Trọng Sinh Chi Nguyệt Quang Thiếu Niên

Chương 9



Sở nghiên cứu khoa học kỹ thuật sinh vật Âu thị

Những nhân vật quan trọng trong giới y học hiện tại đều tề tụ đông đủ ở Âu thi. Ai ai cũng đều khó hiểu, đã xảy ra chuyện gì mà Nhị thiếu triệu tập cả đám bọn họ lại đây, liền cả chuyên gia nước ngoài cũng không buông tha.

“Simon, cậu thân với nhị thiếu nhất, có hay không biết được ít tin tức bên trong a?” Một vị lão giả tò mò hỏi hảo bằng hữu của nhị thiếu.

“Tin tức thật là có. Nghe nói là đứa cháu nhỏ của Nhị thiếu có một phần báo cáo nghiên cứu cần chuyên gia xem xét.” Simon thành thật nói.

“Cái gì? Bởi vì một phần báo cáo nghiên cứu của cháu trai nhỏ nhà Nhị thiếu liền đem chúng ta đều kêu tới đây? Này cũng quá hồ nháo! Sủng hài tử cũng không thể như vậy mà sủng hư!” Lão giả vừa nghe tin tức này, trong lòng căm tức. Hắn tự động đem đứa cháu nhỏ trong miêng Simon tưởng thành Âu Thiên Bảo.

Ở Âu thị, ai không biết Âu Hình Thiên sủng Âu Thiên Bảo không có giới hạn, vì một cái báo cáo nghiên cứu tùy ý của gã mà đem mọi người đưa tới đây là rất có khả năng.

Người chung quanh đều nghe hai người nói chuyện, biết chân tướng xong tâm tình đều thực bất mãn.

Thời điểm Âu Hình Thiến nắm tay Âu Lăng Dật vào cửa liền thấy phòng họp nổi lơ lửng một tầng oán khí hật dày, hắn ta kinh ngạc chọn mi.

“Cảm tạ các vị trăm công nghìn việc mà vẫn đến tham gia hội nghị hôm nay. Tôi biết mọi người đều bề bộn công việc, có rất nhiều nghiên cứu phải làm, nhưng là tôi ở đây cam đoan, hôm nay các người nhất định sẽ không hối hận. Bởi vì sau hội nghị này, tương lai giới y học sẽ thay đổi cự đại!” Âu Hình Thiến không để ý oán niệm của mọi người, biểu tình nghiêm túc tuyên bố.

Dưới đài mọi người bị lời nói nghiêm túc của hắn ta khơi lòng hiếu kỳ. Nhị thiếu không phải người tuỳ tiện nói dối, hắn ta có thể nói ra lời nói này, như vậy cũng đại biểu phần báo cáo này thật là rất quan trọng.

“Tôi giới thiệu một chút cho mọi người, đây là Âu Lăng Dật, tiểu thiếu gia Âu thị, cháu trai nhỏ của tôi, phần báo cáo này xuất phát từ tay y! Mọi người trước nhìn xem, có vấn đề có thể hướng y cùng nhau thảo luận.” Âu Hình Thiến đem Âu Lăng Dật đưa đến trước người mình, tự hào giới thiệu cho chư vị chuyên gia có mặt nơi đây, nâng tay ý bảo bí thư đem tư liệu sao lưu phát ra.

Vốn trong lòng dâng lên một chút chờ mong, nhóm chuyên gia trông thấy báo cáo nghiên cứu đúng là từ tiểu thiếu niên tinh tế trước mặt còn chưa có trưởng thành này soạn ra, nhất thời ồ lên một trận, lại ẩn ẩn bắt đầu lo lắng thảo luận hôm nay có thể hay không cuối cùng biến thành một trò khôi hài.

“Mọi người yên lặng chút. Trước tiên, mời xem qua báo cáo rồi sau đó hẳn phát biểu ý kiến chính mình.” Lưu ý đến ánh mắt nghi ngờ của mọi người, thấy bọn họ châu đầu ghé tai, khe khẽ nói nhỏ, hiển nhiên đối với mình không tín nhiệm. Âu Lăng Dật lơ đễnh, trấn định tự nhiên kéo qua một cái ghế ngồi xuống, bình thản đối diện mọi người mà lên tiếng.

Tiếng nói mát lạnh hàm chứa một tia tinh thần lực yên ổn lòng người, mọi người trong hội trường cảm giác được năng lực nào đó trấn an, tức khắc yên tĩnh lại, tâm thần trầm mặc, mở ra báo cáo nghiên cứu trước mặt, nghiêm túc mà nhìn.

