất nhanh nhưng thật ra lại rất chậm, ý thức Tiêu Sắt Sắt hỗn loạn, trong đầu giống như có keo dán, cái gì cũng không rõ ràng minh bạch.
Thân thể nặng nề, vùng ngực có cảm giác thống khổ như bị xé rách, Tiêu Sắt Sắt cảm thấy bản thân chìm trong giấc mộng dài, trong giấc mơ có giá y màu đỏ rực, trong mắt Ngọc Khuynh Dương rực rỡ, vạn người chưởi mắng trên pháp trường…. Cuối cùng là Ngọc Vong Ngôn kéo tay nàng, đến ngõ nhỏ phía nam kinh thành mua những miếng bánh ngọt màu vàng nhạt, bánh nha bạch thơm ngon mềm dẻo, bánh táo dài nhỏ màu đỏ thẫm, sợi bột trắng rộng cùng với nửa cái kẹo đường…
Tiêu Sắt Sắt mở mắt.
“Ô ô ô, tiểu thư, tiểu thư người đừng chết a, người nhanh tỉnh lại a.”
Tiếng khóc của Lục Ý vang bên tai, bên cạnh còn có tiếng nói chuyện của Ngọc Vong Ngôn cùng với Sơn Tông, bọn họ nói chuyện mơ mơ hồ hồ, truyền vào tai Tiêu Sắt Sắt.
“Vương gia, thời điểm thuộc hạ vừa tới, nghe y nữ nói tính mạng Vương phi đã không có gì đáng ngại, nhưng khi nào tỉnh lại thì chưa biết. Cũng may mắn một đao kia không làm thương tổn trái tim Vương phi.”
Đúng vậy, khi đó mình ít nhiều đã lệch đi một tấc, bằng không nàng chết không thể nghi ngờ. Tiêu Sắt Sắt chậm rãi đem ánh mắt trợn to, cuối cùng cũng làm cho vài người nhìn thấy con ngươi của nàng.
“A! Tiểu thư, tiểu thư tỉnh! Tiểu thư rốt cuộc cũng tỉnh lại rồi!” Lục Ý kinh hỉ hô.
Giọng nói có chút chói tai, Tiêu Sắt Sắt thì thào: “Lục Ý…. Vương gia… Sơn Tông….”
“Sắt Sắt.” Ngọc Vong Ngôn ngồi an vị bên giường, cúi người đến gần Tiêu Sắt Sắt, “Thế nào?”
“Rất đau…” Tiêu Sắt Sắt có thể nhìn thấy rõ ràng, dưới đáy mắt Ngọc Vong Ngôn là tơ máu.
“Ta ngủ rất lâu sao?”
“Tiểu thư đã ngủ một ngày một đêm!”Lục Ý khóc ròng nói: “Nô tỳ và Vương gia từ tối hôm qua ngồi đợi tiểu thư tỉnh, nô tỳ đã ngủ vài giấc, nhưng Vương gia vẫn chưa chợp mắt a.”
Ngọc Vong Ngôn một đêm không chợp mắt?
Tiêu Sắt Sắt trong lòng lên men, vốn biết Ngọc Vong Ngôn là người có trách nhiệm. Rõ ràng không hề có cảm tình với nàng, nhưng vẫn dốc hết sức chăm nàng cả đêm.
Nam nhân như vậy, sao lúc trước nàng lại vứt hết thể diện của hắn?
Tiêu Sắt Sắt nói: “Vương gia cùng Lục Ý nhanh đi nghỉ ngơi đi…. Còn có những tỳ nữ tỷ tỷ…”
“Người khác nô tỳ không yên tâm!” Lục Ý khẩn trương nói: “Nô tỳ nhất định ở đây chiếu cố tiểu thư, nhưng thật ra Vương gia nên đi nghỉ ngơi một chút đi.”
Sơn Tông nói: “Thuộc hạ cũng ở lại chỗ này.”
“Vương gia…” Tiêu Sắt Sắt năn nỉ.
