Đêm đó, Tiêu Quân Mặc trằn trọc, một đêm không ngủ, trừng mắt đến hừng đông, cũng không biết tại sao. Trọng sinh tới nay, ngoại trừ biết được chính mình còn có thêm một cơ hội, hôm nay hắn rất cao hứng!
Hừng đông, hắn nhanh nhẹn thức dậy, không chuyên tâm mà xử lý sự vụ trong cung, hai canh giờ sau rốt cục cũng xong, Tiêu Quân Mặc nghĩ nghĩ, lại đến tẩm điện lấy một khăn quàng, cùng một cây lược gỗ, không đợi được mà muốn xuất cung đi tìm Tô Lan Thanh, nghĩ đến hai người một người ở trong cung một người ở ngoài cung, hắn không khỏi bắt đầu hoài niệm những ngày ngoài sa trường, cùng ăn cùng ở, như hình với bóng.
Đến phủ quân, thị nữ Như Nguyệt của Tô Lan Thanh tiến đến nghênh đón, dẫn hắn đến ngoài cửa viện, Tiêu Quân Mặc đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Tô Lan Thanh đang bối đối với mình, trong tay cầm bút lông, di chuyển trên mặt giấy Tuyên Thành, hình như là đang vẽ gì đó.
“Quân mặc, sao ngươi lại tới đây?” Tô Lan Thanh nghe thấy thanh âm quay đầu lại nhìn hắn, tuy là nghi vấn, nhưng lại chắc rằng được hắn sẽ đến.
“Đang vẽ cái gì?” Tiêu Quân Mặc đi qua, từ phía sau ôm Tô Lan Thanh, cúi đầu nhìn giấy Tuyên Thành, một bức sơn thủy đồ rất đơn giản, màu sắc dày đặc, góc phải câu thơ quả thật điểm tình chi bút, hắn cất lời khen, tay bắt đầu không an phận mà sờ lung tung.
Bàn tay di chuyển không ngừng, vạt áo của Tô Lan Thanh bị kéo ra, lộ ra vết hồng mai trên cổ tối hôm qua, Tiêu Quân Mặc khẽ cười một tiếng, để thị vệ lấy tới một cái khăn quàng bằng lông thú…”Còn nhớ con cọp mà năm ngoái lúc chúng ta đi săn trong bãi săn hoàng gia đã săn được hay không? Ta đã mang nó đi lột da, làm thành khăn quàng, giữ ấm rất tốt.” Nói xong hắn đem khăn quàng quàng lên cổ Tô Lan Thanh, vừa vặn che đi những dấu hồng mai, còn rất ấm áp.
“Đến, Lan Thanh còn nhớ thiếu ta một lần đánh cuộc không?” Lúc chiến thắng trở về, bọn họ lúc cưỡi ngựa đã đánh cuộc, hiện nay hắn nghĩ tới một yêu cầu vô cùng tốt, phải ước định thôi.
Tô Lan Thanh gật đầu tỏ vẻ bản thân nhớ rõ, lại hỏi: “Quân Mặc muốn cái gì?”
“Không bằng tặng ta bức họa đi, như thế nào?” Chờ về sau hắn làm hoàng đế, liền đem tranh này treo tại tẩm cung, cả ngày lẫn đêm có thể nhìn.
“Được.” Tiêu Quân Mặc yêu cầu, Tô Lan Thanh đương nhiên sẽ không cự tuyệt, huống hồ y cũng không phải lần đầu tiên vẽ Tiêu Quân Mặc, định liệu trước. Y mang tới giấy Tuyên Thành mới mở ra, để Tiêu Quân Mặc đến cái ghế cách đó không xa ngồi, nghiêm túc cẩn thận bắt đầu vẽ tranh.
Tiêu Quân Mặc ngồi trên ghế dài, nhìn chằm chằm bộ dáng Tô Lan Thanh nghiêm túc, càng cảm thấy tâm dương khó nhịn, sao hắn cảm thấy sao khi hiểu tâm ý nhau, Lan Thanh lại càng thêm câu dẫn? Nhất cử nhất động đều giống như đang trêu chọc tâm của hắn, làm hắn một khắc cũng không an ổn nổi.
