Trọng Sinh Chi Nhận Mệnh

Chương 202



Cả nhà bốn người vừa đi vừa nghỉ, khi leo tới đỉnh núi thì đã là ba giờ chiều. Nắng như lửa đốt, ánh mặt trời rực rỡ chiếu khắp đất trời, lấp lánh ánh vàng.

Cố Trầm và Chung Ly Toại đứng trên đỉnh núi, nhìn thành phố A được bao phủ bởi ánh nắng mùa thu. Trời cao mây trắng, gió thu dịu dàng. Lá phong bị gió thu lay động, những tiếng xào xạc từ trong rừng truyền tới, không rõ là tiếng gió, hay là tiếng lá cây.

“Có muốn chụp ảnh không?” Cố Trầm hỏi Chung Ly Toại.

Chung Ly Toại nhìn về phía ba mẹ, cười nói: “Chúng ta cùng chụp một bức ảnh gia đình đi.”

Nói ra thì, cũng lâu lắm rồi nhà họ chưa chụp ảnh chung.

“Ý hay đấy.” Mẹ Chung Ly Toại vui mừng ra mặt, vội vàng gọi một du khách đi ngang, nhờ vẻ: “Có thể giúp chúng tôi chụp một bức ảnh gia đình không?”
Đôi tình nhân trẻ tuổi nhìn máy ảnh kỹ thuật số trong tay Cố Trầm, lắc đầu nói: “Chúng tôi không biết dùng cái này.”

“Không sao.” Mẹ Chung Ly Toại lập tức lấy điện thoại ra: “Dùng cái này chụp giúp chúng tôi đi.”

“Được.” Người đàn ông nhận lấy điện thoại, Chung Ly Toại và Cố Trầm đi tới phía ba mẹ. Nơi bốn người đứng, có thể thấy một mảng lá phong lớn phía sau.

Chàng trai ngồi xổm dưới đất điều chỉnh góc độ, liên tiếp chụp mấy tấm hình, sau đó đưa điện thoại cho mẹ Chung Ly Toại.

Mẹ Chung Ly Toại nhận lấy điện thoại, vội vàng mở xem. Vô cùng hài lòng cảm ơn chàng trai.

Chàng trai nói một tiếng không cần khách sáo. Ánh mắt tò mò đánh giá Cố Trầm. Nhịn thật lâu cuối cùng vẫn không nhịn nổi, nhỏ giọng hỏi: “Anh là Cố Trầm sao?”

Cố Trầm sững sờ, sau đó gật đầu.
“Đúng là thật này.” Rõ ràng chàng trai kích động hẳn lên, cầm tay cô gái, hai mắt sáng rực nói: “Chúng em đều là fan của anh. Vô cùng ngưỡng mộ anh. Anh có thể cho chúng em xin chữ ký được không?”

Cố Trầm cũng không phải minh tinh, không quen ký tên cho người khác, vậy là cậu lịch sự từ chối yêu cầu của chàng trai. Chàng trai thấy hơi thất vọng, có điều cũng thông cảm cho Cố Trầm, dẫn theo bạn gái luyến tiếc tời đi.

Chung Ly Toại nhìn bóng dáng đôi tình nhân trẻ, mỉm cười trêu chọc: “Tổng giám đốc Cố được người trẻ tuổi yêu thích ghê.”

“Ý gì thế?” Cố Trầm nheo mắt đánh giá Chung Ly Toại: “Anh ăn phải giấm* rồi à?”

(*: Ghen)

Chung Ly Toại nghiêm túc gật đầu: “Giấm thì nhất định phải ăn rồi. Còn phải xem biểu hiện của em nữa.”

Cố Trầm cười nói: “Ăn nhiều giấm chút cũng tốt, lưu thông mạch máu, còn có thể dưỡng trắng.”
“Hử?” Chung Ly Toại cúi đầu nhìn Cố Trầm: “Hình như giờ em không quan tâm tới anh nữa rồi.”

Nói xong Chung Ly Toại lại quay sang chứng thực với ba mẹ: “Ba mẹ nói có phải không?”

Ba mẹ Chung Ly Toại liếc mắt nhìn nhau, không thèm để ý tới con trai. Hai người già dìu nhau tới chỗ khác, tiếp tục chụp ảnh, thưởng thức phong cảnh.

Cố Trầm cười như không cười nhìn Chung Ly Toại, có chút đắc ý nói: “Bác trai bác gái rất biết lý lẽ. Nhất định sẽ không giúp anh bắt nạt em đâu.”

“Giờ họ đang giúp em bắt nạt anh!” Vẻ mặt Chung Ly Toại bất đắc dĩ: “Lớn tuổi rồi, không được chiều nữa.”

Cố Trầm mỉm cười nhìn Chung Ly Toại, vỗ vai đối phương: “Yên tâm đi. Còn có em cưng chiều anh mà. Dù anh có già tới rụng răng, trong mắt em anh vẫn là ông già móm đẹp trai nhất. Em vẫn sẽ thích anh.”
Chung Ly Toại nhìn dáng vẻ đắc ý của Cố Trầm, mỉm cười trêu chọc, ánh mắt thâm tình: “Anh cũng vậy.”

