Trọng Sinh Chi Nuông Chiều Quân Hậu

Chương 46



Sau khi Diệp Kỷ Đường đến Đường Hoa Cung, Lục Yến Tu xoay người từ giường bước xuống, giày cũng không thèm mang, đôi chân ngọc bước trên mặt đất một đường chạy đến bên cạnh Diệp Kỷ Đường, hai tay ôm chặt lấy eo nàng, đem bản thân chôn vào trong lòng Diệp Kỷ Đường, một lúc lâu mới ngẩn đầu đưa ánh mắt trông mong nhìn nàng.

"Hửm, đây là làm sao vậy?" Diệp Kỷ Đường duỗi tay nhéo chóp mũi hắn, tiểu hồ ly khó có khi mới chủ động một lần, nhưng mỗi lần đều là do đã lén lút làm chuyện xấu sau lưng nàng.

Đôi mắt tròn của Lục Yến Tu quay tròn chuyển động, hôm nay những lời Lục Văn nói quả thật không sai, hắn không phải là bị Diệp Kỷ Đường sủng sao, ngay cả những điều nhỏ nhặt nàng cũng rất nuông chiều hắn, Lục Yến Tu không nói lời nào, chỉ gắt gao ôm chặt lấy nàng.

Diệp Kỷ Đường nhìn hắn, nhớ lại lần gần đây nhất hắn nhiệt tình như vậy chính là vào thời điểm hắn tới nguyệt sự, sau đó trêu cợt nàng, chẳng lẽ lần này cũng là vậy đi? Nhưng gần đây nàng không hề làm gì chọc giận hắn a.

Lục Yến Tu như vậy, thật ra đã khiến cho Diệp Kỷ Đường có chút thấp thỏm, nàng trực tiếp đem tiểu hồ ly này bế ngang lên, Lục Yến Tu cũng thuận thế buông tay sau đó ôm lấy cổ nàng, tùy ý để nàng ôm mình đến bên giường ngồi xuống.

"Tiểu hồ ly, trong lòng lại mưu tính chuyện gì?"

"Không có a!" Lục Yến Tu vẻ mặt vô tội lắc lắc đầu, sau đó mềm mềm mại mại nói "Còn không phải thấy Hoàng Thượng hai ngày nay rất bận sao, ta chỉ muốn cùng Hoàng Thượng trò chuyện một chút thôi."

Diệp Kỷ Đường cười một tiếng, nàng chậm rãi kề sát vào Lục Yến Tu, thanh âm trầm thấp "Tiểu hồ ly, còn không phải chàng đang tò mò nhị hoàng tỷ của chàng đột nhiên tới Tây Vân là có chuyện gì sao, bộ dáng này của chàng chuyện gì cũng không thể che giấu được."

Lục Yến Tu không nghĩ nhanh như vậy mà đã bị nhìn thấu, người này còn nói bản thân hắn là tiểu hồ ly, nhưng rõ ràng nàng mới chính là hồ ly gian xảo!

"Hoàng Thượng, thần thật sự không muốn ngài dính dáng đến chuyện lần này của Bắc Thần."

"Hửm? Vì sao?" Diệp Kỷ Đường duỗi tay ôm lấy vòng eo hắn, sợ này tiểu nhân nhi này không cẩn thận liền rơi xuống giường.

"Bắc Thần so Tây Vân rất phức tạp, thần là người của hậu cung, nhưng ít nhiều vẫn nghe ngống được mẫu hoàng kỳ thật là muốn lập nhị hoàng tỷ làm Thái Nữ, nhưng vẫn ngại thế lực gia tộc phía sau Quân hậu nên chuyện này vẫn luôn giằng co, hiện giờ nhị hoàng tỷ đột nhiên đến đây, chỉ sợ cũng là vì chuyện này."

"Sau khi thần đến Tây Vân, tùy cũng là ở hậu cung, nhưng thần biết Hoàng Thượng trước nay mọi việc đều không gạt thần, hiện giờ Tây Vân cùng Nam Cương khai chiến, thần không muốn Hoàng Thượng sẽ phải phân tâm đến chuyện của Bắc Thần."

"Nói xong rồi chứ? những lời chàng đã cất giấu trong lòng bao lâu rồi?" Hai người lúc này đã gần đến mức chóp mũi chạm vào nhau, Diệp Kỷ Đường ôn nhu hỏi.

Lục Yến Tu nhìn hình ảnh phản chiếu bên trong mắt nàng đều là mình, lắc lắc đầu "Không bao lâu."

