Trọng Sinh Chi Nguyệt Quang Thiếu Niên

Chương 37



Dùng sức ôm chặt Âu Lăng Dật, kìm y giam cầm trong lòng mình, Âu Hình Thiên không ngừng nhẹ giọng gọi tên y. Chỉ là, vô luận hắn trấn an như thế nào, vỗ về như thế nào, vật nhỏ vẫn không nhúc nhích, im lìm bất động, không có lấy một dấu hiệu thanh tỉnh.

“Ôi! Đại thiếu, Tiểu thiếu gia! Hai người bị thương sao!?” Bác Ngô chạy đi bật công tắc điện lại chạy về, vừa vào phòng đã thấy vết máu loang lổ, phụ thân hai người ôm chầm lấy nhau, biểu tình trên mặt khó nén được sự kinh hãi dị thường.

“Không có việc gì. Bác Ngô, gọi người tới đây dọn dẹp sạch sẽ, tôi đem Dật nhi trở về phòng trước.” Bị bác Ngô cất tiếng kêu tỉnh, Âu Hình Thiên mới chợt phát hiện cổ mình ẩn ẩn đau đớn. Hắn tùy tiện dùng tay lau đi vết máu trên cổ, đảo mắt liếc qua chỗ nhi tử cũng đang chật vật giống mình, mày kiếm nhăn lại, vòng tay ôn nhu kéo vật nhỏ thật khẽ khàng dính sát vào người hắn, đứng dậy đem y về phòng tự xử lý.

Âu Hình Thiên vội vã đem nhi tử về thẳng phòng của mình, đặt y ngồi trên giường, Âu Hình Thiên ngồi xổm xuống, đối diện gương mặt thẫn thờ cùng hai mắt trống rỗng của Âu Lăng Dật, hai tay hắn nhẹ nhàng ôm lấy đầu y, dịu giọng gọi: “Dật nhi! Dật nhi! Nhìn papa! Hiện tại đã không sao rồi. Con mau tỉnh lại đi!”

Đứa nhỏ kia vẫn như cũ bất động, không chút phản ứng, chỉ là, tay chân hơi động đậy, như muốn kháng cự Âu Hình Thiên tự mình đứng lên, thoát khỏi sự truy hỏi của hắn.

“Không được trốn.” Mạnh mẽ ghì chặt lại Âu Lăng Dật đang gắng vùng vẫy, Âu Hình Thiên trong giọng nói càng thêm sầu lo, càng thêm vô lực: Bảo bối đây là làm sao vậy? Y chẳng phải luôn trấn định và trầm ổn sao? Tại sao chỉ vì một cái thí nghiệm thất bại đã bị dọa thành như vậy? Nhất định không có khả năng này! Nhưng rốt cuộc cái gì lại kích thích Dật nhi thành bộ dạng kia?

Tuy rằng Âu Hình Thiên cực độ nóng lòng muốn truy rõ ràng nguyên nhân đã khiến nhi tử lâm vào trạng thái tinh thần bất ổn, nhưng hiện tại việc đánh thức Âu Lăng Dật mới là nhiệm vụ cấp bách.

Trong lòng quyết đoán, hắn không chút do dự một phen ôm lấy tiểu tử kia, đưa y vào phòng tắm, đem vòi hoa sen mở sang chế độ nước lạnh mức lớn nhất, hướng xuống đầu chính mình và con trai phun thẳng.

Dòng nước lạnh lẽo tựa băng tan cực nhanh làm ướt đẫm quần áo hai người, xối thật mạnh vào da thịt, từng chút từng chút một xương cốt bị thẩm thấu cơn lạnh bất ngờ đầy khó chịu, mặc dù đã cố gắng tận lực phòng bị trước nhưng cơ thể vẫn không tránh khỏi rùng mình. Cảm giác được nước lạnh so với tưởng tượng chênh lệch quá lớn, Âu Hình Thiên tức khắc ôm Âu Lăng Dật thật chặt vào lòng, lấy tấm lưng rộng chắn phần lớn lực đạo đang không ngừng ập tới kia.

