Âu Lăng Dật vừa đi vào phòng học liền cảm thấy rõ ràng ánh mắt của mọi người tập trung hết lên người y. Nhưng Âu Lăng Dật cũng không lấy làm bận tâm, như trước duy trì một bộ mặt than trở về chỗ ngồi.
Dục Đức vốn là trường học có trình độ giáo dục vô cùng tinh anh, số lượng học sinh nhập học bằng thân phận gia tộc có hạn, học sinh nhập học bằng thành tích cũng có hạn, chính vì thế trong mỗi lớp học đều không có quá nhiều học sinh, lớp học bình thường dao động khoảng 20 – 30 người. Cho nên chỗ ngồi rất thông thoáng, phân ra từng dãy, từng hàng có khoảng cách tương đối xa, người ngồi xung quanh khó có thể làm phiền lẫn nhau.
Giờ phút này, Âu Lăng Dật an tĩnh ngồi tại chỗ chính mình, không có bạn cùng bàn ở bên tai suốt ngày lải nhải cãi nhau, tâm tình thực hài lòng, nhưng ý lại quên mất tuy không có người ngồi cạnh nhưng hàng xóm trên dưới, trái phải đều có.
Cố Nam người từ đầu năm luôn ngồi phía sau y, hiện tại không nhịn được cúi người nhổm lên, vỗ bả vai Âu Lăng Dật: “Hey, Âu Lăng Dật, cậu khỏe lại thật nhanh nha! Tớ còn tính đến nhà cậu để thăm cậu nhưng mà không có ai mời, Âu gia lại rất nghiêm ngặt, tớ không thể đi vào nên chỉ có thể tìm anh trai cậu hỏi thăm chuyện tình a.” Ý tứ lấy lòng, giải thích phi thường rõ ràng.
“Ừ, cám ơn.” Nếu là bình thường, Âu Lăng Dật đối với sự gần gũi như vậy cũng lười để ý tới, thậm chí không thèm ngoảnh đầu đáp trả. Nhưng sáng nay mới hạ quyết tâm ‘hòa nhập với cộng đồng’, biểu tình y nhăn nhăn nhó nhó khó chịu, cố gắng cứng nhắc nặn ra một câu.
“Ài ~ không cần khách khí.” Vốn không trông cậy vào vị tiểu thiếu gia cao ngạo này sẽ dành một chút quan tâm trả lời mình, nào ngờ y ngoài dự đoán thật sự có để ý đến mình, Cố Nam mở to hai mắt.
“Còn có việc gì không?” Bắt gặp vẻ mặt đối phương ngơ ngác ngây ngốc nhìn mình chằm chằm, Âu Lăng Dật kiên nhẫn hỏi một câu.
“U là trời, quên mất, đúng là còn có một việc. Cậu đi học lại thật không đúng lúc. Chủ nhiệm Đỗ lên chức rồi nên đổi giáo viên khác tới lớp chúng ta, chủ nhiệm hiện tại đang là lão Vu bà. Bả tính tình biến thái vô cùng, ba bữa khảo một trận nhẹ, dăm bữa lại kiểm tra một trận nặng, hễ ai mà có thành tích chót bảng cuối tháng liền lập tức bị đá ra khỏi lớp A, sẽ có học sinh khác lấp chỗ vào, mặc kệ đằng sau lưng cậu có gia thế như thế nào, lão Vu bà không ngán đuổi thẳng cẳng. Cũng vì vậy mà lớp chúng ta đã thay hơn cả nửa lớp. Tớ mới hóng được hôm nay sẽ có bài kiểm tra đột xuất, đề bài lão Vu bà ra cũng biến thái không kém, thường xuyên kiểm tra vượt cấp, cậu đã lâu như vậy không đi học ắt hẳn kiến thức không còn vững, tớ khuyên cậu mau mau trở về nhà lại đi, ôn tập đủ rồi đi học cũng không sao!”
“Ừ. Đã biết.” Hoàng đế không vội, thái giám chưa gì đã đánh trống. Âu Lăng Dật nghe xong Cố Nam khuyên bảo, trên mặt biểu tình không thay đổi dẫu một chút.
“Vậy cậu còn không mau đi thu dọn đi? Lão Vu bà sắp tới rồi.” Cố Nam đẩy đẩy sau lưng Âu Lăng Dật thúc giục.