“Nàng lại nghỉ ngơi một lát.” Ngọc Vong Ngôn nói: “Hôm qua là bổn vương sơ sẩy, thiếu chút nữa đã gây ra thảm kịch, bổn vương có trách nhiệm chiếu cố nàng đến khi khỏe lại.”
Tiêu Sắt Sắt trong lòng càng chua xót, muốn nói nói, trong đầu lại xuất hiện một mớ hỗn độn, chỉ đành phải nhắm mắt lại.
Nghe được Sơn Tông nói: “Hôm qua thích khách khai ra, đúng là một tử sĩ. Thuộc hạ dùng hơn mười loại khổ hình, mới mở được cái miệng của hắn.”
Ngọc Vong Ngôn không một gợn sóng sợ hãi, “Sơn Tông, đáp án này, ngươi cảm thấy nên tin mấy phần?”
“Không dối gạt Vương gia, một nửa thuộc hạ cũng không tin.”
“Bổn vương cùng ngươi tính kế.” Ngọc Vong Ngôn khuôn mặt trầm tĩnh, “Chiêu giá họa này, thật sự không cao minh.”
Sơn Tông cười lạnh: “Đúng vậy, giá họa cho ai cũng không nên giá họa cho lục điện hạ. Cho nên dù tra tấn cái tử sĩ kia thành người tàn tật, hắn cũng không bán chủ, thuộc hạ nghĩ thẩm vấn cũng không có kết quả khác.” Nói xong lại hỏi: “Vương gia, lần này người ám sát Vương phi, cùng với thích khách trên đường Vương phi xuất giá, sau lưng chính là cùng một chủ tử?”
“Không nhất định. Người muốn tìm Cẩn vương phủ gây phiền toái quả thực rất nhiều, cũng có thể có người đục nước béo cò.” Ngọc Vong Ngôn trầm mặc một lát, nói: “Trong phủ có kẻ không trung thành, còn có đám nữ nhân hậu viện, âm thầm yên ắng.”
Ý tứ này Tiêu Sắt Sắt hiểu được, hôm nay chuyện mình cùng Ngọc Vong Ngôn ở trên phố, khẳng định là có nội gián tiết lộ, không phải hạ nhân trong phủ, thì là mấy người tiểu thiếp.
Tiêu Sắt Sắt cười khổ, số phận của bản thân thật sự nóng, ở Tiêu phủ đánh bại Tiêu Văn Thúy cùng Hoàng thị, đến Cẩn vương phủ lại bị người ta nhìn chằm chằm.
Nơi nơi đều là chiến trường, từng bước hoảng sợ.
“Tiểu thư, người có uống nước không?” Lục Ý rót một chén nước bưng lại.
Tiêu Sắt Sắt gật gật đầu, Ngọc Vong Ngôn một tay cầm lấy chén nước, một tay nắm Tiêu Sắt Sắt, cẩn thận đem nàng ngồi dậy một chút, lại thử nước uống, thổi thổi, giúp Tiêu Sắt Sắt uống xong.
Nước ấm lạnh vừa phải, Tiêu Sắt Sắt chua xót, trong lòng lại ấm áp, muốn mở miệng nói, đã thấy Ngọc Vong Ngôn nhíu mày, bộ dáng có chút thống khổ.
Là độc rết đỏ xao động hay sao? Tiêu Sắt Sắt nghĩ nhiều.
“Nằm xuống đi.” Ngọc Vong Ngôn cho nàng uống xong, lại dìu nàng nằm lại trên giường, cẩn thận thu xếp.
Lúc này có tỳ nữ gõ cửa, Ngọc Vong Ngôn gọi nàng tiến vào. Tỳ nữ này tên là A Viên, bưng chén thuốc nóng đi tới, nhỏ giọng nói: “Vương gia, y nữ đã sắc thuốc xong, Vương phi uống vào có thể nhanh chóng hồi phục.”
“Ừ.” Ngọc Vong Ngôn đứng dậy, đi tới trước người A Viên, nhìn thấy mùi vị nồng đậm của chén thuộc, chính là hương vị của nhân sâm, không thể nghi ngờ.