"Thời điểm nhị hoàng tỷ chàng đến đây ta đã sớm biết được ý đồ của nàng, nhưng bất quá sự tình của Bắc Thần ta cũng muốn nhúng tay vào, nhưng cũng không phải là vì chàng, vẫn là vì Tây Vân, vậy nên chàng đừng bận tâm bất cứ chuyện gì, cứ an ổn chờ làm Quân Hậu của ta."

"Nhưng......"

Lục Yến Tu còn chưa kịp nói hết câu thì đã bị Diệp Kỷ Đường dùng môi mình ngăn lại.

Nàng ôm lấy vòng eo hắn nhẹ nhàng cào một cái, tức khắc tiểu nhân trong lòng liền không có sức lực, như cá trên thớt, tùy ý nàng đùa nghịch.

___________

"Thái Quân Hậu, Đại Lý Tự truyền tin đến nói rằng hai ngày nay Hàn Xu không có việc gì liền đến Đại Lý Tự, tựa hồ như ở trong đó thẩm vấn người nào."

Thái Quân Hậu đang ngồi ở trước gương đồng trang điểm, Nguyên Nghĩa đi đến bên người hắn thấp giọng nói.

Hắn từ trong gương đồng nhìn Nguyên Nghĩa đang đứng phía sau, trong tay tuỳ tiện đùa nghịch cây ngọc trâm trên bàn "Âu Hướng Tùng không phải đã nhận tội sao, vì sao vẫn tiếp tục thẩm vấn, chẳng lẽ Hoàng Thượng còn muốn từ trên người nàng ta thăm dò thêm chuyện gì khác?"

"Người nọ không dám đến gần xem, nhưng nghe thanh âm thì là của một tên nam tử, nô hoài nghi không phải có cùng quan hệ với thủ phụ, chỉ sợ là......"

Nguyên Nghĩa vẫn chưa nói xong, nhưng Thái Quân Hậu cũng đã hiểu được, hắn nâng nâng tay, các cung nhân đứng túc trực xung quanh lập tức hành lễ lui ra ngoài, Thái Quân Hậu lúc này mới mở miệng nói "Ngươi hoài nghi Hoàng Thượng đã có manh mối?"

"Hơn phân nửa là đúng như vậy, Thái Quân Hậu, có cần để thủ phụ đại nhân ra tay hay không?"

"Không được, hiện giờ Hoàng Thượng vẫn luôn nhìn chằm chằm Việt Phủ, lúc này không thể hành động thiếu suy nghĩ, hiện giờ phải đưa được Kha nhi trở về là chuyện quan trọng nhất, những chuyện còn lại để sau rồi nói."

"Vâng"

_______________

Mấy ngày gần đây Diệp Kỷ Đường cơ hồ đều là vào lúc giữa đêm mới trở Đường Hoa Cung, ám vệ nàng phái đi gửi thư báo rằng Dương Lương đã có động tĩnh, chỉ sợ rất nhanh sẽ xuất binh, mà hiện giờ các nàng đã cùng Nam Cương đã khai chiến, Diệp Dục bên kia đã quyết tâm muốn Nam Cương trợ giúp một tay.

Nam Cương mang theo năm vạn đại quân tiến vào Tây Trình trợ giúp Diệp Dục, La Thu bất quá chỉ có hai vạn, hiện giờ đã bị bọn chúng bức cho liên tiếp bại chiến, nhưng bất quá vẫn còn trụ được ở Tây Trình.

Nhưng chiến hỏa nổi lên bốn phía, bá tánh cũng hoảng sợ sơ tán khắp nơi, làm sao để an trí lưu dân cũng là một cái vấn đề lớn.

"Hoàng Thượng, hiện giờ tình hình chiến trận không mấy khả quan, bá tánh trở thành lưu dân đi khắp nơi, quanh thân huyện thành cũng không dám tự tiện mở cửa, vẫn mong Hoàng Thượng nhanh chóng tìm cách sắp xếp cho bọn họ." Việt Hoa Thanh  từ phía sau một quan viên bước ra nói.

Triều thần xung quanh cũng không ai dám nói thêm lời nào nào, chỉ chờ Diệp Kỷ Đường mở miệng, nhưng chờ mãi cũng không nghe thấy bất cứ âm thanh nào, có triều thần cả gan ngẩng đầu lên, muốn nhìn xem biểu tình của Diệp Kỷ Đường nhưng cũng nhanh chống chôn đầu xuống, Hoàng Thượng trầm mặc như vậy, chẳng lẽ là đang không vui?

Người nọ không khỏi rùng mình một cái.

Không biết đợi bao lâu liền nghe thấy tiếng sì sào bàn tán, lúc này mới nghe được Diệp Kỷ Đường mở miệng nói "Hiện giờ thời tiết càng ngày càng nóng, Xương Châu là vùng dễ chịu nhất, để cho lưu dân đến đó đi, nhưng bất quá lưu dân vào thành đều cần phải kiểm tra đối chiếu thân phận cho thật kĩ."

