"Ngươi đi tìm Dịch Phàm?" Dịch Hỏa nhìn Dịch Sơ Tuyết hỏi.
Dịch Sơ Tuyết rầu rĩ gật đầu: "Tay Kỳ Thiếu Vinh duỗi cũng quá dài, một người Kỳ gia như hắn có tư cách gì mà xem vào chuyện Dịch gia chúng ta!"
Dịch Sơ Tuyết thầm nghĩ: Nếu không phải hôm nay Kỳ Thiếu Vinh làm khó dễ từ giữa, nàng chắc chắn đã có thể dạy cho Dịch Phàm một bài học.
Hôm nay đúng là...... mất mặt chết người! Một đám người Thiên Lan học viện bên kia còn vây quanh chế giễu nàng.
Nghĩ đến đám học viện bình dân có mắt không tròng chỉ chỉ trỏ trỏ mình đó, Dịch Sơ Tuyết liền có loại cảm giác không còn chỗ nào dung thân, tiểu tử Kỳ Thiếu Vinh này dựa vào cái gì chứ!
"Hiện tại gia tộc đã đủ rối loạn, ngươi đừng đi gây chuyện nữa." Dịch Hỏa trầm mặt nhắc nhở.
Dịch Sơ Tuyết không vui cau mày: "Đại ca, lời ngươi nói giống phụ thân như đúc."
Vốn dĩ Dịch Sơ Tuyết bị ủy khuất ở Thiên Lan học viện, còn muốn tìm Dịch Tầm ra mặt cho nàng, nhưng Dịch Tầm lại bực bội nói nàng an phận một chút, trong lòng Dịch Sơ Tuyết vô cùng nghẹn khuất, lại không thể nói được gì.
Dịch Hỏa nhìn Dịch Sơ Tuyết, thầm nghĩ: Hiện tại Hồ Phong coi Kỳ Thiếu Vinh như bảo bối, Hồ Phong lại là cao thủ cấp chín, Dịch gia thật sự không cần có thêm một địch nhân cường đại như vậy, lần này Dịch Sơ Tuyết ăn mệt, sợ là chỉ có thể nhịn rồi.
Dịch Sơ Tuyết nhìn Dịch Hỏa: "Đại ca, ta cũng là vì ngươi! Nhị ca bị thương rõ ràng là do Dịch Phàm làm, bên ngoài lại đều nói là ngươi......"
Sắc mặt Dịch Hỏa xoát cái trầm xuống, hắn đúng là đã từng động tâm tư muốn dạy dỗ Dịch Băng một trận, chỉ là, hắn còn chưa động thủ đã có người làm trước.
Hiện tại Dịch Hỏa ngoại trừ lo lắng mấy lờn đồn đãi vớ vẩn bên ngoài, còn có chút lo lắng hung thủ chân chính kia, nếu đối phương đã xuống tay với Dịch Băng, rất có khả năng cũng sẽ xuống tay với hắn.
Từng tiếng bước chân truyền đến, Dịch Sơ Tuyết quay đầu, chớp chớp mắt nhìn người vừa tới, "Nhị ca, sao ngươi lại ra đây?"
Dịch Băng lạnh lùng nhìn Dịch Sơ Tuyết: "Ta là bị thương, cũng không phải tê liệt, cả ngày nằm trên giường thì làm được cái gì? Sơ Tuyết, có phải ngươi coi nhị ca ngươi thành phế nhân rồi không?"
Dịch Hỏa nhạy bén phát giác ngữ khí Dịch Băng không tốt, sau khi Dịch Băng được đưa về gia tộc, thái độ đối với hắn liền vô cùng quỷ dị.
Dịch Băng nhìn về phía Dịch Sơ Tuyết, "Sơ Tuyết, đã tìm được người ám hại ta trong bí cảnh chưa?"
"Phụ thân nói còn chưa xác định được, vẫn đang tra......" Dịch Sơ Tuyết đáp.
Dịch Băng cười nhạt một tiếng: "Đại ca, ta thấy người hại ta hơn phân nửa là không tìm được, ngươi cảm thấy sao?" Dịch Băng lạnh mặt nhìn Dịch Hỏa, trong ánh mắt là tràn ngập phẫn hận.