Nghĩ vậy hắn liền đứng dậy đi qua, bắt lấy tay Tô Lan Thanh để mặt y đối diện với hắn, cúi đầu hôn lấy đôi môi tinh tế đó, nước trong miệng rơi xuống đất, hắn ôm chặt thân thể y, càng hôn càng sâu, thẳng đến khi người trong ngực thở hồng hộc, mới không cam lòng buông ra.
“Ngươi đừng lộn xộn, ta còn chưa vẽ xong đâu.” Tô Lan Thanh đẩy ngực hắn, ý bảo hắn trở về tiếp tục ngồi, nhưng lúc này Tiêu Quân Mặc chính là không phối hợp, đứng phía sau ôm thắt lưng y cùng nhau họa.
“Lan Thanh, ta ở ngay trong tâm ngươi, có nhìn thấy hay không cũng có thể vẽ được.” Tiêu Quân Mặc cúi đầu, buồn cười mà nhìn tai Lan Thanh đỏ ửng, liền ngậm lấy vành tai mềm mại của y, tinh tế nghiền nát.
Tô Lan Thanh hít sâu một hơi, bình tĩnh tiếp tục họa, cuối cùng nhất bút hạ xuống, y ném xuống bút lông trong tay, xoay người đẩy Tiêu Quân Mặc ra, sắc mặt mỏng hồng thấu, tức giận: “Ngươi ngươi ngươi, quy củ chút!” Rõ như ban ngày mà làm việc này, còn ra thể thống gì!
“Đúng, Lan Thanh giáo huấn phải.” Tiêu Quân Mặc bật cười, cầm lấy giấy Tuyên Thành lên nhìn kỹ, Lan Thanh vẽ vô cùng đẹp, hoàn toàn không thua những văn nhân kia, có lẽ là bởi vì cả đời này lưỡng tình tương duyệt, nên hạ bút vô cùng ôn nhu, một người có tình cảm với ngươi hay không, từng chi tiết đều có thể thấy được.
Đợi mực khô, Tiêu Quân Mặc đem tranh thu hồi, chuẩn bị mang về cung hảo hảo trân quý, đây chính là tâm ý cả đời này của hai người, Lan Thanh vì hắn vẽ bức hoạ duy nhất, ý nghĩa vô cùng.
“Cám ơn, ta rất thích.” Tiêu Quân Mặc yêu thích không buông tay, chợt nhớ đến trong thư phòng của Lan Thanh có giá sách chứa mấy bức họa, thần xuôi quỷ khiến thế nào mà hắn lại nắm tay Lan Thanh đi đến thư phòng, chỉ vào giá sách nói: “Lan Thanh, ngày đó ta ở trong này biết được bản thân thích ngươi, nhưng do thời gian đã muộn, ta thấy đau đầu, lại không ngờ ngươi cũng sống lại, chứng tỏ ông trời không bạc đãi chúng ta, để chúng ta đều sống lại lẫn nữa, gian giá sách này, có thể cũng vẽ hay không? Ta cũng vẽ ngươi, chờ đến khi chúng ta già rồi, ngồi cùng một chỗ mỗi người lấy một bức họa ra ngắm, nhớ lại chuyện xưa.”
Tiêu Quân Mặc ý rất hay, hắn còn muốn để Lan Thanh vẽ cho hắn thật nhiều tranh, hắn sẽ trân quý tất cả, hắn cũng muốn vẽ, chờ đến khi bọn họ đều già, đã quy ẩn điền viên, sẽ đem những bức họa ra, cùng nhau nhớ lại những chuyện lúc trẻ, cứ như vậy an an ổn ổn bên nhau cả đời.
Tô Lan Thanh chớp mắt, trong lòng vô cùng cảm động, y tiến lên ôm Tiêu Quân Mặc, tay vòng qua ôm lưng hắn nói: “Quân Mặc, chuyện đời trước đều đã qua, ta sẽ không nhớ lại nữa, ngươi cũng không cần nhớ nữa, đều quên đi, ông trời đã cho chúng ta cơ hội, đương nhiên muốn chúng ta quý trọng cả đời này, đúng không?”