“Chủ nhiệm đến rồi.” Cảm giác một cỗ hơi thở tối tăm xao động càng lúc càng gần phòng học đi tới, Âu Lăng Dật phỏng chừng đại khái chính là ‘Lão Vu bà’ trong miệng Cố Nam.
“Không a…” Cố Nam ngước cổ lên xem, không ngờ đụng trúng thân ảnh lão Vu bà, đang định hối Âu Lăng Dật, cuối cùng một chữ ‘Đi’ còn chưa kịp nói kẹt luôn nơi cổ họng. Lão Vu bà ôm một túi chứa đầy bài kiểm tra, mặt không cảm xúc tiêu sái mở cửa đi vào phòng học. Cậu lập tức rụt cổ, nghiêm chỉnh ngồi ngoan ngoãn.
Lão Vu bà họ Ngô, nhưng là bởi vì nổi tiếng là giáo viên cực kỳ hà khắc, nên trên dưới Dục Đức đều gọi cô là lão Vu bà. Vốn dĩ lần này cô được thăng chức, dựa theo tuổi nghề dạy học cô hơn cả chủ nhiệm Đỗ rất nhiều. Nhưng vì hàng ngày không biết đối nhân xử thế, đắc tội với đồng nghiệp và học sinh, chính vì vậy không hề có một lý do rõ ràng đã bị đánh rớt.
Trong lòng mang oán niệm, chủ nhiệm Ngô liền âm thầm kín đáo coi chủ nhiệm Đỗ như oan gia, đối đầu với cả học sinh cũ của chủ nhiệm Đỗ. Ngắn ngủn một tháng, toàn bộ học sinh lớp A bị nàng dùng kiểm tra trắc nghiệm trên danh nghĩa để đánh rớt hơn một nửa, chân chính trả thù một cách văn minh có học thức.
Tuy rằng hành động của cô được rất nhiều người phê bình trong âm thầm, nhưng bất đắc dĩ, mỗi lớp qua tay chủ nhiệm Ngô đều được dạy dỗ đàng hoàng, học lực vượt bậc dẫn đầu thành phố B, thậm chí đứng đứng đầu cả nước. Bởi thế, mặc dù bất mãn với hành xử của cô, nhưng tầng trên khó có thể ra tay với chủ nhiệm Ngô.
“Chúc cả lớp buổi sáng tốt lành. Hôm nay lớp có bạn mới chuyển đến sao?” Chủ nhiệm Ngô bước vào phòng học, dùng loại ánh mắt uy hiếp nhìn thẳng bạn nhỏ Âu đang an tĩnh ngồi cạnh cửa sổ, không lạnh không nhạt nói. Cô từ xưa đến giờ đã luôn chán ghét cái thứ mang tên ‘đặc quyền giai cấp’, tùy tùy tiện tiện xem trường học như khu vui chơi muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, mà bạn nhỏ Âu lại đúng lúc xuất hiện trở thành tượng trưng cho cái danh nghĩa ấy, cũng trở thành cái đinh trong mắt cô.
“Chủ nhiệm, cậu ấy không phải học sinh chuyển trường, cậu ấy vốn đã học lớp chúng ta từ trước ạ.” Cố Nam khó khăn nuốt nước miếng, dám cả gan vì Âu Lăng Dật giải thích một câu.
“Tôi không có hỏi em, không cần ngắt lời.” Lão Vu bà lạnh lùng liếc qua một cái, Cố Nam giật thót, linh hồn muốn rời khỏi cơ thể.
“Nội quy trường học đưa ra rõ ràng, muốn nghỉ học phải xin phép trước hai ngày. Còn trả phép phải gửi cho trường trước một ngày đi học lại, rồi mới được đến lớp, nhưng thẳng tới tận bây giờ trò mới xuất hiện. Thử tính xem, từ lúc nghỉ học đến hiện tại, bạn học Âu hình như đã lố mất ba ngày, chẳng lẽ trường học là nhà của trò? Cao hứng thì đến, mất hứng thì nghỉ?”