Dịch Hỏa nhíu chặt mày, "Ngươi có ý gì?"
"Ta có ý gì? Đại ca còn không rõ ràng sao?"
Dịch Hỏa nắm chặt nắm tay, trong lòng hiện lên vài phần phẫn uất, rõ ràng không phải là hắn, Dịch Băng giống như đã lại nhận định là hắn.
"Không phải ta." Dịch Hỏa nói.
"Yên tâm đi, cho dù thật sự là ngươi, gia tộc cũng sẽ không định tội ngươi, bằng không thì sao phụ thân có thể kéo dài đến bây giờ còn chưa xác nhận hung thủ." Dịch Băng cúi đầu, trong giọng nói mang theo hận ý nồng đậm.
Trong lòng Dịch Băng vô cùng lạnh lẽo, hắn từng nói cho phụ thân, Dịch Hỏa xuống tay với hắn trong bí cảnh, nhưng Dịch Tầm lại nói hắn lầm, Dịch Băng dần dần minh bạch, hắn đã phế, mà Dịch Hỏa vẫn như cũ là thiên tài Dịch gia, vậy nên hắn đã bị phụ thân từ bỏ.
Dịch Sơ Tuyết cau mày, tuy Dịch Sơ Tuyết trì độn nhưng cũng đã nhận ra không khí khẩn trương giữa Dịch Băng cùng Dịch Hỏa.
"Nhị ca, ngươi đang nói gì vậy? Nhị ca, chuyện ngươi bị thương khẳng định là có quan hệ với Dịch Phàm." Dịch Sơ Tuyết nói.
Dịch Băng nhìn về phía Dịch Sơ Tuyết: "Sơ Tuyết, ngươi vì trong sạch của đại ca, đúng là biết trợn mắt nói dối!"
Thực lực bị phế ảnh hưởng tới Dịch Băng vô cùng lớn, ngay cả khi nhìn Dịch Sơ Tuyết tiểu muội mà hắn vẫn luôn yêu thương từ nhỏ này cũng hận thấu xương.
"Thương thế của ngươi không có quan hệ với ta." Dịch Hỏa nói.
Dịch Băng hừ lạnh một tiếng: "Vậy chẳng lẽ là ta bị mù?"
"Ngươi nhìn thấy ta?" Dịch Hỏa hỏi.
Ánh mắt Dịch Băng lạnh lẽo dõi theo Dịch Hỏa: "Đại ca, làm người dám làm dám chịu!"
"Ngươi cảm thấy ta muốn hại ngươi sẽ dùng đến loại thủ đoạn này sao? Thiên Diện của Thiên Lan học viện gỉa mạo ngàn Thẩm Nguyên, không chừng có ai đó cũng giả dạng ta." Dịch Hỏa nói.
"Cho dù là như thế nào, sau này đại ca ngươi chính là người duy nhất được đề cử kế nhiệm vị trí gia chủ Dịch, chúc mừng ngươi a."
Dịch Hỏa: "......"
Dương Mạn đi đến: "Lão nhị, sao ngươi lại ra đây, Zorro hiến tế đã nói hiện tại ngươi cần nằm trên giường tĩnh dưỡng."
Trong mắt Dịch Băng hiện lên một tia châm chọc, "Hiện tại ta đã thành cái dạng này, nghỉ hay không nghỉ cũng không khác nhau bao nhiêu."
Hai mắt Dương Mạn hiện lên vài phần đau lòng, đôi song sinh này trước giờ vẫn luôn là kiêu ngạo của nàng, cũng chính là nơi nương tựa duy nhất của nàng ở Dịch gia, mấy năm nay, Dịch Hỏa cùng Dịch Băng không ít lần khiến nàng tự hào, đáng tiếc, lần này Dịch Băng xảy ra chuyện đã phá hủy hết thảy.
Dương Mạn cúi đầu, thầm nghĩ: Bên ngoài có không biết bao nhiêu người muốn nhìn nàng mất mặt, không nói người bên ngoài, chỉ sợ ngay cả trong Dịch gia cũng có không ít người đang cười nhạo nàng.
Dương Mạn trấn an lửa giận của Dịch Băng, phát hiện không khí giữa hai huynh đệ không hòa hoãn được chút nào, không khỏi thở dài một hơi.