“Hai đứa!” Ba mẹ Chung Ly Toại chụp ảnh xong, quay đầu hỏi Cố Trầm và Chung Ly Toại: “Xong chưa? Đi dạo đủ rồi, chúng ta xuống núi thôi.”

Cố Trầm hỏi: “Hai bác có đói không ạ? Chúng ta tìm một nơi ăn trước đã đi?”

Mẹ Chung Ly Toại nói: “Bác và bác trai cháu ăn sáng rồi, buổi trưa trước khi tới có uống trà, không cảm thấy đói lắm.”

Sau đó lại quan tâm hỏi Cố Trầm: “Hai đứa con ở nhà có ăn no không?”

Chung Ly Toại gật đầu: “Ăn sáng xong mới đi ạ. Nhưng mà giờ cũng thấy hơi đói.”

Ba Chung Ly Toại tiếp lời nói: “Cơm chay ở Phụng Minh Tự núi Phong Sơn không tồi. Chúng ta có thể thử chút.”

Cố Trầm và Chung Ly Toại gật đầu.

Ba Chung Ly Toại lại hỏi: “Bảo các con mang cá xào chua ngọt, các con có mang không?”
Cố Trầm lắc đầu, chưa kịp giải thích đã thấy Chung Ly Toại nói: “Trầm Trầm nói, buổi tối về biệt thự sẽ đích thân làm cho ba mẹ ăn.”

Ánh mắt ba mẹ Chung Ly Toại sáng lên. Mẹ Chung Ly Toại cười nói: “Liệu có phiền phức quá không? Leo núi cả ngày đã mệt lắm rồi, còn về nhà nấu cơm nữa. Chúng ta ăn tạm ở ngoài thôi vậy.”

“Không mệt đâu bác.” Cố Trầm cười nói: “Bác trai bác gái vẫn chưa từng ăn đồ ăn con làm đúng không? Thật ra con nấu cũng ngon lắm, hôm nay con muốn để bác trai bác gái nếm thử tay nghề của con.”

“A Toại nhà bác cũng nói rồi. Con nấu cơm cực kỳ ngon.” Mẹ Chung Ly Toại cười nói: “Nó còn nói với hai bác, nó học được rất nhiều món ngon từ con. Có thời gian sẽ làm cho hai bác ăn!”

Chung Ly Toại cười nói: “Tối nay chính là cơ hội. Con và Trầm Trầm sẽ cùng nhau xuống bếp.”
Ba mẹ Chung Ly Toại nhìn nhau, có chút không dám tin.

Vì câu nói này, mẹ Chung Ly Toại suýt chút nữa ngay cả cơm chạy cũng không muốn ăn, chỉ muốn về nhà ngay lập tức. Cũng may mà ba Chung Ly Toại gọi lại.

“Ăn chút lót dạ đã.” Ba Chung Ly Toại nhanh trí nói: “Về nhà chúng ta còn phải vào siêu thị mua đồ ăn. Rắc rối như vậy, đợi tới khi có thể ăn tối cũng không biết là khi nào nữa.”

Mẹ Chung Ly Toại nhìn ba Chung Ly Toại nói: “Ông nói cũng có lý.”

Phụng Minh Tự mà ba Chung Ly Toại nói nằm ở phía bắc sườn núi Phong Sơn. Một nhà bốn người dọc theo đường xuống núi, mất khoảng nửa tiếng thì tới Phụng Minh Tự.

Đây là một ngôi miếu cổ có lịch sử năm trăm năm. Vì núi Phong Sơn là điểm du lịch nổi tiếng của thành phố A, hương khói của Phụng Minh Tự cũng rất vượng. Khi một nhà bốn người của Chung Ly Toại tới cũng không phải giờ cơm. May là ba mẹ Chung Ly Toại có quen biết với trụ trì của Phụng Minh Tự. Hàn huyên vài câu cũng xin được bữa cơm.
Đều là đậu phụ và rau củ theo mùa, sư phụ làm rất thanh đạm, nhưng mùi vị lại rất tươi ngon. Cũng không biết làm như thế nào mà được vậy. Một nhà bốn người ăn xong đã là năm giờ chiều.

Sắc trời dần tối, mọi người nhanh chóng lái xe về thành phố. Trên đường ghé vào một chợ thực phẩm. Khi về nhà thì vừa đúng bảy giờ tối.

Ba Chung Ly Toại mở ti vi, đúng lúc xem được bản tin thời sự. Mẹ Chung Ly Toại lại muốn vào bếp, giúp đỡ một tay. Có điều khi bà nhìn thấy Cố Trầm và Chung Ly Toại ăn ý ở cùng nhau, lập tức cảm thấy bản thân mình không nên ở đây. Bà mỉm cười rời khỏi nhà bếp, tới phòng khách, ghé sát vào tai ba Chung Ly Toại nói: “Ông không nhìn thấy được đâu, cách A Toại và Trầm Trầm ở bên nhau thật sự rất hạnh phúc.”