Còn miên man lâm vào hồi ức thống khổ, Âu Lăng Dật chợt cảm giác da thịt đột nhiên đã bị chất lỏng lạnh lẽo cực khủng khiếp từ đâu xâm nhập, đầu óc nhanh nhạy báo động khiến y tỉnh lại. Vừa mới mở mắt liền thấy gương mặt tuấn tú của Âu Hình Thiên phóng đại, bóng ma tâm lý kiếp trước vẫn còn rõ như in hiện trong đầu y, khiến y gắt gao đỏ cả hai mắt.

Y bất ngờ phản kháng, giãy dụa cố thoát khỏi cái ôm che chắn Âu Hình Thiên, thân thể rơi vào trạng thái công kích không ngừng, một chút lưu tình đều không có.

“Dật nhi, là papa!” Bắt gặp Âu Lăng Dật ánh mắt lóe lên tia sáng, Âu Hình Thiên nội tâm kinh hỉ, lại không nghĩ rằng y nhanh chóng vùng vẫy kịch liệt, động tác sắc bén đối đầu với hắn, nhất thời không kịp phản ứng, bị Âu Lăng Dật đánh trúng một quyền thật mạnh.

“Trả tim lại cho ta!” Âu Lăng Dật không thể biết bản thân hiện tại đang sống ở kiếp nào, lý trí biến mất, y mặc cho cảm xúc điều khiển, chưa từng dừng lại, Âu Lăng Dật thấp giọng thì thào, biểu tình trên mặt càng thêm lãnh ý, hơi lạnh tỏa khắp người.

“Dật nhi, đủ rồi!” Chứng kiến con trai có dấu hiệu bất ổn trở lại, Âu Hình Thiên không dám chậm trễ, mạnh mẽ đối đầu, từ thế thụ động chuyển sang thế chủ động, hắn không nương tay với Âu Lăng Dật nữa, nhưng khóe mắt vẫn chú ý tới hành động của y, vẫn là sợ y sẽ vô ý trượt chân, làm chính mình bị thương, vội vàng tránh né gọn gàng, cước ảnh vô tung* xuất hiện đằng sau lưng Âu Lăng Dật bắt lấy hai tay y, rồi giam cầm người y, khóa thật chặt, đôi chân Âu Hình Thiên thon dài cũng kẹp lấy chân y.

(*Cước ảnh vô tung: dạng như thoát ẩn thoát hiện nhưng là chỉ hành động nhanh đến nổi mắt thường không thể thấy)

- --Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

“Không sao rồi, không sao nữa rồi, mau tỉnh lại. Trái tim đã hư rồi. Nhưng cũng không liên quan đến con, ngủ ngon một giấc, rồi mở mắt ra, sẽ là một ngày mới đón chào con, chúng ta còn có thể cùng nhau bắt đầu lại. Papa cùng con thực hiện!” giằng co một trận với con trai bảo bối, Âu Hình Thiên xem y như báo vật trân quý vuốt ve an ủi, hắn có thể nghe thấy lời nói thì thào kia của Âu Lăng Dật. Vốn tưởng y là đang nói đến trái tim con thỏ con, hắn đau lòng không thôi, ngoài nhẹ giọng thủ thỉ xoa dịu y, hắn không biết làm gì.

“Có thể một lần nữa bắt đầu? Có thể một lần nữa bắt đầu?” Âu Lăng Dật bị chế trụ, không thể động đậy, rốt cuộc nghe được chút ít lời Âu Hình Thiên nói. Y ngốc nghếch vặn hỏi, lặp lại đến hai lần, một lần là hỏi Âu Hình Thiên, một lần là hỏi chính mình.

“Đương nhiên có thể một lần nữa bắt đầu! Chỉ mới thất bại lần đầu mà thôi, chưa đến phút giây cuối cùng, như thế nào Dật nhi ta biết lại chịu bỏ cuộc? Dật nhi hiện tại còn có phải Dật nhi ta vốn biết hay không? Dật nhi ta biết có biết bao nhiêu kiên định, một chút ảnh hưởng từ bên ngoài cũng không lay chuyển được con, đó mới là Dật nhi, có đúng không?” Âu Hình Thiên thấy tiểu nhi tử miên man chợt phản ứng với câu nói của mình, hắn gấp gáp tiếp tục khuyên giải, hai tay đồng thời dụng thêm sức, nhẹ nhàng, cẩn thận bao bọc y vào lòng.