Dịch Sơ Tuyết theo Dương Mạn đi ra, nói: "Mẫu thân, rốt cuộc đại ca cùng nhị ca là làm sao vậy?"
Dương Mạn cúi đầu, không nói gì, Dịch Tầm đã minh xác, thương thế của Dịch Băng không thể tốt lên nữa, nàng chỉ còn lại có Dịch Hỏa, đứa con trai này tuyệt đối không thể có việc gì, chỉ là Dịch Băng bị thương có thật sự là do Dịch Hỏa hạ tay hay không, đúng là không thể nói được.
"Không có gì." Dương Mạn đáp.
"Mẫu thân, hôm nay ta đi tìm Dịch Phàm ra mặt cho nhị ca, kết quả lại bị làm Kỳ Thiếu Vinh...... Mẫu thân, ngươi nhất định phải báo thù cho ta!" Dịch Sơ Tuyết bám tay áo Dương Tầm.
Hai mắt Dương Mạn thâm thúy nhìn Dịch Sơ Tuyết, lạnh mặt xuống: "Sơ Tuyết, ngươi không yên tĩnh một chút cho ta sao?"
Dịch Sơ Tuyết cúi đầu, phụ thân, đại ca lạnh nhạt với nàng thì thôi đi, ngay cả mẫu thân cũng như vậy.
............
Dịch Phàm về tới biệt viện.
Mộ Tuyết Lam từ trong phòng đi ra, "Ngươi đã trở lại?"
Dịch Phàm đánh giá Mộ Tuyết Lam: "Ngươi còn chưa dọn đi sao?"
Hương Vân nhìn Dịch Phàm, "Tiểu tử ngươi thật quá đáng, tiểu thư chịu ở trong nhà ngươi đã là cho ngươi mặt mũi, ngươi thúc giục cái gì chứ!"
Dịch Phàm nhìn Hương Vân: "Vậy phải thật cảm ơn tiểu thư nhà ngươi cho ta mặt mũi, bất quá, ta cũng không cần."
Mộ Tuyết Lam nhìn Dịch Phàm: "Dịch Phàm, Dịch Băng đã xảy ra chuyện, ngươi biết không?"
"Ta không biết, nhưng là Mộ tiểu thư nói cho ta." Dịch Phàm nói.
Mộ Tuyết Lam: "......"
Hương Vân có chút tức giận: "Dịch Phàm, ngươi nói chuyện như vậy là muốn làm gì? Nếu như ngươi biết tiến tới, hiện tại đã có cơ hội rồi, Dịch Băng thành phế vật, nghe nói là do Dịch Hỏa hạ tay, Dịch Hỏa bạc tình quả nghĩa như vậy, chỉ sợ là khó có thể phục chúng."
Dịch Phàm không khỏi nheo mắt nhìn Hương Vân, "Ta đã bị trục xuất khỏi Dịch gia, chuyện của Dịch gia đã sớm không còn quan hệ với ta."
Mộ Tuyết Lam nhìn Dịch Phàm, thử hỏi: "Dịch Phàm, ngươi thật sự cam tâm sao?"
Dịch Phàm cười cười: "Có cái gì không cam tâm?"
Hương Vân khẽ nhíu mày: "Tiểu thư, tiểu tử Dịch Phàm này đã chú định là bùn nhão không trét lên tường, một chút tâm tiến thủ cũng không có."
Mộ Tuyết Lam hít sâu một hơi: "Không nghĩ tới Kỳ gia Kỳ Thiếu Vinh lại là nhân vật như vậy."
Hương Vân cau mày, tràn đầy khinh bỉ xuy một tiếng: "Phế vật Kỳ gia là giả, phế vật Dịch gia lại là thật a!"
Mộ Tuyết Lam nhìn bóng dáng Dịch Phàm rời đi: "Thương thế của Dịch Băng thật sự quá kỳ quặc, ta nguyên bản còn cho rằng...... Bỏ đi, không có khả năng."
Hương Vân bĩu môi: "Thật đáng tiếc cho Dịch Băng thiếu gia."