“Đúng, rất đúng.” Tiêu Quân Mặc ôm lại thắt lưng y, ngực hai người sát vào nhau, hắn cúi đầu hôn lên trán người trong ngực, ánh mắt hai người đối diện nhau, khí tức nóng rực đan xen, Tiêu Quân Mặc chậm rãi mở miệng, thanh âm trầm thấp, ngữ khí nghiêm túc: “Lan Thanh, cả đời này, ta sẽ hảo hảo quý trọng ngươi.”
“Ta cũng vậy.” Nét mặt Tô Lan Thanh ôn nhu, khóe môi cong lên.
Sau khi vẽ xong, Tô Lan Thanh lại đề nghị chơi cờ để giết thời gian, Tiêu Quân Mặc gật đầu tán thành, nhưng không lâu sau hắn liền hối hận, hắn sao lại quên, Tô Lan Thanh tinh thông cầm kỳ thư họa, tuy rằng hắn chơi cờ cũng không tồi, nhưng dù sao cũng không tinh thông lắm, chỉ chốc lát sau đã bại trận.
“Lan Thanh xuống tay một chút cũng không lưu tình a.” Tiêu Quân Mặc buông xuống quân cờ đen trong tay, bất đắc dĩ mà nói, mặc dù ngữ khí oán giận, nhưng cũng giấu không được ý cười, Lan Thanh của hắn ưu tú như thế, cao hứng nhất chính là y thuộc về hắn.
Tô Lan Thanh nghe vậy thì nhẫn cười, ngửa mặt nói: “Đây là ngươi tài nghệ không bằng người, mau mau nhận thua a.”
“Được, ta nhận thua.” Tiêu Quân Mặc phụ họa nói, cười đến vui vẻ, hắn thấy có một mảnh lá cây rơi xuống trên tóc Tô Lan Thanh, liền đứng dậy đi qua giúp y lấy xuống, ai biết lá cây lại vướng tóc, làm tóc dính vào nhau, hắn kiên nhẫn gỡ rối tóc, bỗng nhiên nhớ đến bản thân có mang một cây lược gỗ đến, thuận thế lấy ra, dùng nó giúp Tô Lan Thanh chải đầu.
“Đây là?” Tô Lan Thanh cảm thấy cây lược gỗ này nhìn thật quen mắt.
“Phù kim cầu khất xảo tiết, ngươi cùng ta tham gia đố đèn, đoạt được giải nhất là hai thanh lược gỗ, nhớ không?” Tiêu Quân Mặc cười trả lời, tay không ngừng động tác, chỉ chốc lát sau đã gỡ xong tóc. Hắn cầm tay Tô Lan Thanh, đem cây lược gỗ để vào tay y, bàn tay bao lấy ngón tay của y nắm chặt lược gỗ, “Lan Thanh, vật về nguyên chủ.”
Hắn đã nói qua sẽ thay y bảo quản, có một ngày sẽ tự tay trả lại cho y, một ngày này, chính là hôm nay.
Tô Lan Thanh cũng nhớ tới đoạn hồi ức đó, y cùng với Tiêu Quân Mặc cùng đến Phù Kim quốc, vô ý được hai thanh lược gỗ, còn nhớ trên cây lược gỗ còn có chữ, y nhìn nhìn, quả nhiên…
Chấp tử chi thủ, cùng tử giai lão. ( Nắm tay đến già)
Tô Lan Thanh yên lặng mà nắm chặt cây lược gỗ, đem nó để vào trong ngực mình, ngửa đầu đối diện với Tiêu Quân Mặc, đầu Tiêu Quân Mặc càng ngày càng thấp, hai người chạm môi nhau, ôm nhau hôn môi.
Lưu Uyên trong hoàng thất cùng Thanh Tiêu người bị hành hình rất nhanh đã đến, sáng sớm ở cửa chợ đã vô cùng náo nhiệt, cơ hồ dân chúng trong thành đều tới góp vui, bọn họ đều biết hôm nay sẽ xử trảm Thanh Tiêu, tên có mưu đồ thâu tóm Bắc Địch của họ, là tên đầu sỏ mang theo chiến tranh, chết một vạn lần cũng không tiếc.