Âu Hình Thiên hắn trước đây dường như đã miễn nhiễm với mọi thứ, tại khắc này, Âu Lăng Dật là người cho hắn nhiều cái lần đầu tiên nhất, lần đầu tiên chứng kiến bộ mặt mê mang, yếu ớt của y. Cảnh tượng này khiến con tim chai sạn trở nên rung động, hắn đau lòng, hắn tự trách, hắn phẫn nộ, và hắn âm thầm thề nguyện ở trong thâm tâm: Nửa đời sau của hắn, tuyệt đối không thể để bất cứ ai, bất cứ việc gì có thể làm cho vật nhỏ xuất hiện biểu tình này; thà rằng cứ lạnh lùng, thà rằng cứ xa cách, hắn đều không bận tâm, chỉ cần đừng là vẻ mặt thống khổ mê man.

“Đúng vậy, mình còn có thể một lần nữa bắt đầu. Mình sẽ sống lại.” Bị nước lạnh không ngừng cọ rửa, Âu Lăng Dật thần trí dần dần thanh tỉnh, chăm chú nhìn chằm chằm hai tay chính mình nói nhỏ. Đôi tay của y, có thể hứng được giọt nước, có thể phòng vệ công kích, có thể cầm lấy dao giải phẫu, y tuyệt nhiên không phải cái tên phế vật trơ trơ nhìn trái tim của mình bị móc ra mà không hề phản kháng.

“Buông ra!” Âu Lăng Dật bừng tỉnh, nhận ra bản thân hiện tại là bản thân sau trọng sinh, sẽ không còn vô dụng như kiếp trước, sẽ không còn mất đi trái tim, sẽ không còn làm linh hồn lai vãng. Y lập tức khôi phục trạng thái hờ hững, quay đầu, hướng thẳng về phía Âu Hình Thiên còn đang ôm chặt không có ý muốn buông lạnh lùng yêu cầu.

“Con tỉnh rồi?” Cúi đầu nghiêm túc xem gương mặt than chính hiệu Âu Lăng Dật, Âu Hình Thiên không xác định hỏi.

“Tôi, nói, buông, tôi, ra” Lười trả lời câu hỏi vô nghĩa của phụ thân, Âu Lăng Dật lại trầm giọng mở miệng, độ ấm trong ngữ khí giảm xuống vài phần.

“Không có việc gì là tốt rồi!” Trông thấy tiểu nhi tử liếc mình đến muốn lé, ánh mắt tràn ngập khinh bỉ, nội tâm Âu Hình Thiên xác định đây đích thực là Âu Lăng Dật đường đường chính chính, ngượng ngùng buông tay. Xúc cảm mềm mại cùng nhiệt độ ấm áp chợt mất đi, giờ phút này, dòng nước trùng kích mang đến hàn ý giống như trực tiếp theo da hắn mạnh bạo xâm nhập thẳng vào cõi lòng.

Khẽ lắc đầu, triệt để bỏ qua loại cảm xúc buồn bã không tên, Âu Hình Thiên nhanh nhẹn tắt đi vòi hoa sen vẫn đang kính nghiệp phun như mưa lên thân hình cha con hai người, chỉ là khi hắn xoay lại, lại bị khung cảnh trước mắt chấn động một phen.

“Dật nhi, con đang làm cái gì?” Trong thanh âm hắn hàm chứa khô khốc khó có thể phát hiện.

“Tắm rửa.” Âu Lăng Dật điều chỉnh nước ấm, một bên mở ra nắp bồn tắm đậy chặt, một bên chán ghét rất nhanh đã cởi xong bộ quần áo bẩn thỉu đến không thể bẩn thỉu hơn, bên còn dư thì tùy tiện trả lời câu hỏi ngu ngốc của Âu Hình Thiên, thái độ coi là lẽ đương nhiên.