“Vợ chồng trẻ người ta sống thoải mái, đương nhiên là hạnh phúc rồi.” Ba Chung Ly Toại nghiêng đầu nhìn thoáng qua mẹ Chung Ly Toại, cười nhạo nói: “Sao hả, cuối cùng bà cũng ý thức được bản thân là bóng đèn à?”
“Ông này!” Mẹ Chung Ly Toại có chút cạn lời, giải thích nói: “Con nó lần đầu nấu cơm ở nhà, Tôi khách sáo một chút không được à! Lẽ nào lại như ông, thoải mái nằm trên sô pha, chỉ biết xem ti vi thôi.”

“Trầm Trầm không nói ra ngoài miệng, nhỡ trong lòng tính toán, về lại trút giận lên con trai. Người chịu thiệt vẫn là A Toại nhà chúng ta.” Mẹ Chung Ly Toại quở trách nói: “Kiểu đàn ông như ông, căn bản không hiểu được chuyện giữa mẹ chồng nàng dâu với nhau.”

“Bà nghĩ nhiều quá rồi.” Ba Chung Ly Toại cũng không đồng ý với lý luận của bà xã: “Trầm Trầm không phải người như vậy đâu.”

Mẹ Chung Ly Toại vẫn kiên định với chính kiến: “Đương nhiên tôi biết Trầm Trầm không phải người nhỏ nhen, nhưng con nó không nói thì trưởng bối chúng ta cũng phải lịch sự cho phải phép. Có qua có lại mới có thể lâu dài được.”
Ba Chung Ly Toại lắc đầu, không muốn nói nữa.

Trong nhà bếp, Chung Ly Toại lại một lần nữa luống cuống tìm muối đưa cho Cố Trầm, sau đó hơi bất lực cười nói: “Vừa rồi không nên bảo mẹ anh đi, lâu lắm không vào nhà bếp này, đồ để ở đâu cũng không biết.”

Cố Trầm cũng xem như là lần đầu tiên dùng nhà bếp ở biệt thự, có chút không quen, cảm thấy hơi ảnh hưởng tới phát huy.

“Nhưng đồ ăn em làm cũng không tệ đâu.” Cố Trầm mèo khen mèo dài đuôi: “Anh thử xem.”

Cố Trầm dùng đũa gắp một miếng cần tây mới xào, đút cho Chung Ly Toại ăn: “Cảm thấy thế nào?”

“Ngon lắm.” Chung Ly Toại gật đầu, đưa ra một câu trả lời chắc chắn: “Không mặn không nhạt, mùi vị cực kỳ tươi ngon.”

Cố Trầm mỉm cười, đặt đũa xuống. Sau đó, cậu còn muốn chiên ngó sen, xào gà Cung Bảo, làm sườn xào chua ngọt, và nấu thêm bát súp cừu bí đao.
“Bốn món một canh.” Cố Trầm suy nghĩ: “Liệu có hơi ít không?”

“Bữa tiệc tiêu chuẩn.” Chung Ly Toại nói: “Nhà chúng ta có bốn người, năm món, vừa đẹp.”

“Đủ ăn thì tốt.” Cố Trầm do dự, lại hỏi: “Có phải em làm mấy món này nhiều dầu mỡ quá không? Bác trai bác gái lớn tuổi rồi, ăn dầu mỡ thế này không hợp lắm nhỉ?”

Hay là, đổi ngó sen chiên thành xào thái sợi, đổi sườn xào chua ngọt thành cà rốt xào đậu phụ khô.

Chung Ly Toại lập tức lắc đầu: “Không cần đổi. Ba mẹ cũng là người thích ăn thịt. Ăn cơm xong chúng ta có thể ra ngoài hoạt động chút.”

Cố Trầm nói: “Được.”

Bàn bạc xong, Cố Trầm thuần thục làm xong bữa tối. Hai người cởi bỏ tạp dề, bưng đồ ăn lên.

Ba mẹ Chung Ly Toại đứng dậy đi rửa tay, khi trở về, bất ngờ nói: “Thơm thế nhỉ?”
Cố Trầm có chút xấu hổ: “Con không biết làm đồ chay. Thế nên mấy món này đều là món tủ của con. Có thể sẽ hơi dầu mỡ một chút.”

“Không đâu.” Ba Chung Ly Toại lập tức nói: “Bác cảm thấy rất tốt. Trong nhà toàn ăn mấy đồ ăn dinh dưỡng với mấy món súp thanh đạm, bác cũng không ngán lắm rồi.”

Ba mẹ Chung Ly Toại ngồi xuống, thấy trên bàn bày đầy món ăn đủ màu sắc, không nhịn được cầm đũa lên gắp đủ một miếng.

“Quả nhiên rất ngon.” Mẹ Chung Ly Toại mỉm cười tán dương: “A Toại đúng là không nói quá. Ngon hơn bác làm nhiều. Đặc biệt là ngó sen này, làm thế nào thế? Dạy bác được không?”