Nhưng nhiều năm bình tĩnh cùng đề phòng, Ngọc Vong Ngôn không quên dùng ngân châm thử chén thuốc, không độc.
Hắn cầm chén thuốc trong tay A Viên, không quay về giường, mà là dùng ánh mắt nhìn A Viên vài lần. A Viên cúi đầu, lộ ra đôi bàn tay dưới áo đang run rẩy.
A Viên hoảng sợ, vấp cánh cửa, tiếp theo đã bị Sơn Tông nhấc vào, áp đến trước mặt Ngọc Vong Ngôn.
“A Viên, hình như ngươi rất khẩn trương.” Sơn Tông tựa tiếu phi tiếu nói.
Giờ phút này gương mặt A Viên trắng bệch, quần áo rộng thùng thình không thể che đi sự run rẩy của cơ thể, ở bên dưới ánh mắt Sơn Tông, cả người như muốn rơi ra từng mảnh. Bộ dáng này rõ ràng có quỷ, Tiêu Sắt Sắt trợn to mắt, nhìn về chén thuốc trong tay Ngọc Vong Ngôn.
“Sơn Tông đang hỏi, ngươi nói.” Ngọc Vong Ngôn lạnh nhạt: “Ngươi đang khẩn trương cái gì?”
“Hồi bẩm Vương gia, nô tỳ…. Nô tỳ không có khẩn trương.”
Ngọc Vong Ngôn lạnh nhạt nói: “Chén thuốc này có vấn đề gì, ngươi thành thật nói, bổn vương có thể tha cho ngươi một con đường sống.”
“Chén thuốc, chén thuốc không có vấn đề….” A Viên sắc mặt càng trắng, “Vương gia không phải vừa mới thử nghiệm đó sao? Đây là chén thuốc tốt, nếu vương gia không tin, thì, thì… Để nô tỳ uống thử xem.”
Hành động như vậy khiến cho Tiêu Sắt Sắt nhổ ra khí lạnh, lớn tiếng nói: “Vương gia!”
Ngọc Vong Ngôn không có nhìn Tiêu Sắt Sắt, lẳng lặng xem xét A Viên, lạnh nhạt nói: “Đích thực là chén thuốc tốt…”
A Viên hạ khẩu khí.
Nhưng Ngọc Vong Ngôn lại nói: “Nhưng mà quá nồng.”
Tiếp theo Sơn Tông nháy mắt dương tay, đánh vào cổ A Viên, đem nàng đánh ngã trên mặt đất. A Viên vóc người nhỏ nhắn, không nhịn được một kích của Sơn Tông, thời điểm nằm úp xuống đất liền phun ra một ngụm máu.
Lục Ý sợ hãi che miệng.
Sơn Tông lại cười lạnh: “Vương gia đối đãi với ngươi không tệ, ngươi thu bao nhiêu tiền mà lại làm ra chuyện ăn cây táo rào cây sung, muốn hại Vương phi.”
Lục Ý kinh hô: “Cái gì? Nàng thật sự muốn hại tiểu thư?” Chỉ vào chén thuốc, “Chén thuốc này không phải không có độc sao!”
Ngọc Vong Ngôn nói: “Nồng độ chén thuốc này là dùng để giữ mạng, có thể xem gần như là khởi tử hồi sinh. Tiểu thư nhà ngươi đã qua cơn nguy kịch, chỉ cần tĩnh dưỡng, nếu dùng chén thuốc này sẽ thúc giục nội hỏa, làm cho miệng vết thương lại nứt toác.”
Lục Ý hoảng sợ hô ra tiếng. Miệng vết thương lại nứt toác, đó không phải là muốn mạng của tiểu thư sao?
Nàng chỉ vào A Viên mắng: “Tiểu thư nhà ta trêu chọc ngươi khi nào! Ngươi vì sao muốn hại nàng, là ai sai bảo ngươi, nói mau!”