Tiêu Quân Mặc đến chỗ hành hình lần này, Tô Lan Thanh cũng đi chung với hắn, xe phạm nhân chở Lưu Uyên xuất hiện, dân chúng bốn phía liền sôi nổi chửi bậy vây quanh, đồ ăn hư cùng trứng gà thúi trong tay không lưu tình chút nào mà ném về phía hắn, làm cả người Lưu Uyên chật vật, mặt dính đầy trứng gà.
Buổi trưa vừa đến, sau khi quan giàm trảm buông thẻ xuống, đại hán giơ tay chém xuống, máu bắn lên, một cái đầu lăn xuống đất, máu chảy thành sông.
Mà Lưu Uyên bị chém ngang eo, cái gọi là chém eo chính là bị chém ngang người, hắn sẽ không chết ngay được, mà máu sẽ từ từ chảy hết, hắn sẽ chết dần trong sự đau đớn, quả thật là hình phạt vô cùng nghiêm khắc.
Lưu Uyên bị ấn lên bàn, dưới đài có rất nhiều dân chúng đều nhắm hai mắt lại, chỉ nghe thổi phù một tiếng, Lưu Uyên liền thành hai đoạn, kêu la thảm thiết nhưng lại chưa chết ngay, khiến bách tính cũng nguôi giận.
Lại đợi hơn một canh giờ, Lưu Uyên rốt cục nhận hết tra tấn mà chết, Tiêu Quân Mặc chặt đầu của hắn hồi cung phụng mệnh, treo đầu hắn lên cửa thành, để dân chúng Bắc Địch nhìn.
Lưu Uyên chết chính là Thanh Tiêu triệt để bị diệt, một cọc tâm sự cũng theo đó mà trần ai lạc định, bỗng giật mình một năm đi qua, hạ nguyệt chính là sinh thần của Lan Thanh, lúc này hắn chưa biết chuẩn bị cái gì hết?
Càng nghĩ, Tiêu Quân Mặc càng cảm thấy vẫn là đưa Lan Thanh một thanh kiếm tương đối tốt, tuy rằng phụ hoàng có ban thưởng một thanh thượng phương bảo kiếm, nhưng ngự ban cùng hắn tự mình đưa, dù sao ý nghĩa vẫn khác nhau, vì thế Tiêu Quân Mặc liền phái người đi hỏi thăm xem trong thành ai là sư phụ rèn kiếm tốt nhất, rốt cục nghe nói ngoại ô phía Nam có một mộ nhân mở một nhà rèn lịch sử lâu đời, là cửa hàng rèn kiếm tốt nhất trong kinh, từ xưa đến nay, không biết bao nhiêu bảo kiếm xuất phát từ cửa hàng này ra, nghe được tin tức Tiêu Quân Mặc thay đổi y phục đến đó.
Đến cửa hàng, hắn nói thẳng ý đồ đến, muốn một cây huyền thiết kiếm, tiểu nhị đáp ứng, nói hắn hạ nguyệt đầu tháng tới lấy, Tiêu Quân Mặc gật đầu, xoay người rời đi.
Nháy mắt liền đến hạ nguyệt đầu tháng, Tiêu Quân Mặc đúng hẹn tới, lấy một cây huyền thiết kiếm, trở lại trong cung, hắn đem kiếm lấy ra tinh tế xem xét, không hổ là kiếm do Mộ Nhân kiếm tạo ra, hoa văn bên ngoài vỏ kiếm mặc dù phức tạp nhưng cũng không hỗn độn, thân kiếm rút ra, ánh sáng chợt lóe, đúng là chém sắt như chém bùn!
Tiêu Quân Mặc hô ba tiếng hảo, thanh kiếm này, Lan Thanh chắc chắn sẽ thích! Nghĩ như vậy, hắn càng là chờ mong đến sinh thần của Lan Thanh, hắn muốn tự tay tặng kiếm này cho y.
Hắn lại cảm thấy có chút không thể chờ được muốn gặp y, nên làm sao đây?