Âu Hình Thiến kinh ngạc nhìn Âu Lăng Dật nói hai ba câu liền trấn an nhóm chuyên gia ngày thường cao ngạo không ai bì nổi, cảm thấy kinh ngạc. Hắn ta hứng thú chọn mi, nhìn mọi người phía dưới nhu thuận, cũng ngồi xuống bên người cháu trai nhỏ, lẳng lặng chờ.

Hội trường thật an tĩnh đến tiếng kim rơi cũng có thể nghe, nhưng là rất nhanh, tiếng hít thở liên tiếp dồn dập, thậm chí có người kích động nhịn không được phát ra tiếng than sợ hãi, sau đó lập tức ngượng ngùng che miệng lại.

Mọi người xem xong hết tư liệu, tất cả kích động sắc mặt ửng hồng, đồng tử phóng đại.

“Nhị, nhị thiếu, ngài nói phần báo cáo là bút tích của tiểu thiếu gia?” Chuyên gia tiên phong trong giới di truyền gen học không dám tin hỏi.

Thiên tài, thật sự là thiên tài trăm năm khó gặp! Chuyên gia trong lòng sợ hãi than. Kế hoạch nghiên cứu này nếu được thông qua cũng nghiên cứu chế tạo thành công, sẽ dẫn giới y học phát triển thêm 10 cấp. Toàn bộ gen học sinh vật, y học lâm sàng, miễn dịch học, bệnh lý học, tế bào học đều phải thay đổi địa vị.

“Không sai! Mọi người có vấn đề gì có thể cùng tôi thảo luận.” Âu Lăng Dật rõ ràng thừa nhận. Tuy rằng mới đầu làm nghiên cứu nuôi trồng tế bào là y tham khảo thành quả của người đi trước, nhưng là nhiều năm trôi qua thế này, y lại kết hợp bệnh lý học, tế bào học, trung y học cùng với một loạt lý luận y học, cải tiến kế hoạch lúc ban đầu, hợp thành nhất thể, hơn nữa có thể đề cao tính khả thi đến 90%.

Hiện tại, phần báo cáo kế hoạch trong tay mọi người có thể nói là thành quả nghiên cứu độc nhất vô nhị của y, y thừa nhận mà không có một chút chột dạ nào.

Nhóm chuyên gia thấy sắc mặt y thản nhiên, thái độ hào phóng tự tin, liền tin bảy tám phần, thử đưa ra một ít vấn đề mang tính nguyên lý. Âu Lăng Dật nhất nhất đưa ra giải đáp.

Mọi người càng nghe càng tin tưởng, vấn đề thắc mắc cũng càng nhiều. Theo lý luận dễ hiểu nhất vẫn là tham khảo như thế nào thực thi lâm sàng trên cơ thể sống thực nghiệm, Âu Lăng Dật kiên nhẫn mười phần, từng vấn đề đều đã ở phòng họp, giải rõ ràng trên bảng đen treo tường.

Âu Hình Thiến đã bị mọi người chen chúc chật cứng mà đẩy ra bên ngoài, nhìn thiếu niên được mọi người vờn quanh, sáng loá, hắn ta thỏa mãn cười.

Hội nghị tiến hành mười phần nóng bỏng, vốn mọi người không tình nguyện tham gia, hiện tại lấy súng chỉ vào đầu bọn họ, buộc phải rời đi, bọn họ cũng sẽ không đi.

Thảo luận hừng hực khí thế triển khai, từ tám giờ sáng bắt đầu thẳng đến tám giờ tối, chỉ nghỉ ngơi giữa giờ trong chốc lát, mọi người cùng nhau mặc kệ chung quanh, tiếp tục thảo luận. Nếu không phải Âu Hình Thiến thật sự đau lòng cháu trai nhỏ nhà mình, ra lệnh cho bảo tiêu tiến vào cản người, bọn họ còn không có biện pháp thoát thân.

“Hôm nay vất vả cho con! Chú mang con đi ăn!” Thay Âu Lăng Dật sắp xếp chuẩn bị, Âu Hình Thiến sờ sờ đầu của y, yêu thương nói.

“Không có gì cực khổ. Cùng mọi người thảo luận tôi cũng tiếp thu không ít, lại có rất nhiều ý tưởng mới.” Lắc đầu, Âu Lăng Dật tỏ vẻ không để ý.

Cùng Âu Hình Thiến bên nhau, hắn ta luôn tản ra dao động tinh thần làm cho chính mình thực thoải mái, giống đồ nạp điện, tùy thời điểm vì chính mình bổ sung năng lượng! Âu Lăng Dật đối với việc hai người họ như hình với bóng cũng không bài xích.