- --Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

“…”

Âu Hình Thiên giờ phút này cổ họng cứng đờ, đã muốn nói không ra lời.

Thiếu niên trước mặt thân thể tuy rằng gầy yếu, nhưng dáng người tỉ lệ mười phần hoàn mỹ, đường cong cơ thể tinh tế, hơn nữa da thịt trắng nõn trơn mềm, bị nước ấm bốc lên một lớp sương mù mờ ảo, do nóng bức mà khiến làn da trở nên phấn hồng, hư hư thực thực, vẻ đẹp đó càng thêm duy mỹ mê người.

Trông thấy một màn con trai hào phóng ở dưới mắt chính mình triển lộ toàn bộ thân thể hoàn hảo, Âu Hình Thiên vô thức không thể dứt ra khỏi người y. Nhìn giọt nước nhỏ giọt theo đường nét trên cơ thể y biến hóa, chảy xuống, lướt qua từng nơi một, nhập vào khu vực bí ẩn được che đậy bởi cánh rừng thưa thớt, tiểu Dật nhi phấn từ trong huyệt động thoáng thò đầu ra, tinh xảo khả ái, Âu Hình Thiên khó khăn động động hầu kết, thân thể thế nhưng phản ứng sinh lý theo bản năng.

Cảm giác dưới hạ thân, dục vọng rất nhanh đã ngẩng đầu sưng tấy, rục rịch, đem đũng quần tức khắc dựng thành một cái lều nhỏ, sấn thấp hoạt nhanh dính vào trên đùi tây trang khố, càng thêm cực đại rõ ràng, Âu Hình Thiên trong lòng cả kinh, vội vàng xoay người che dấu thân thể đang không ngừng biến hóa.

“Cha không đến tắm sao?” Gặp phụ thân đột nhiên xoay người, bộ dáng có vẻ nóng lòng rời đi, Âu Lăng Dật ghét bỏ nhìn bộ quần áo nhiễm đầy máu của hắn, tốt bụng nhắc nhở.

“Con cứ tắm trước đi, papa đợi lát nữa mới vào!” Tiếng con trai bảo bối mát lạnh, biếng nhác truyền đến gọi hắn, Âu Hình Thiên chỉ cảm thấy phía sau lưng tê dại, khó khăn khắc chế dục vọng mãnh liệt của bản thân quay người, thân ảnh chạy như bay ra khỏi phòng tắm.

‘Phanh’ một tiếng, mạnh mẽ đóng sầm chiếc cửa vô tội, Âu Hình Thiên suy sụp ngã xuống mép giường, nhìn chằm chằm tiểu Thiên phản ứng nơi hạ thân, đau lòng cười khổ: Âu Hình Thiên, mày rốt cuộc là làm sao vậy? Ngay cả con của mình cũng có thể sinh ra phản ứng? Thiếu nữ nhân đến như vậy sao?!

Trong lòng không ngừng nghi ngờ chính mình, sinh lý xúc động lại vẫn không có dấu hiệu mau chóng yên tĩnh. Cố gắng tận lực khắc chế, hắn vội vàng bước qua căn phòng cách vách, một phát cởi sạch quần áo, hai tay cầm lấy tiểu Thiên đã “trưởng thành to lớn” bắt đầu cử động. Sau một lúc lâu, một tiếng thở nặng nề gầm nhẹ vang lên, hắn rốt cục phóng ra, nhưng trong lòng lại cảm thấy trống rỗng.

“Cuối cùng mày bị sao vậy?” Thỏa mãn xong, Âu Hình Thiên hung hăng một quyền đánh thật mạnh vào vách tường, tức giận tự hỏi. Chỉ là, hắn, một tên thẳng nam, luôn luôn nghĩ đến nữ nhân, nhưng mà đã hơn một lần đối tượng động tình vẫn là con của hắn, vì thế, cho dù giờ khắc này hắn có muốn tự bổ đầu chính mình hỏi cho ra lẽ thì vẫn như cũ, không có manh mối

“Raymond, mau chóng sắp xếp cho tôi vài người. Không, không phải bây giờ, ngày mai đi!” Sau khi dọn dẹp sạch sẽ hiện trường Thiên Thiên bắt nạt tiểu Thiên, Âu Hình Thiên trở lại phòng có Âu Lăng Dật, cầm lấy di động gọi cho trợ lý vạn năng đa tài không gì không thể, Raymond.