“Nô tỳ, nô tỳ….” A Viên run rẩy, cố hết sức ngửa đầu nhìn Tiêu Sắt Sắt, đáy mắt là một mảng tuyệt vọng.
Vẻ mặt như vậy, Tiêu Sắt Sắt nháy mắt có thể đọc hiểu. Chỉ sợ tỳ nữ này bị người khác nắm trong tay, mới bất đắc dĩ làm chuyện xấu.
Hiện tại sự tình bại lộ, mặc kệ nàng có nhận tội hay không, người nhà của nàng sợ là cũng không sống được.
Ngọc Vong Ngôn đem chén thuốc đặt ở trên bàn, nói với A Viên: “Nói ra chủ tử ngươi, bổn vương sẽ tha cho người một mạng, cũng sẽ giúp ngươi cứu người thân.”
“Vương gia!” A Viên kinh ngạc, không nghĩ rằng Ngọc Vong Ngôn lại biết được suy nghĩ của nàng.
Tính mạng của hạ nhân trước giờ không thuộc về mình, nàng biết Ngọc Vong Ngôn là chủ tử rộng lượng, sẽ không cắt đi tiền ăn vặt hàng tháng của bọn họ, thưởng phạt phân minh.
Khó có được chủ tử như vậy, nàng thật sự không nên phản bội!
“Vương gia, ta nói! Ta sẽ nói hết!” A Viên hô: “Người thân của ta nằm trong tay hắn, người đó là–”
Đang nói nhưng dừng lại.
A Viên đột nhiên cả người cứng đờ, hai mắt đăm đăm, đồng tử ở chỗ sâu nhất bắt đầu tan rã.
“Không tốt!” Sơn Tông nói một tiếng, mắt sáng như đuốc phóng về phía sau áo A Viên, chỗ huyệt Thái Dương của nàng.
Nơi đó có một cây kim nhỏ dài như lông mao.
“Là ai làm!” Sơn Tông ánh mắt nghiêm túc, xoay người chạy vụt ra ngoài, chỉ thấy bên ngoài có bóng dáng hắc y nhân chợt lóe rồi biến mất, Sơn Tông nhanh chóng đuổi theo, trong nháy mắt công phu hai người được kéo gần lại.
“Đó là người nào a!” Lục Ý chỉ vào bên ngoài kinh hô. Người bên ngoài vừa rồi võ nghệ bí hiểm, Lục Ý sợ Sơn Tông đối phó không được.
Ngọc Vong ngôn đến gần thi thể của A viên, cúi người về phía cây châm ở huyệt Thái Dương, biết được trên châm có kịch độc, hắn dùng một chưởng rút cây châm ra, lấy tay giữ chặt.
Nhìn kỹ châm này, không phải do người trong thuận kinh chế tạo ra, mà là hạnh hoa vô ảnh châm trên giang hồ.
Loại châm này Ngọc Vong Ngôn từng gặp qua, nghe nói là ám khí do ma nữ Độc nương tử trong giang hồ làm ra, trong quá trình luyện châm muốn dùng đến nữ thi (*) cùng nam thi (*) để thi huyết. Châm này kịch độc vô cùng mạnh, nháy mắt có thể khiến người ta đi vào chỗ chết. Sau đó lại có người hắc đạo mô phỏng hạnh hoa vô ảnh châm để bán, chế tạo ra số lượng lớn, vượt qua khỏi sản phẩm nguyên bản của Độc nương tử.
* Thi thể nam nữ
Lục Ý hỏi: “Vương gia, vì sao lại có nhiều người muốn hại gia đình nàng ta? Tiểu thư căn bản là không có trêu chọc bọn họ!”
Ngọc Vong Ngôn không để ý Lục Ý, mà là dùng một hộp nhỏ, đem hạnh hoa vô ảnh châm cất vào, để bên trong quần áo. Tiếp theo chỉ thấy thân ảnh Sơn Tông lượn bóng, đã trở lại trong phòng.
“Đã mất dấu, người nọ có khinh công rất cao.” Sơn Tông bất đắc dĩ cười cười, đến gần A Viên trên mặt đất, đem thi thể nâng lên, lần thứ hai ra khỏi phòng.