“Ha ha, tiểu Dật cũng là người cuồng công tác nha! Chú Hai mang con đi ăn bánh ngọt, buổi sáng đã nói với con.” Âu hình thiến khởi động xe, cũng không muốn nhanh như vậy đưa thiếu niên về nhà. Hắn ta muốn cùng y bên nhau trong chốc lát, chỉ có hai người bọn họ.

“Không cần, chúng ta về nhà ăn đi! Tôi mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi.” Âu Lăng Dật cho tới bây giờ chưa nói qua nhiều như vậy, cảm giác thực mệt mỏi, xua tay cự tuyệt đề nghị của Âu Hình Thiến.

“Vậy được rồi, chúng ta về nhà.” Bị thiếu niên cự tuyệt, Âu Hình Thiến trong lòng thất bại, thay đổi tuyến đường hướng Âu gia chạy tới. Nghĩ lại thấy thiếu niên đã ở dưới cánh chim của chính mình, về sau còn muốn tham dự sở nghiên cứu tiến hành kế hoạch, ngày còn dài, lập tức cảm thấy mỹ mãn.

Qua loa dùng chút ăn khuya, Âu Lăng Dật kéo thân mình mệt mỏi trở lại phòng ngủ.

Nằm ở trên giường, y hồi tưởng hội nghị hôm nay, tuy rằng thân mình mệt mỏi, ý nghĩ lại càng ngày càng hưng phấn, càng ngày càng thanh tỉnh. Thật sự ngủ không được, Âu Lăng Dật đứng lên mở ra máy tính, đem những ý tưởng mới nghĩ ra hôm nay ghi xuống dưới. Lại hoàn thiện một chút báo cáo trước kia.

Ngay từ úc bắt đầu công việc, y liền đã quên thời gian, bất tri bất giác đã tới đêm khuya, Âu gia yên tĩnh một mảnh. Rốt cục đánh xong một chữ cuối cùng, Âu Lăng Dật đem văn kiện cất giữ, đứng lên duỗi người.

Y lập tức đi đến phía trước cửa sổ, ngoài cửa sổ mông mông lung lung, Nguyệt Hoa chiếu rọi, hôm nay là trăng tròn. Híp mắt lại, giang hai cánh tay, Âu Lăng Dật tham lam hấp thu Nguyệt Hoa tạo cho hắn năng lượng, cảm thấy một ngày mỏi mệt đều theo quang hoa lưu chuyển mà tiêu tán.

Thỏa mãn câu khoé môi, y lặng lẽ mở ra cửa phòng, đến phòng bếp tìm chút đồ ăn lót dạ. Ở tủ lạnh lý tìm kiếm một lần, đều là chút hoa quả Âu Lăng Dật không thích, y bĩu môi, bất đắc dĩ buông tha, vô tình ở trong góc thoáng nhìn thấy bình sữa tươi đông lạnh lớn.

Vui vẻ lấy sữa tươi ra đổ vào bát lớn, Âu Lăng Dật đi đến ban công phòng khách, ôm mình cuộn tròn ngồi ở ghế ban công phơi nguyệt quang, uống sữa tươi.

Dưới ánh trăng đình viện, phản xạ ánh sáng bạc lung linh, gió nhẹ nhàng phất quá, hoa tươi khẽ lay động, quang ảnh biến ảo, cảnh tượng mông lung, đẹp không sao tả xiết. Âu Lăng Dật lẳng lặng thưởng thức khung cảnh, uống một ngụm sữa tươi thật to, thỏa mãn than thở.

Yên lặng lưu chuyển tinh thần lực trong cơ thể, làm cho chúng theo nguyệt quang chiếu xạ lưu chuyển trong thân thể mình, Âu Lăng Dật cả người tản ra nhiều điểm ngân quang, làm cho khuôn mặt y vốn trắng nõn trong suốt, tinh xảo, càng thêm mĩ lệ tựa như ảo mộng.

Vươn tay ở trong nguyệt quang chớp lên mấy phần, nhìn đến ảnh ngược mông lung của mình vũ động, cảnh tượng đó làm cho Âu Lăng Dật lại nhớ tới đoạn năm tháng du hồn kia, cô tịch bi thương một chút nảy lên trong lòng.

“Ai?” Cảm giác được một đạo tinh thần lực dao động mỏng manh, Âu Lăng Dật mới phát hiện phòng khách lý thế nhưng còn có người khác.

“Cậu là ai?” Tiếng nói lạnh như băng mà lại từ tính quen thuộc vang lên, kích thích trái tim Âu Lăng Dật co rút bất thường. Là người kia sao?