Lão Vu bà sắc mặt răn dạy phát ra từng đợt khí đen. Nhưng đối với thái độ của cô, Âu Lăng Dật thập phần bình tĩnh thản nhiên, dùng vẻ mặt hờ hững đáp trả khiến cô bị kích thích nghiêm trọng. Học sinh cái kiểu gì? Chủ nhiệm lên tiếng như thế, vậy mà một phản ứng cũng không có, chỉ lo chăm chăm đọc sách không thèm ngẩng đầu dù một chút, giống như người đang nói đến không phải là y.
Âu Lăng Dật lười phản ứng, lão Vu bà nhịn không được đập bàn, những bạn học khác thấy lão Vu bà cuối cùng cũng nổi cơn điên, tất cả đều cúi đầu cười trộm. Hóa ra người khó trị nhất Dục Đức rốt cuộc vẫn ngả mũ trước Âu gia thôi?
“Tôi bị thương đã có xin phép, trả phép đầy đủ rồi mới đi học trở lại, trình tự từ đầu đến cuối hết sức quy củ, xin hỏi chủ nhiệm còn có vấn đề gì thắc mắc?” Thật sự chịu không được dòng khí tức cảm xúc cuồn cuộn, mỗi múc một tối tăm của lão Vu bà, Âu Lăng Dật thanh âm lạnh như băng mở miệng.
Đối với loại người như vậy, chưa rõ trắng đen đã vô cớ kiếm chuyện với y, mang theo thành kiến nhìn y, chủ nhiệm này đúng là loại người y vô cùng chán ghét. Cùng với bạn học kiếp trước khinh khi Âu Lăng Dật y không khác gì nhau.
“Trò…” Lão Vu bà còn muốn lớn tiếng giáo huấn vài câu ‘Vô tổ chức, vô kỷ luật’ linh tinh, nhưng suy xét kỹ lưỡng thấy câu trả lời của Âu Lăng Dật cũng không phải không có lý, vốn là người làm việc có quy tắc, cô thật sự không thể lấy một lý do khác để bác bỏ. Chẳng lẽ lại bảo bị thương thì không được xin phép? Nghĩ ngợi nửa ngày, một ngụm hờn dỗi chỉ có thể cắn răng cưỡng ép nuốt xuống bụng.
“Việc này dù sao đã trôi qua rồi nên không tính toán nữa. Hiện tại lập tức kiểm tra. Theo quy định, bài kiểm tra cuối tháng này là bài tổng hợp kiến thức, nếu các bạn học qua rồi nhưng lại bị bạn mới này vượt điểm bài kiểm tra thì ngay tức khắc cuốn gói khỏi lớp A, lớp này không thu phế vật.” Dứt lời, cô dùng ánh mắt hàm ý phóng tới chỗ thiếu niên luôn duy trì cúi đầu đọc sách Âu Lăng Dật.
Bạn học ở chung quanh bởi vì Âu Lăng Dật đối với lão Vu bà lớn mật phản bác, cũng không còn thái độ bài xích, xa lạ như trước đây, hiện tại đều đồng loạt nhìn y bằng ánh mắt đồng tình.
Bạn nhỏ Âu vẫn đang nghiêm túc nghiên cứu sách y học, mắt không thấy tâm không phiền, thẳng đến khi bài thi rơi vào tay trước mặt, y mới thu hồi thần trí.
Lão Vu bà là giáo viên toán học, trên bài thi tràn đầy những con số, công thức, văn tự, kín mít, nhìn phần kiến thức đề bài tương đối lớn. Âu Lăng Dật cầm lấy bài thi trước nghiêm túc xem qua một lần, sau đó nhíu mi.
Chủ nhiệm Ngô này thực sự biến thái như lời đồn, toàn bộ bài kiểm tra hơn một nửa là kiến thức chuyên sâu, phần kiến thức cấp hai, cấp ba chiếm tỉ lệ 40%, kiến thức đại học tỉ lệ 10%, đề bài cuối trang thậm chí còn đề cập đến vi phân và tích phân.
Đọc xong tờ kiểm tra, Âu Lăng Dật chỉ hơi nhíu mi, tiện đà buông xuống. Ngần ấy kiến thức đối với y mà nói không có một chút khó khăn, trải qua hai kiếp người, học tập cả hai đời, những câu hỏi kia y nhắm mắt cũng có thể thuần thục làm được, chỉ là y chán ghét chủ nhiệm Ngô lúc nào cũng chực chờ hướng y phóng ra địch ý mãnh liệt, bị loại cảm xúc kia bao quanh y cảm thấy cả người không thể thoải mái. Hơn nữa, ngày hôm qua phụ thân trả phép cho y, thông báo cho hội đồng lãnh đạo, biết được tin tức hôm nay y xuất hiện là điều hiển nhiên, không loại trừ khả năng bài kiểm tra này là nhằm đến y.