Lục Ý trong lòng sợ hãi, thấp giọng hỏi Ngọc Vong Ngôn: “Sơn Tông muốn đem người đến đâu?”
“Tìm chỗ chôn.” Ngọc Vong Ngôn dứt lời, trở lại bên giường, gặp ánh mắt còn trừng lớn của Tiêu Sắt Sắt, thần sắc nhu hòa đi vài phần, khuyên: “Không có chuyện gì, nàng ngủ đi.”
“Nàng…” Tiêu Sắt Sắt muốn hỏi, nhưng mà nghĩ đến nói nhiều sai nhiều, lại không muốn cô phụ sự chăm sóc của Ngọc Vong ngôn, liền nói: “Buổi tối hôm trước, ta thấy trong phủ có người chạy đến, giống như quỷ…”
Không bao lâu sau, y nữ trở lại, vừa thấy chén thuốc kia, hoảng sợ, hỏi qua Ngọc Vong Ngôn mới biết nàng không uống. Y nữ cuối cùng nhẹ nhàng thở ra, để Tiêu Sắt Sắt dùng chút thuốc, sau lại hỏi Ngọc Vong Ngôn có cần đem chén thuốc pha loãng không, nói đối với vết thương của Tiêu Sắt Sắt cũng rất có tác dụng.
“Không cần, đổ mất thì thôi, chỉ một cây nhân sâm, Cẩn vương phủ không thiếu.”
Y nữ nghe xong cảm thấy đáng tiếc, nhưng vẫn theo mệnh lệnh của Ngọc Vong Ngôn, đem chén thuốc còn sót lại đi đổ, oán thầm Cẩn vương thật sự lãng phí.
Nàng tự nhiên sẽ không thể biết được, Ngọc Vong Ngôn là làm việc cẩn thận. Chén thuốc này là do A Viên đem tới, cho dù không có độc, ai có thể biết bên trong còn có vấn đề gì khác không?
Hắn thà rằng tốn đi một chén thuốc, cũng muốn cam đoan sự an toàn của Tiêu Sắt Sắt.
Tiêu Sắt Sắt thân thể suy yếu, không bao lâu liền ngủ.
Lục Ý vừa rồi mới bị hoảng sợ nên tinh thần rất tỉnh táo, thẳng tắp ngồi bên giường, coi chừng Tiêu Sắt Sắt.
Không bao lâu, Sơn Tông trở về, ánh mắt Ngọc Vong Ngôn hạ xuống, Sơn Tông im lặng không tiếng động.
Ngọc Vong Ngôn đứng dậy, cùng Sơn Tông đi ra bên ngoài, xác định không ảnh hưởng đến Tiêu Sắt Sắt, mới thấp giọng nói: “Đã xử lý tốt?”
“Xử lý tốt.” Sơn Tông chắp tay đáp: “Người đã chôn, A Viên cũng bị khống chế, thuộc hạ cho các huynh đệ thu dọn một số đồ dùng của nàng.”
Ngọc Vong Ngôn nói nhỏ: “Người sử dụng hạnh hoa vô ảnh châm kia…”
Sơn Tông ánh mắt buồn bã nói: “Vừa rồi khi thuộc hạ đuổi theo, người nọ phóng đến thuộc hạ không dưới mười hai hạnh hoa vô ảnh châm, thuộc hạ chăm chú nhìn, đều là hàng mô phỏng. Ban đầu thuộc hạ còn lo là người của Độc nương tử, nhưng mà không phải, hẳn là cao thủ có khinh công tuyệt hảo, đến chợ đen thu mua hạnh hoa vô ảnh châm.”
Ngọc Vong Ngôn không nói, nghĩ đến Tiêu Sắt Sắt nói, trong phủ thấy bóng đen lén lút, trong lòng có một suy nghĩ dần dần xác định. Người phía sau ngày Tiêu Sắt Sắt xuất giá cùng người hôm qua trên phố là cùng một người. Nhưng mà thích khách hôm nay ám sát A Viên, cũng là cùng thế lực với người hôm qua.