Dịch Phàm đi vào phòng, trong mắt hiện lên vài phần hàn quang, Mộ Tuyết Lam cư nhiên lại khuyên hắn tham gia vào tranh đấu trong Dịch gia, nữ nhân này thật sự là suy nghĩ như vậy hay đang có người nào thử hắn.
............
Dịch Phàm đi vào trong phòng, phát hiện trong phòng cư nhiên lại có chút mùi hôi, trong lòng Dịch Phàm cười khổ một tiếng, hắn đúng là đã rất lâu không đã trở lại, nha đầu lười biếng mà Mộ Tuyết Lam nuôi dưỡng cũng không biết quét tước một chút.
"Ai ở đó?" Dịch Phàm đột nhiên quát một tiếng.
Dịch Tầm từ trong một góc phòng đi ra: "Ngươi đã trở lại?"
"Dịch bá tước tới làm gì?" Dịch Phàm nhàn nhạt hỏi.
"Dịch Băng xảy ra chuyện, có quan hệ gì với ngươi không?"
Dịch Phàm cười lạnh: "Dịch bá tước, ngươi đúng là biết nói giỡn, Dịch Băng xảy ra chuyện là ai hạ tay, trong lòng ngươi không phải rất rõ ràng sao? Làm sao vậy, Dịch Băng phế đi, Dịch bá tước luyến tiếc trừng phạt hung thủ chân chính nên lấy ta ra làm người chịu tội thay sao?"
Dịch Tầm híp mắt: "Thương thế của Dịch Băng không có quan hệ với Dịch Hỏa, ngươi đừng đi khắp nơi nói hươu nói vượn."
"Việc này ta có nói hay không cũng không có ý nghĩa gì."
"Dịch Băng xảy ra chuyện, có phải ngươi rất cao hứng hay không?"
Dịch Phàm cười cười: "Cao hứng, ta đương nhiên là cao hứng, Dương Mạn nhất định là cũng vô cùng cao hứng đi, nàng thích mắng chửi người khác là phế vật nhất, hiện tại tốt rồi, Dịch Băng phế đi, nàng vừa lúc có thể mắng cả ngày không dứt miệng, ta nghĩ hiện tại nữ nhân kia nhất định cũng vô cùng cao hứng."
"Ngươi im miệng cho ta! Đồ bất hiếu ngươi đã khắc chết mẫu thân mình thì thôi, hiện giờ còn không biết tôn trọng mẹ kế!" Dịch Tầm tức giận mắng to.
Dịch Phàm cúi đầu, trong mắt hiện lên vài phần âm trầm.
Dịch Tầm nhìn chằm chằm Dịch Phàm: "Ngươi tốt nhất là đừng có tâm tư dư thừa gì, cho dù hiện tại Dịch Băng đã phế, nhưng vẫn còn có đại ca ngươi, luân như thế nào cũng không tới phiên tên phế vật ngươi."
Dịch Phàm cười cười: "Dịch bá tước, ngươi không cần tới nhắc nhở riêng ta, tất cả của Dịch gia, ta chưa bao giờ từng hy vọng xa vời."
Dịch Tầm bắt bẻ nhìn Dịch Phàm: "Ngươi biết tự mình hiểu lấy thì tốt."
Dịch Tầm cảnh cáo Dịch Phàm một phen liền rời đi.
Dịch Phàm nhìn bóng dáng Dịch Tầm rời đi, nắm chặt nắm tay. Dịch Băng đã phế, Dịch Tầm nhìn qua lại vô cùng trấn định, bất quá, dù sao hắn cũng có hai nhi tử thiên tài, phế đi một người vẫn còn giữ được một, không đến nông nỗi sơn cùng thủy tận. Nhìn dáng vẻ này xem ra vẫn cần giải quyết cả Dịch Hỏa. Dịch Tầm tựa hồ là bán tin bán nghi chuyện Dịch Hỏa xuống tay hại Dịch Băng, nhưng Dịch Băng lại tin tưởng không ngờ chuyện Dịch Hỏa hại hắn.
Dịch Băng bình thường tâm cao khí ngạo, một thiên tài trong chốc lát trở thành phế vật, trưởng bối trong gia tộc lại đều bao che cho "hung thủ", tên kia nhất định là rất phẫn nộ đi.