"Hoàng Thượng, Tam hoàng nữ vẫn còn ở Nam Cương, nhưng hiện giờ Nam Cương đang cùng Tây Vân ta khai chiến, chỉ sợ sẽ gây bất lợi với Tam hoàng nữ, Hoàng Thượng, không bằng trước tiên ta đón Tam hoàng nữ trở về, sự tình còn lại hoà nghị, thế nào?"

Diệp Kỷ Đường cười lạnh một tiếng, nàng nhìn những quan lại đang đứng phía trước Việt Hoa Thanh, chỉ sợ đây mới là mục đích thật sự của nàng ta hôm nay đi, an trí lưu dân là giả, mượn chuyện đó có cớ để Diệp Kha kia trở về mới là thật, rốt cuộc hiện giờ Diệp Kha đã cùng Việt Hoa Thanh cấu kết, Diệp Kha muốn trở về Tây Vân thế nào cũng đều không thể đi khỏi nổi Tây Trình, có thể đem Diệp Kha bình an trở về cũng chỉ có nàng.

"Trẫm không ngờ rằng tin tức của An ái khanh so với trẫm lại nhanh đến vậy, hiện tại trẫm vẫn chưa thật sự xác định có phải Diệp Kha đã chạy trốn tới Nam Cương hay không, vậy mà An ái khanh lại dám khẳng định như vậy, không lẽ An ái khanh có dính dáng gì với Diệp Kha sao?"

Lời vừa nói ra, triều thần phía dưới vội vàng quỳ xuống "Thần cũng chỉ là nghe nói."

"Nghe nói? Nếu bây giờ trẫm chỉ vì cái nghe nói này của ngươi mà tuỳ tiện phái người đi, đến lúc đó lỡ như trúng kế của Nam Cương thì như thế nào, chẳng lẽ ngươi muốn trẫm dùng đầu của ngươi để đền sao?"

Việt Hoa Thanh bên cạnh sắc mặt trở nên thập phần khó coi, nhưng bất quá nàng ta rất nhanh đã bình phục lại, nàng không nghĩ rằng Hoàng Thượng lại lấy Nam Cương làm cớ để bỏ mặc Tam hoàng nữ, lại mượn chiến tranh lần này đem Tây Trình thu lấy, thậm chí còn có thể khiến Nam Cương tổn thất không nhẹ.

Một cục đá mà có thể một lúc hạ ba con chim, đúng thật là hảo mưu kế.

"Chẳng lẽ thủ phụ lại bị bệnh rồi sao, trẫm thấy sắc mặt của thủ phụ hình như có chút tái nhợt a."

Bị nhắc đến Việt Hoa Thanh chỉ có thể tiến lên một bước "Thần bất quá chỉ là đang lo lắng cho chiến sự, chỉ cần hai ngày nữa thì tốt rồi."

"Thủ phụ tuổi tác đã cao, cần phải hảo hảo chiếu cố bản thân mình, đợi sau khi tan triều sau trẫm sẽ phái ngự y đến phủ của ngươi khám bệnh cho ngươi."

"Đa tạ Hoàng Thượng."

________

Sau khi tan triều, Hàn Xu đi đến bên cạnh Diệp Kỷ Đường thấp giọng nói một câu, Diệp Kỷ Đường gật gật đầu, vốn dĩ đang định đến Đường Hoa Cung thì giờ đã đổi hướng đến Giao Thái Điện.

"Tham kiến Hoàng Thượng."

Cửa điện mở ra, Lục Văn liền từ ghế trên đứng lên.

"Nhị hoàng nữ hôm nay sao lại đột nhiên tiến cung, chẳng lẽ hạ nhân ở dịch quán hầu hạ không chu đáo sao?" Diệp Kỷ Đường đi đến trước bàn ngồi xuống, sau đó nhìn Lục Văn.

"Dịch quán rất tốt, các nàng giới thiệu cho ta không ít địa phương thú vị ở Kinh Thành, hai ngày này ta du ngoạn khắp nơi vui đến quên cả trời đất."

"Vậy là tốt rồi, chờ thêm hai ngày nữa trẫm định mở một buổi gia yến, mong rằng đến lúc đó nhị hoàng nữ sẽ đến."

"Hoàng Thượng đã mời, ta đương nhiên là sẽ tới, nhưng bất quá hôm nay Lục Văn tiến cung đúng thật là có việc muốn nói với Hoàng Thượng."