Đứng trong đình viện hồi lâu, có thị vệ báo lại, nói đã điều tra xong phòng của A Viên, nhưng lại tìm ra năm trăm hai ngân phiếu.
Sơn Tông đem ngân phiếu nhận lấy, lạnh lùng cười nói: “Hơn một nửa là người khác hối lộ nàng, xem ra bản thân nàng nổi lòng tham nên người nhà mới bị bắt đi, không còn đường lui. Chuyện trước đây có thể thương hại, nhưng chết đi lại không oan uổng chút nào.”
Ngân phiếu này thoạt nhìn cũng không có gì đặc biệt, chính là ngân phiếu dùng để lưu thông trên phố. Nhưng Ngọc Vong Ngôn am hiểu việc kinh doanh của ngân hàng tư nhân, hiểu được nơi này còn có người ngoài nghề.
Tiền giấy của Đại Nghiêu không phải được in ấn từ quan phủ, mà là quan phủ trao quyền đồng tiền cho các cửa hiệu lớn, bọn hắn dựa theo mẫu để in ấn. Đồng tiền của các cửa tiệm lớn vì thẩm tra đối chiếu số lượng, đều được lưu dấu ở dưới góc mặt trái, cất giữ tại ngân hàng tư nhân để phân chia.
Những tấm ngân phiếu này, dưới góc mặt trái thản nhiên có một con dấu riêng: Nhạc Lộc.
“Sơn Tông, ngươi xem.” Ngọc Vong Ngôn chỉ hai chữ Nhạc Lộc, “Ba tấm ngân phiếu này xuất phát từ ngân hàng tư nhân Nhạc Lộc.”
“Ngân hàng tư nhân Nhạc Lộc?” Sơn Tông cảm giác xa lạ.
Ngọc Vong Ngôn nói: “Mấy năm nay ngươi lăn lộn giang hồ, cảm thấy xa lạ là chuyện bình thường. Ngân hàng tư nhân Nhạc Lộc ở thành Hồ Dương.”
Sơn Tông hí mắt, lanh lẹ cười: “Thuộc hạ hiểu rồi, ngân phiếu này mới tinh như vậy, có khả năng là tiền tệ mới nhất của ngân hàng tư nhân Nhạc Lộc ở thành Hồ Dương. Còn người hối lộ A Viên nhất định ở trong phủ, nếu không thì là tỳ nữ tiếp xúc với nàng. Như vậy xem ra, chỉ cần điều tra người trong phủ, xem quê nhà ai ở phụ cận Hồ Dương, hoặc là cùng người Hồ Dương có giao tình. Nếu thực sự tra ra, hiềm nghi là nội gián cũng rất lớn, nếu trong phủ không có ai là người Hồ Dương, thì điều tra vào các địa phương khác.”
“Ừ.” Ngọc Vong ngôn gật đầu đáp nhẹ, gió đêm thổi làm hắn nhăn mặt mày, tiếng nước tí tách, y phục nhẹ nhàng bay. Liên tiếp hai ngày, Tiêu Sắt Sắt đều được y nữ chăm sóc, chuyên tâm điều dưỡng thân mình.
Y nữ nói, Tiêu Sắt Sắt thể chất không kém, chặm chí so với những nữ tử bình thường còn tốt hơn, hơn nữa Tấn vương phủ cùng lão thái thái Tiêu phủ đưa tới một ít thảo dược, lần này vết thương khôi phục rất nhanh.
Ngày hai mươi mốt tháng chạp, Tiêu Sắt Sắt ngứa tay, lấy ra trùng sáo cùng nhạc phổ <vạn cổ đi theo>.
Bởi vì sợ người khác nhìn thấy nhạc phổ, nàng trước hết cẩn thận ghi nhớ, tiếp theo cất nhạc phổ, thổi thổi trùng sáo.