Muốn đá y ra khỏi lớp? Âu Lăng Dật nhìn bạn học chung quanh ai nấy đều nhăn mặt sầu khổ than khóc, còn lão Vu bà thì đứng trên bục giảng ánh mắt đắc ý quan sát chính mình, trong lòng sáng tỏ, lại mặc kệ hành động đó của cô, Âu Lăng Dật yên lặng cầm lấy bút máy bắt đầu nghiêm túc làm bài.
Còn 90 phút nữa mới kết thúc giờ kiểm tra, toàn bộ câu hỏi đều được điền kín kẽ. Không ngoài dự đoán, bởi vì năng lượng tinh thần lực thật sự quá cường đại, khả năng tính toán của y phi thường nhạy bén, mới lướt qua đề bài y đã có thể nhẩm ra đáp án ở trong đầu, cho nên gặp phải câu hỏi bậc đại học với y mà nói quá đơn giản, giống như phép tính 1+1=2.
“Trò làm xong rồi?” Vẫn như hổ rình mồi theo dõi y từ đầu tới cuối để ngừa y gian lận, lão Vu bà thấy y đột nhiên đặt bút xuống, sau một lúc lâu bất động, vẻ mặt nghi ngờ, tiêu sái bước tới.
“Vâng, có thể nộp bài chưa?” Trong phòng học, lẫn lộn những loại cảm xúc khẩn trương, uể oải, tuyệt vọng, hưng phấn… làm cho y cảm thấy trong người một trận không khoẻ, tận lức khắc chế ý định muốn ra ngoài, thanh tĩnh chốc lát. Xem ra việc ‘hòa nhập với cộng đồng’ vẫn là nên từ từ mới thực hiện được.
“Để tôi đọc qua trước.” Lão Vu bà vừa nói xong, lập tức cầm lấy bài thi xem xét, nội tâm không khỏi suy nghĩ, bài kiểm tra có độ yêu cầu cao như vậy đâu thể nào dễ dàng hoàn thành trước tận nửa thời gian, chính cả cô khi soạn đáp án còn phải cần hơn một giờ. Nếu bây giờ phát hiện Âu Lăng Dật thực chất là điền loạn đáp án, không cần chờ đến thời gian sửa chữa đã lập tức chạy lấy người, cô nhất định sẽ không để y thành toàn.
“Đây là chính em làm?” Đem tờ thi lật qua lật lại, nội tâm không khỏi một trận kinh động, lão Vu bà thanh âm mang theo vẻ không dám tin.
Âu Lăng Dật không trả lời, đôi mắt to tròn trắng đen rõ ràng đối diện với ánh mắt nghi ngờ của lão Vu bà. Cả giờ kiểm tra cô không hề chớp mắt chỉ để giám sát y, lẽ nào có chuyện y gian lận mà cô không thể thấy sao?
Bị con ngươi trong suốt dị thường thản nhiên nhìn mình không tránh né, lão Vu bà không được thoải mái tự dời tầm mắt, cầm bài thi đi về chỗ bục giảng sửa chữa, cũng không chấp thuận cho phép Âu Lăng Dật rời khỏi.
Nghiêm túc đem bài thi so với đáp án dò đi dò lại, vẫn là không có một chút sai lầm, lão Vu bà hoảng hốt nhớ lại hồi sáng lúc lấy tập đề thi, phát hiện trong ngăn kéo của mình có dấu hiệu bị cạy mở, nơi tra chìa khóa vào như có vài vết xước mờ nhạt. Nghĩ trong lòng như vậy, cô xem kỹ lại túi đựng bài thi, càng nhìn càng thấy thật sự đã bị ai đó mở ra sau lại dùng keo dán vào.
Bất động thanh sắc đem bài kiểm tra của Âu Lăng Dật yên lặng đặt qua một bên, cô kiên nhẫn chờ các học sinh khác hoàn thành xong, sau đó thu bài, tức khắc chấm tại chỗ, cấm học sinh bất cứ ai cũng không được rời khỏi phòng học.