Đèn phòng khách rất nhanh bị người mở lên, ánh sáng chiếu xạ thình lình phát ra, làm cho ánh mắt Âu Lăng Dật không khoẻ híp lại. Sau khi thích ứng ánh sáng, y quay đầu nhìn về phía nam nhân tuấn mỹ tà tứ cao lớn ngồi an tọa trên sô pha phòng khách.

Quả nhiên là hắn! Phụ thân của y, Âu Hình Thiên. Bất quá trong trí nhớ y, người này không phải còn hai ngày nữa mới trở về sao?

Trong lòng nghi hoặc, Âu Lăng Dật trên mặt liền hiện ra sự nghi ngờ, Âu Hình Thiên thấy biểu tình ấy của y, nghĩ đến y còn đang nghi ngờ thân phận của mình, liền mở miệng trước: “Ta là Âu Hình Thiên, Âu gia gia chủ.”

Âu Hình Thiên lo lắng sự khác thường của Âu Hình Thiến, trước tiên xử lý xong công việc, suốt đêm chạy về nhà. Vốn định một mình ở phòng khách, yên tĩnh nghỉ ngơi chốc lát, không nghĩ tới lại gặp một tinh linh diễm hoặc.

Thiếu niên này tinh thuần trong suốt giống như nguyệt quang, đặc biệt khi y tĩnh tọa ở dưới ánh trăng, cả người thanh thanh lang lảnh, như thể tản ra hào quang, làm cho người ta lâm vào say mê.

Âu Hình Thiên lẳng lặng ngóng nhìn tiểu thiếu niên mê người dưới trăng, tuy rằng nghi hoặc thân phận của y, cũng không nhẫn tâm lên tiếng quấy nhiễu cảnh đẹp trước mắt. Nhưng là khi thấy bóng dáng y ẩn ẩn lộ ra cô tịch sâu sắc, Âu Hình Thiên trái tim co rút liên hồi, hô hấp tăng nhanh, lập tức bị thiếu niên phát hiện.

Có thể phát hiện hắc đạo đế vương Âu Hình Thiên đã cố ý ẩn nấp, này không phải ai cũng có thể làm được, đôi mắt Âu Hình Thiên trước thiếu niên cảm quan sâu sắc càng nhiều thêm phần tò mò, phỏng đoán thân phận của y.

Thấy Âu Hình Thiên không có ép hỏi chính mình, ngược lại tự báo thân phận trước, Âu Lăng Dật trong nháy mắt rất là kinh ngạc, này vẫn là vị phụ thân lãnh huyết kia sao? Y không nhớ rõ kiếp trước Âu Hình Thiên có vẻ mặt ôn như như vậy cùng chính mình đối thoại qua. Nghĩ lại đời trước, lại lập tức buông xuống nội tâm nghi hoặc. Những người này có khác thường, cùng y lại có quan hệ gì đâu?

“Phụ thân khoẻ, tôi là Âu Lăng Dật.” Lãnh đạm đối Âu Hình Thiên gật gật đầu, Âu Lăng Dật tự nhiên tiêu sái lại hướng hắn vươn tay phải, ý bảo bắt tay chào.

Âu Hình Thiên kinh ngạc chọn mi, không nghĩ tới thiếu niên này thật sự là con trai nhỏ của mình. Ở làng chơi, địa phương dơ bẩn như vậy lớn lên, y chẳng những không có lây dính một chút thô tục, ngược lại trổ mã tuyệt mỹ tinh thuần như thế, trách không được Âu Hình Thiến có sự khác thường.

Thấy bé con như nhìn người xa lạ bình thường, vươn tay muốn nắm tay hắn chào hỏi, trong giọng nói không có một chút kinh hỉ hoặc vui mừng, lạnh lạnh lùng lùng. Âu Hình Thiên nhăn lại mày rậm như kiếm, trong lòng đột nhiên dâng lên lửa giận khó kiềm.

Tay giơ thật lâu cũng không thấy Âu Hình Thiên nắm chào, Âu Lăng Dật bĩu môi, tự nhiên thu hồi, trên mặt không có một chút xấu hổ.

“Cha hẳn là ngày đêm bận rộn, trở về thật gấp đi? Tôi đây không quấy rầy người nghỉ ngơi, ngủ ngon.” Không được người này đáp lại, Âu Lăng Dật cũng không tính tiếp tục phát ngốc để người ta chán ghét, thức thời chuẩn bị cáo lui.

Âu Hình Thiên đối với việc chính mình thình lình phát ra lửa giận, cảm thấy buồn bực, bỏ lỡ Âu Lăng Dật vươn tay. Thấy y không có chút mất mát, đơn giản thu tay liền cáo lui, miệng xúc động mở lời muốn lưu y lại: “Đợi đã!”