Lục Văn sao lại không biết Diệp Kỷ Đường đang thử nàng, chỉ sợ nàng vừa mới tới Tây Vân, Diệp Kỷ Đường cũng đã biết ý đồ của nàng.

Nhưng nàng đúng thật là đã không còn biện pháp nào khác, Diệp Kỷ Đường có thể thử, nhưng nàng không thể, giang sơn Bắc Thần không thể rơi vào trong tay của Thái Nữ như vậy.

"Không biết Nhị hoàng nữ có chuyện gì?"

Lục Văn từ trong tay áo lấy ra một cái hộp gấm "Đây là thành ý của Lục Văn."

Diệp Kỷ Đường nhìn thoáng qua Hàn Xu, Hàn Xu hiểu ý đem hộp gấm tới, nàng mở ra nhìn đồ vật bên trong, có chút nhíu mày "Đưa cho ta một lúc cả ba toà thành, Nhị hoàng nữ ra tay đúng là hào phóng, chỉ sợ chuyện này cũng không nhỏ đi, Nhị hoàng nữ bất quá là cũng chỉ là hoàng nữ, ba tòa thành trì nói đưa liền đưa, không sợ Bắc Thần hoàng đế trách tội sao?"

"Không dối gạt Hoàng Thượng, đây đúng là ý tứ của mẫu hoàng ta, Lục Văn lần này đến đây chính là muốn nhờ Hoàng Thượng tương trợ Lục Văn ngồi lên ngôi vị của Bắc Thần."

Diệp Kỷ Đường cười một tiếng, nàng giơ tay đem hộp gấm đóng lại, lúc này mới nhìn Lục Văn "Nhị hoàng nữ cứ nói đùa, ngươi là Bắc Thần hoàng nữ, trẫm là Tây Vân hoàng đế, sao có thể nhúng tay vào việc của Bắc Thần, thứ này ngươi vẫn là nên thu lại đi."

"Hoàng Thượng, hiện giờ cũng chỉ có ngài mới có thể trợ giúp Lục Văn, Bắc Thần Thái Nữ trời sinh tính tình tàn bạo, nếu để nàng đăng cơ chỉ sợ bá tánh Bắc Thần sẽ rơi vào cảnh lầm than."

"Nhưng chuyện này có liên quan gì đến trẫm? Nhị hoàng nữ hẳn là cũng biết hiện giờ Tây Vân đang cùng Nam Cương khai chiến, Dương Lương bên kia cũng đang ngo ngoe rục rịch, trẫm cho dù có tâm cũng vô lực a." Diệp Kỷ Đường lắc lắc đầu.

"Nam Cương bất quá cũng chỉ là một tiểu quốc, cùng Tây Vân so sánh thật sự không hề có phần thắng, còn về phía Dương Lương, nếu là Hoàng Thượng giúp ta, ta sẽ xuất binh vì Hoàng Thượng kiềm chế Dương Lương."

"Bắc Thần xuất binh kiềm chế Dương Lương sao......"

Diệp Kỷ Đường đặt ngón tay nhẹ nhàng gõ lên hộp gấm, nói được một nửa, nàng lại không nói tiếp, khiến Lục Văn bên cạnh lòng nóng như lửa đốt.

"Việc này trẫm còn cần suy xét thêm, Nhị hoàng nữ trước tiên cứ trở về dịch quán, chờ thêm hai ngày nữa gia yến đến trẫm sẽ có câu trả lời cho ngươi."

Sau khi tiễn Lục Văn đi, Diệp Kỷ Đường nhìn hộp gấm kia khẽ cười, Hàn Xu bên cạnh nhịn không được mở miệng nói "Không nghĩ rằng Bắc Thần lại ra tay hào phóng như vậy, vừa ra tay chính là ba tòa thành trì, xem ra nàng ta đúng thật là sắp chống đở không được."

"Đây đúng là một củ khoai lang nóng đến phỏng tay."

"Không phải trước đó Hoàng Thượng đã tính toán xuất binh đến Bắc Thần sao? Vậy tại sao hôm nay khi Lục Văn nói ra mục đích của mình thì Hoàng Thượng lại muốn suy xét thêm?"

"Nói cho cùng Yến Tu khi còn ở Bắc Thần cũng chỉ là một hoàng tử không được sủng ái, hiện giờ Bắc Thần đến nhờ sự giúp đở đương nhiên sẽ để trẫm tuỳ ý bài bố, Yến Tu ở Tây Vân còn cần một thế lực đáng tin, nếu muốn để Lục Văn che chở cho Yến Tu, đương nhiên là phải để nàng ta hiểu rõ đạo lý này."

"Hoàng Thượng đối Quân phi thật là tốt."

"Nhưng ngươi cũng không thể học được."