Chuyện xảy ra bất ngờ, cả lớp theo dõi hành động khác thường của lão Vu bà, liền câm như hến, không dám động đậy. Cảm giác được trong phòng học đồng loạt phóng ra tia sóng điện khẩn trương cùng cảm xúc âu lo truyền đến não bộ, Âu Lăng Dật không thể ra ngoài lúc này nhăn mày khó chịu.
“Những học sinh sau đây xin mời theo tôi đến văn phòng!” Cầm lấy xấp bài thi bị cô bỏ qua một bên, toàn bộ bị cô ném xuống đất không thương tiếc, lão Vu bà ngữ khí âm trầm cất giọng: “Âu Lăng Dật, Lưu Đại Hải, Hướng Cảnh, Khương Ngọc Lan, Quý Lân…”
Bị gọi tên, một đám học sinh ngoan ngoãn đứng lên, vẻ mặt không dấu được nỗi sợ hãi, bước theo lão Vu bà hướng văn phòng đi tới. Âu Lăng Dật mặc dù không muốn để ý, nhưng căn cứ vào nguyên tắc đã đề ra ‘hòa nhập với cộng đồng’ không cho phép y trốn chạy, vả lại y cũng rất tò mò xem rốt cuộc là có chuyện gì, hai tay y đút túi quần, ung dung đi ở theo sau cùng.
“Các trò cũng dám trộm bài thi! Là ai làm? Tự động bước ra!” Vừa vào văn phòng, lão Vu bà trực tiếp vỗ mặt bào rít gào.
Bạn học đồng loạt cúi đầu giả chết, nhưng Âu Lăng Dật không làm thế, ngược lại còn ngẩng cao đầu né tránh từng đợt tuyết nước bọt thần thánh đang không ngừng bay đến.
“Giỏi lắm! Có gan làm mà không có gan nhận? Không có năng lực tự bước đi bằng đôi chân chính mình thì ngang nhiên đi tìm đường ngang ngõ tắt? Đúng là một đám ngậm thìa vàng! Sống cả đời cũng đừng nghĩ đến chuyện có tiền đồ rộng mở. Gọi phụ huynh, nhất định phải gọi phụ huynh!” Trông thấy học sinh không chịu tiếp thu sai lầm, lão Vu bà phẫn nộ chỉ thằng vào mặt đám học sinh mà mắng: “Đặc biệt là trò! Người khác có đáp án còn biết thu liễm một chút, cố ý điền sai mấy bài, xào nấu cách giải, còn trò thì sao, từ đầu tới cuối đều ghi như đáp án chính xác vô cùng! Có phải mắc bệnh kiêu ngạo đến điên rồi không? Cha mẹ trò không biết cách giáo dục trò à?”
“Tôi không có cha mẹ chỉ dạy.” Bị chủ nhiệm Ngô chỉ thẳng mặt mắng không thương tiếc, người xưa nay vốn lạnh nhạt như Âu Lăng Dật cũng nhịn không nổi nữa, ánh mắt băng hàn liếc sang phía lão Vu bà: “Hơn nữa, tôi căn bản không ăn cắp đáp án, toàn bộ đều tự chính mình làm.”
“Nói miệng là xong? Những lời này trò giữ lại rồi đợi phụ huynh đến đây hãy giải thích!” Chứng kiến thái độ Âu Lăng Dật, lão Vu bà nhẹ nhàng nở nụ cười khinh bỉ, mở trong ngăn kéo lấy ra điện thoại liên lạc nội bộ, bắt đầu lần lượt gọi đến từng vị phụ huynh.
Nhìn chủ nhiệm Ngô gọi từng nhà, cáo trạng tội lỗi của học sinh đến nỗi nước miếng trắng xóa tung bay đầy trời, đám học sinh bị dọa sợ, môi mặt đều trắng bệch, chỉ có Âu Lăng Dật vẫn một thái độ thờ ơ đứng một bê, mi mục xinh đẹp khẽ nhăn: Giờ này liệu có ai ở nhà không? Âu Hình Thiên thì chưa bao giờ nhận điện thoại người lạ, coi như có nhận cũng chưa chắc hắn để ý tới. Âu Thiên Bảo hiện tại đang tham gia hội trưởng hội học sinh đi, chắc bác Ngô hoặc Âu Hình Thiến sẽ nhận?