“Cha còn có việc?” Âu Lăng Dật xoay người nghi hoặc nhìn về phía hắn.

“À, hoan nghênh trở về Âu gia!” Không rõ chính mình vì cái gì muốn lưu y lại, Âu Hình Thiên nhất thời tìm không ra lý do, chỉ có thể nói ra câu này đã hao tốn một phen tâm tư.

Hoan nghênh? Kinh ngạc liếc Âu Hình Thiên mấy cái, Âu Lăng Dật không nhớ rõ đời trước hắn có đối với mình nói qua hai từ “Hoan nghênh”, hắn không phải vẫn luôn muốn mình tự giác làm người vô hình sao? Trừ phi thân thể mình xảy ra vấn đề, hắn mới có thể liếc mắt nhìn thêm vài cái, cái liếc mắt này cũng là sợ chính mình bị bệnh ảnh hưởng đến trái tim khỏe mạnh, không thể cung cấp cho Âu Thiên Bảo.

Nhưng suy nghĩ chân chính trong đầu của Âu Lăng Dật trước kia, Âu Hình Thiên không thể nào biết được, đối với việc trong lúc y sinh bệnh, phụ thân ngẫu nhiên quan tâm, khiến y đặc biệt lưu luyến, bởi vậy có một đoạn thời gian, Âu Lăng Dật đặc biệt ưa thích tự ngược bản thân đến sinh bệnh, cuối cùng chọc giận Âu Hình Thiên, thiếu chút nữa bị đuổi ra khỏi âu gia.

Kiếp này lần đầu tiên gặp mặt, Âu Hình Thiên thái độ ôn hoà hơn nhiều. Bất quá mặc kệ nó! Quả thật là ‘hiệu ứng cánh bướm’ quá lợi hại, đem bọn họ đều trở nên động kinh! Trong lòng trào phúng cười, Âu Lăng Dật không tiếp tục truy cứu việc Âu Hình Thiên thay đổi thái độ, đối hắn gật đầu, thản nhiên nói: “Cám ơn cha, như vậy tôi đi ngủ.”

“Đợi đã!” Âu Hình Thiên nhìn bóng dáng thiếu niên không chút nào lưu luyến xoay đi, cảm thấy áp lực trong lòng, vô cùng khó chịu, cầm cánh tay nhỏ gầy của y, xúc cảm mềm mại tựa như không có xương trong tay làm cho hắn chấn kinh trong lòng.

“Lại có chuyện gì?” Bị ngăn cản nhiều lần, Âu Lăng Dật có chút không kiên nhẫn. Nhíu mày, đồng tử to tròn, đen tuyền ánh bạc như mắt mèo nhìn thẳng Âu Hình Thiên, ý bảo hắn có chuyện gì mau nói.

Bị đứa nhỏ nhìn chuyên chú như thế, lửa giận cùng áp lực trong lòng Âu Hình Thiên không hiểu sao biến mất vô tung, lần thấy thoải mái thú vị.

Hắn trêu tức cười, vươn ngón tay cái, nhẹ nhàng đảo qua cánh môi mỏng phấn nộn của thiếu niên, thấp giọng nói: “Thiếu chút nữa quên nói cho con! con uống sữa tươi, ngoài miệng có thêm một vòng râu rồi.”

Đột nhiên bị động tác thân mật của Âu Hình Thiên làm cho thân mình cứng đờ, không thể đúng lúc né tránh hành đồng trên tay hắn, lại nghe hắn giải thích, Âu Lăng Dật dù có lạnh nhạt như thế nào, tâm thần cũng có di động.

Nghĩ ngoài miệng chính mình dính nguyên vòng râu sữa, còn cùng người này gặp mặt, trong lòng y buồn bực, hai má bị nổi lên hai mạt đỏ ửng, dùng lực lớn chụp rớt bàn tay của Âu Hình Thiên, hai ba bước lên lầu trở về phòng.

Âu Hình Thiên nhìn bóng dáng đứa nhỏ ra vẻ trấn định hối hả lên lầu, đường cong kiên cường trên mặt trở nên mềm mại. Yên lặng vuốt ngón tay, hồi tưởng lại xúc cảm trơn mềm nhẵn nhụi trên mặt y, cả ngày bôn ba mệt mỏi giống như tại đây một khắc này đều cảm thấy thư giải.

Đây là tiểu hài tử lưu lạc bên ngoài của hắn? Y trưởng thành hoàn mỹ, thuần khiết như vậy, hoàn toàn vượt qua trí tưởng tượng của Âu Hình Thiên.