Nghe thấy đầu dây bên kia là câu trả lời bản thân mong muốn, Âu Hình Thiên lộ ra vẻ mặt vừa lòng, tâm tình hơi thoải mái buông xuống điện thoại. Nhưng là, làm chuyện bất bình không sớm thì muộn cũng bị phát hiện, đợi hắn ngẩng đầu, tức khắc cả người cứng đờ.

“Dật nhi, con ~ con đều nghe thấy được?” Cầm điện thoại, Âu cha đau cổ, ngốc nghếch hồ đồ hỏi.

“Ừ, Hiện tại tôi cũng không sao nữa rồi, đã tắm rửa sạch sẽ, cha cứ đi đi.” Bạn nhỏ hiểu chuyện Âu Lăng Dật mặc chiếc áo rộng thùng thình của Âu Hình Thiên, thân thể đã nhỏ càng thêm bé con, nét mặt tuy ngây thơ nhưng hai chữ “Tôi hiểu” viết rành rành trên mặt, thiện chí cất tiếng ý tứ bảo Âu Hình Thiên cứ việc đi tìm niềm vui.

“Tôi biết, là một thằng đàn ông ai cũng có nhu cầu. Không cần phải giải thích.”

Cũng chỉ là việc nhỏ, phụ thân vì sao cần phải sốt ruột hướng y giải thích như thế, đại khái là dục, cầu bất mãn đi? Trong sách nói nam nhân dục, cầu bất mãn đều có những cảm xúc thất thường, xem ra không sai. Hóa ra từ trước đến nay, nam nhân trước mặt kia hành động vô lý là vì lý do như vậy, y cuối cùng cũng tìm ra nguyên nhân hợp lý, Âu Lăng Dật vội vã trở về phòng thay quần áo, không có chút hứng thú nán lại nghe hắn giải thích vô nghĩa, thản nhiên đáp một câu, tránh phải ràng buộc nhanh chóng ly khai.

Nhìn bóng dáng nhi tử tiêu sái cất bước, Âu cha ảo não nuốt ngược dòng nước mắt trở lại vào trong: Đáng chết! Việc tìm nữ nhân là chuyện không tốt, không nên để nhi tử nghe thấy. Có khi nào y sẽ cho rằng phụ thân của nó là tên háo sắc, biến thái, thiếu thịt thì hóa rồ, con người suy nghĩ bằng nửa thân dưới, là người cha không đáng tin, là người cha không đáng kính? Có khi nào Dật nhi sẽ cảm thấy không thoải mái? Từ từ, vấn đề cần nắm được ở đây là làm sao con trai biết sự kia? Chẳng lẽ con trai cũng đã động tình qua? Đúng rồi, Dật nhi đã 15 tuổi, hẳn là đến thời kỳ phát dục. Nhưng không thể để cho nó học theo mình a, không thể để cho noc có cơ hội ở trường học chơi đùa với con gái nhà người ta được?

Đột nhiên bị con trai đả thông tư tưởng, đột kích suy nghĩ, Âu Hình Thiên mơ mơ hồ hồ miên man tự biên dựng kịch bản, nghĩ đến bước cuối cùng kia, khóe mắt hắn tức khắc giật mạnh, điện thoại di động đời mới, phiên bản limited* một phát được hắn cho chơi trò nhào lộn trên không, đập thẳng vào tường chia thành nhiều mảnh. Âu Hình Thiên cực kỳ khó chịu, gương mặt nhăn lại, buồn rầu nghĩ đến con trai bảo bối đã đến thời kỳ trưởng thành, liệu có nên mở một lớp học giới tính tuổi vị thành niên cho y?

(*Limited: giới hạn, quý hiếm)