Trong quá trình tập luyện đơn giản, chỉ cần điều chỉnh tốt cảm tình, là có thể không gọi côn trùng. Tiêu Sắt Sắt thổi trong chốc lát, có chút mệt, mới vừa buông trùng sáo, đã thấy Ngọc Vong Ngôn đưa vải bông tiến vào cửa.
“Vương gia.” Tiêu Sắt Sắt ngây ngô cười.
“Có sao không?” Ngọc Vong Ngôn hỏi.
Tiêu Sắt Sắt gật đầu thật mạnh.
“Vậy là tốt rồi.” Ngọc Vong Ngôn bình tĩnh ngồi trên giường, nhìn về trùng sáo của Tiêu Sắt Sắt, sâu trong đôi mắt có chút kỳ lạ.
“Sáo này thật đặc biệt.”
Tiêu Sắt Sắt chớp chớp mắt, hai tay đưa trùng sáo cho Ngọc Vong Ngôn.
Hắn nhận lấy, xem xét xong nói: “Cũng bình thường, chất liệu chủ yếu là đất sét, làm từ bùn, cũng có một chút màu của gốm. Dùng sừng trâu để chế tạo, cũng là lần đầu tiên bổn vương gặp.”
Ngọc Vong Ngôn thì thào: “Chàng hiểu cũng thật nhiều a.”
Ngọc Vong Ngôn đem sáo trả lại cho Tiêu Sắt Sắt, “Sáo này nàng từ đâu mà có?”
“Ta cũng không biết.” Tiêu Sắt Sắt cầm lấy, “Nó ở trong phòng ta, ta cùng ngũ muội muội đều thích thổi sáo.”
Ngọc Vong Ngôn không hỏi lại, chính sự bận rộn, ngồi một chút liền đi. Lưu lại Tiêu Sắt Sắt tiếp tục tập luyện trùng sáo, dần dần có thể thuần thục thổi khúc thứ hai của <vạn cổ đi theo>.
Màn đêm buông xuống, Tiêu Sắt Sắt đang ngủ, bỗng nhiên nghe thấy tiếng kêu sợ hãi của Lục Ý.
Cái gọi là âm thanh bén nhọn, đem Tiêu Sắt Sắt cả kinh ngồi dậy, trong lòng một trận sợ hãi, hai hắc y nhân đánh Lục Ý hôn mê, vọt tới mình.
Tiêu Sắt Sắt vội vàng hét chói tai, hai người kia lập tức tháo bịt mặt, thấp giọng nói: “Tiểu thư, là chúng ta!”
“Hà Hoan Hà Cụ?” Sợ bóng sợ gió một hồi, Tiêu Sắt Sắt vội hỏi: “Vì sao ban đêm các ngươi lại xông vào Cẩn vương phủ?”
Hà Hoan nói: “Mấy ngày gần đây tiểu thư liên tiếp bị ám sát, thuộc hạ không yên lòng đến nhìn tiểu thư một cái, Hà Cụ chính là không cho thuộc hạ đến, hôm nay thuộc hạ ngồi không yên, nhất định phải tới xem tiểu thư!”
Tiêu Sắt Sắt trong lòng ấm áp nói: “Ta không sao, phiền các ngươi lo lắng rồi. Chẳng qua nơi này các ngươi không nên ở lâu, nếu không có chuyện gì cũng nên rời đi, đừng cho thị vệ Cẩn vương phủ nhìn thấy, miễn phức tạp.”
“Ách, thuộc hạ là không có chuyện khác.” Hà Hoan gãi gãi tai, “Tiểu thư bảo chúng ta thông qua chợ đen liên lạc với người biết thuật dịch dung, bây giờ còn chưa tìm được. còn cần một ít thời gian.”
Tiêu Sắt Sắt đang muốn hỏi thêm, nhưng lúc này bên ngoài có tiếng bước chân cùng phá gió, hiển nhiên là do tiếng hét lúc nãy của Lục Ý đã đưa người tới đây.
Tốc độ bên ngoài cực nhanh, dùng công phu một lát đã đi vào.
Tiêu Sắt Sắt nháy mắt la lên: “Giả vờ ám sát ta, nhanh!”